Chương 18: Tới nơi rồi
Theo kinh nghiệm nhiều năm xài định vị GPS tân tiến mang tên "mặt trời" của Thiên Phong, hắn dễ dàng tìm được hướng đi đúng đến khu vực trung tâm của khu rừng. Chỉ là bây giờ, hắn đang đi ngược với dự tính trong đầu. Chính xác là hắn đang đi theo Trúc Ngọc về hướng ngược lại.
Thiên Phong nghĩ vu vơ: có khi nào Trúc Ngọc bị nhầm đường không? Bất quá, từ lúc bắt đầu tới giờ, Trúc Ngọc đã giúp hắn làm rất nhiều việc, mà lần nào nàng cũng tỏ ra vô cùng chắc chắn, lần này cũng vậy.
Hai người phóng nhanh về phía trước, cứ mỗi khi đến nơi có nhiều ngã rẽ, Thiên Phong lại ngước lên ông mặt trời, tỏ thái độ cực ngầu kiểu "ngửa mặt lên trời hận đời vô đối". Còn Trúc Ngọc thì hình như đáng cố nặn ra một cái vẻ ngầu không kém, giơ cổ tay lên xem đồng hồ, mà, cũng không biết cái đó có phải đồng hồ hay không nữa, Thiên Phong nghĩ. Cứ như thế được một lát, coi như nghỉ giải lao, hai người lại tiếp tục đi. Đương nhiên, vẫn là Trúc cô nương dẫn đường.
Hai người âu yếm nắm tay nhau đi trên con đường dài và hẹp. Con đường này Thiên Phong cảm giác đã đi lại mấy lần, nhưng lần này tự nhiên hắn thấy lạ. Cảnh vật xung quanh hắn đều thay đổi, không phải vì chính lòng hắn đang có sự thay đổi lớn, mà vì cái cây bên đường đang thực sự di chuyển.
Cái cây mọc chân và chạy tồng ngồng trên đường!
Đó là cái cây đấy ạ!
Thiên Phong dụi dụi mắt, quai miệng long xòng xọc, rơi xuống chân rồi nảy qua một bên. Nếu đem chuyện này về thế giới thực mà kể ra bằng mồm không thôi, sợ là chẳng có ai tin. Đó là một cái cây biết đi đấy các bạn ei…
Hắn cầm con Note 2 ra, chụp lấy 1 pô với đủ loại tư thế, kèm theo 1 đoạn quay video cho nó sống động. Nếu được hắn còn muốn bắt một con về làm giống, chưa biết chừng sau này sẽ được phát bằng kĩ sĩ nông nghiệp vì tương lai nước nhà mà đem giống cây mới về. Mấy cái cây cũng mắt chữ O mồm chữ A, thấy Thiên Phong giơ giơ cái máy ảnh lên, sợ quá chạy mất dép.
Trúc Ngọc thấy bộ dạng của Thiên Phong cũng là che miệng cười cười, ánh mặt tán thưởng.
"Không ngờ nhìn như vậy mà anh cũng giỏi thật, biết được loài cây bẫy này sợ ánh sáng chiếu vào mà nhanh tay ứng phó. Cái linh bảo lúc nãy là gì thế, tiện lợi thật, nhưng hình như đó không phải cái đèn a…" Trúc Ngọc cười nói, hiển nhiên nàng không biết gì về điện thoại, còn tưởng đó là một loại đèn gì đó, dù sao nó cũng vừa mới phát sáng mà.
Thiên Phong cười khổ, nhanh tay đem cất cái điện thoại vào, nói: "Cũng không có gì, nơi ta ở có rất nhiều loài cây như thế này, mà đây cũng chỉ là một loại đèn mới ở chỗ ta rất phổ biến mà thôi."
Trúc Ngọc chỉ "ừm" một tiếng, rồi tiếp tục thả người về phía trước mà lướt đi, tỏ ra phong thái "thời gian là tiền bạc". Dù sao thời gian cũng không phải vô hạn, nó hữu hạn, mà giới hạn ấy ở đây chính là 1 tiếng.
Hiện tại thì, thời gian đã trôi qua hơn nửa khắc (tức là tròn 30 phút), cũng không tính là nhiều. Bất quá hai người Thiên Phong đã bỏ xa những người khác ở phía sau, một đường mà tiến tới đích. Hơn nữa, đám cây biết đi lúc nãy bị Thiên Phong xử lí cực kì nhanh gọn, theo suy đoán của Trúc Ngọc thì chính là những chướng ngại vật ở gần cuối con đường rồi. Điều đó có nghĩa là, hai người đã sắp đến nơi. Khoảng cách từ chỗ này đến khu vực trung tâm chắc không còn xa nữa.
Trúc Ngọc lại tiếp tục tăng tốc độ lên, thế như chẻ tre mà tiến lên phía trước. Thiên Phong đằng sau thỉnh thoảng muốn dừng trêu hoa thưởng nguyệt giữa ban ngày, dù sao cảnh sắc ở đây cũng rất thơ mộng, có vô số con suối nhỏ, nước chảy rì rầm mê hoặc lòng người. Nói thế cũng ngoa chút nào nha, vì ở thế giới thực, đi hai bước chân là sẽ thấy một cái vỏ bim bim, ba bước là sẽ có kỳ ngộ gặp được "cơ man nào là rác", không khí thì không được trong lành, nếu so với ở đây, đúng là một trời một vực, thử hỏi tại sao lại không động lòng người? Điều gì khác có thể khó nói, chứ mấy cái này thì hắn chắc chắn, chỉ cần hít thở không khí ở đây, không nhắc tới các yếu tố tu luyện khác, thì tuổi thọ của hắn ít cũng phải kéo dài đến 100…
Hắn rất muốn lôi điện thoại ra chụp thêm nhiều tấm nữa, rồi nhét vào album "Du lịch Mộng Cảnh đảo", nhưng thỉnh thoảng mới có cơ hội làm như vậy. Dù sao cũng đang trong cuộc thi, hắn đâu thể vì ba cái thú vui cá nhân mà quăng 1 triệu rưỡi ra ngoài cửa sổ được, hắn phải cố gắng bay theo sát Trúc Ngọc.
Trúc Ngọc, Thiên Phong hai người bay với tốc độ này đương nhiên không phải là nhanh nhất, nhưng đối với tốc độ xử lí của cái camera điện thoại mà nói thì quá nhanh, không thể chụp nổi. Tuy hắn đã hack được một cái Xuyên Không phù Thất nghiệp cấp dán lên điện thoại giúp nó không bị vỡ, nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ nâng cấp cái điện thoại chụp ảnh được với vận tốc 120 km/h như thế này. Chỉ có khi hắn dừng hẳn lại, mới có thể chụp một tấm. Dĩ nhiên, nếu hắn cố tình dừng lại chỉ vì chụp ảnh, không biết Trúc Ngọc đại nhân đằng trước mặt Thiên Phong sẽ đem hắn băm ra làm bao nhiêu mảnh.
Đang nghĩ linh tinh đủ thứ chuyện, Thiên Phong bỗng khựng người lại. Cái này không phải do hắn muốn, mà là Trúc Ngọc phía trước ra hiệu cho hắn dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?" Thiên Phong chạy lại hỏi.
"Chúng ta tới nơi rồi." Trúc Ngọc nhẹ nhàng đáp lại.
"H..hả?" Thiên Phong tưởng mình nghe nhầm, mồm miệng lắp bắp. Đây rõ ràng là một khu đất trống a! Hơn nữa không có một bóng người nào, theo lí thì ban tổ chức phải đợi ở đích để thông báo thông tin về vòng 2 chứ. Nếu nơi thật sự là khu trung tâm, vậy tại sao lại không có lấy một bóng người?