Chương 37: Đi Đến Hồng Nham Thai Địa
Danh đầu của Thành chủ đại nhân quả nhiên là hữu dụng. Lý Thành Trụ chỉ cần rao một lần mà từ tứ phương tám hướng đã kéo đến vô số tu tiên giả, tranh nhau muốn mua phi kiếm của hắn. Đặc biệt trong đó có ba cao thủ Độ Kiếp kỳ. Mỗi người mua đến hai thanh phi kiếm, hơn nữa điều khiến cho Lý Thành Trụ cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là ba người là huynh đệ sinh ba. Ở Tiên giới mà cũng có trường hợp sinh ba như phàm giới hay sao? Đã vậy, tu vi của ba người cũng đều là Độ Kiếp kỳ. Trải qua lần buôn bán này Lý Thành Trụ thật sự được một phen mở rộng nhãn giới.
Ngoài ba cao thủ đặc biệt ở trên còn có một cao thủ Phân Thần kỳ đến xem. Người này vừa nghe một thanh thượng phẩm phi kiếm có giá mười lăm khối thượng phẩm thạch thì lập tức quay đầu chạy mất. Lý Thành Trụ đang nghi hoặc lão chê giá quá cao thì không ngờ lão đã quay trở lại, miệng hô to:
- Lão tử chỉ có một khối Vạn Niên Hỏa Tinh để đổi lấy phi kiếm. Ai cũng đừng ngăn cản lão tử, tránh cho ta phải đánh cắp.
Tiểu Ảnh nhìn thấy vậy, cảm thấy bất nhẫn bèn đổi cho lão ba thanh phi kiếm. Người này cảm tạ rối rít rồi rời khỏi. Bất quá Lý Thành Trụ ở một bên cũng đã vui mừng đến phát điên.
Lần buôn bán này đã khiến cho hầu bao của hắn căng tròn. Trừ đi hai thanh phi kiếm Tiểu Ảnh đã chọn lấy thì hắn đã bán được năm mươi thanh thượng phẩm phi kiếm, mười thanh trung phẩm phi kiếm. Thu được bốn trăm ba mươi lăm khối thượng phẩm thạch, một khối Vạn Niên Hỏa Tinh.
Thượng phẩm phi kiếm có thể tiêu thụ dễ dàng như vậy, quả thật nằm ngoài ý nghĩ trong đầu hắn.
Phải đến khi hỏi qua Tiểu Ảnh, hắn mới biết rằng ở Tiên giới, tầng lớp tu tiên dưới cùng không những không thể có thiên cơ thạch mà ngay cả vật liệu luyện khí cũng rất khó kiếm. Chưa nói đến pháp quyết để luyện khí lại càng xa vời hơn.
Nếu Lý Thành Trụ không phải có rất nhiều nguyên liệu chất lượng tốt, lại nhờ Tiểu Vật đánh cắp nhiều thứ về, cộng thêm pháp quyết luyện khí cao cấp của Tiểu Ảnh thì tuyệt không thể tạo được nhiều thượng phẩm phi kiếm như vậy. Nên biết ngay cả chủ nhân của Binh khí điếm trong thành cũng chỉ có vài thanh thượng phẩm phi kiếm mà thôi.
Theo thỏa thuận thì phần lợi nhuận của Tiểu Ảnh chỉ còn lại một nửa so với ban đầu. Tuy nhiên Lý Thành Trụ tỏ vẻ hào phóng, đưa thêm cho nàng thêm số ít nhỏ lẻ. Mặc dù chỉ là nhỏ lẻ nhưng cũng đã khiến cho Tiểu Ảnh vui vẻ đón nhận. Tuy nhiên chừng đó so với lợi nhuận mà Lý Thành Trụ thu được thì chỉ là tiểu thành so với đại thành.
Ngoài lợi nhuận thu được từ việc bán phi kiếm, lần này chúng nhân đến mua phi kiếm đều muốn đi theo Cổ Linh Lung đến Hồng Nham Thai Địa. Vì vậy những tu tiên nhân đó nếu cầm trên tay hai mươi khối thượng phẩm thạch thì đa phần đều nhét vào hầu bao của Lý Thành Trụ một ít, gọi là hối lộ cho người đại diện của Thành chủ đại nhân.
Mặc cho Tiểu Ảnh đứng một bên vô cùng khinh bỉ Lý Thành Trụ, chỉ muốn trực tiếp đoạt lấy lương tâm của hắn đem cho chó ăn. Hắn vẫn thản nhiên thu lấy tiền hối lộ.
Tư kim đã có, Lý Thành Trụ đặc biệt đi mua cho bản thân thêm mấy bộ trang phục lộng lẫy. Hắn mặc vào, đi lại nghênh ngang trên đường cái, vẻ mặt tràn đầy sự đắc ý.
Cuộc sống cứ thể trôi đi. Cuối cùng cũng đến lúc Cổ Linh Lung hiện thân ở phủ Thành chủ.
Lý Thành Trụ tròn mắt đánh giá nữ nhân đầu tiên trong đời mình, càng ngắm lại càng thuận mắt, càng thấy nàng xinh đẹp. Đáng tiếc là vẻ mặt của nàng hết sức lạnh lùng, khiến cho người ta xuất hiện cảm giác e sợ.
Lần này gặp lại nhau, Lý Thành Trụ không còn xấu hổ nữa, ngược lại hắn còn nhìn đăm đăm Cổ Linh Lung, phảng phất như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống vậy.
Lên giường với lão tử tất là người của lão tử!
Lý Thành Trụ đắc ý suy nghĩ trong lòng:
- Bất kể ngươi có đúng là Tiên nhân hay không, chỉ cần ngủ với lão tử thì cũng là nữ nhân của lão tử.
Tâm trạng của Lý Thành Trụ là vậy, nhưng tâm trạng của Tiểu Ảnh lại cảm thấy có chút bất an. Dù sao thì mọi chuyện xảy ra cũng là do một tay nàng tạo ra.
Tình huống lúc này Tiểu Ảnh cũng không biết làm thế nào, chỉ thầm cầu khẩn trong lòng:
- Tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng nên tức giận.
Thần thái Cổ Linh Lung thật ra so với trước kia đã thân thiện hơn rất nhiều, đối với ánh mắt nóng bỏng của Lý Thành Trụ, nàng chỉ tỏ ra thản nhiên như không thấy. Cổ Linh Lung quay sang hỏi Tiểu Ảnh một chút về tình huống bên ngoài. Tiểu Ảnh nhất nhất đem mọi thứ thuật lại cho Cổ Linh Lung nghe…
Ngày 20 tháng 6 năm 4797 Thiên Hợp, thời gian chỉ còn nửa tháng là đến ngày tập trung. Cổ Linh Lung cuối cùng đã triệu tập một trăm cao thủ, trong đó yếu nhất là cao thủ Phân Thần kỳ trong thành, sau đó thống lĩnh bọn họ đi trước đến Hồng Nham Thai Địa. Mặc dù khi tu vi đạt đến Hợp Thể kỳ thì đã có thể sử dụng thuật Thuấn Di. Tuy nhiên sử dụng Thuấn Di sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, do đó bình thường chỉ sử dụng Thuấn Di trong tình huống khẩn cấp hoặc trong chiến đấu mà thôi. Thêm một lý do nữa là lần này khoảng cách đến Hồng Nham Thai Địa rất xa. Sử dụng Thuấn Di không bằng trực tiếp phi hành. Vả lại trong đội ngũ có không ít tu tiên giả tu vi Phân Thần kỳ không có năng lực thi triển Thuấn Di. Cuối cùng Cổ Linh Lung quyết định mang theo mọi người bay đến Hồng Nham Thai Địa.
Lý Thành Trụ và Tiểu Ảnh đương nhiên cũng đi theo đội ngũ này. Nhân số tổng cộng trong chuyến đi là một trăm linh ba người. Tiểu Ảnh dù sao cũng đã đạt đến Phân Thần kỳ, tham gia đội ngũ này cũng là hợp tình hợp lý. Tuy nhiên khi mọi người phát hiện ra trong đội ngũ có một gã tu vi chỉ là Xuất Khiếu trung kỳ thì trong lòng đều cảm thấy nghi hoặc, khó có thể giải thích. Bọn họ chỉ có thể hướng ánh mắt nhìn Cổ Linh Lung. Tuy nhiên khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo như băng của thủ lĩnh thì đều chỉ còn biết phi hành đi tiếp.
Ngay cả Tiểu Ảnh nhìn thấy đại lão bản của mình đi theo thì cũng cảm thấy nghi hoặc:
- Ngươi cũng đi theo làm gì?
Lý Thành Trụ cau có, hung dữ trả lời:
- Hừ, cô xem tên "mặt trắng" trước kia thì biết. Vừa nhìn đã biết hắn không có hảo ý đối với phu nhân của ta. Nếu ta không đi theo thì làm sao yên tâm được?
Cổ Linh Lung bay ở phía trước, thân ảnh lướt đi không hề để lại dấu vết, lại thêm nàng thi triển Ngự Kiếm thuật mà đi. Đương nhiên không ai có thể nhìn rõ được thân hình. Đáng ngạc nhiên là Lý Thành Trụ nhìn nàng lại hết sức rõ ràng.
Tiểu Ảnh đỏ mặt, phản bác:
- Cái gì mà phu nhân của ngươi? Thật là không biết xấu hổ.
Lý Thành Trụ nhếch miệng cười hắc hắc đáp:
- Hai người chúng ta nói chuyện như vậy, cô cho rằng tỷ tỷ của cô không nghe hay sao? Với tu vi của tỷ tỷ cô thì dám chắc nàng ta có thể nghe được hết. Tuy nhiên nàng cũng không hề phản bác lại lời ta nói. Cô cần gì phải căng thẳng như vậy?
Tiểu Ảnh nghe vậy bèn ngẩng đầu lên quan sát Cổ Linh Lung. Nhìn từ phía sau chỉ thấy hai tay nàng nắm chặt. Mặc dù không hề nói gì nhưng Tiểu Ảnh cũng hiểu được tỷ tỷ mình quả thật đã nghe được mình nói chuyện với Lý Thành Trụ.
Lý Thành Trụ nhìn dáng vẻ Tiểu Ảnh lại càng đắc ý không thôi.
Người vẫn đi sau Cổ Linh Lung là một tu tiên giả vận bạch y. Gã này nghe thấy Lý Thành Trụ cất lời bất nhã bèn hung dữ quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn một cái.
Lý Thành Trụ lập tức cảm nhận được một đạo công kích tinh thần sắc bén lướt đến, tấn công não hải. Hắn kinh hãi, vội vàng vận dụng lực lượng của Nguyên Anh ngăn cản công kích của đối phương, phải khó khăn lắm mới có thể triệt tiêu được công kích của đối phương.
Bạch y nhân phía trước thấy hắn có thể chống đỡ được công kích của mình, khẽ "ồ" lên một tiếng. Mặc dù rất muốn cất lời giáo huấn Lý Thành Trụ một phen nhưng Thành chủ đại nhân ngay phía trước, đành bỏ mặc Lý Thành Trụ, quay đầu phi hành đi tiếp.
Lý Thành Trụ bị công kích phải dừng lại, Tiểu Ảnh thấy vậy cũng dừng lại, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi sao vậy?
Lý Thành Trụ tức tối trả lời:
- Không có gì, chỉ do ta không cẩn thận nên bị muỗi cắn! – Dứt lời bèn gia tăng tốc độ, tiến về phía trước.
Tiểu Ảnh mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng thấy hắn không chịu nói thật, cũng không tiện hỏi thêm.
Người cảm thấy kỳ quái nhất lúc này lại chính là bạch y nhân. Gã thân là cao thủ Đại Thừa kỳ nhưng lại không thể đả thương một tu tiên giả chỉ mới đạt đến Xuất Khiếu kỳ nên trong lòng hết sức kinh ngạc. Cuối cùng chỉ có thể phán đoán rằng trên người Lý Thành Trụ có pháp bảo phòng ngự hết sức lợi hại mà thôi.
Mặc dù bạch y nhân lúc khởi hành đã đi phía sau Cổ Linh Lung, hơn nữa không hề có hành động gì khác thường. Tuy nhiên lúc này Lý Thành Trụ lại có thể nhận ra được người này dường như có ý đồ không tốt với phu nhân của hắn. Nếu không thì vì sao chỉ dựa vào một câu nói đùa của hắn với Tiểu Ảnh mà cho rằng đó là sự thật. Hơn nữa còn độc ác phát ra công kích tấn công hắn. Nếu hắn không có tiên linh khí của Nguyên Anh thì sợ rằng lúc này tâm thần đã bị đả thương không nhẹ.
Lý Thành Trụ nghĩ vậy, trong lòng phẫn nộ cực điểm hắn không nghĩ ra lòng dạ bạch y nhân này lại hẹp hòi quá sức như vậy.
Hắn tức giận lẩm bẩm trong miệng:
- Lão tử không cho ngươi trả giá một chút thì lão tử không phải họ Lý nữa!
………….
Không biết Cổ Linh Lung hữu ý hay vô tình mà mang theo chúng nhân đi liên tục ba ngày không nghỉ. Tu tiên giả có tu vi từ Hợp Thể kỳ trở lên, thân thể có đại lượng linh khí thì bay liên tục ba ngày cũng không phải là vấn đề gì quá lớn. Tuy nhiên đối với những tu tiên giả có tu vi thấp hơn Hợp Thể kỳ thì đây thực sự là một chuyện không hề dễ dàng. Ngay cả Tiểu Ảnh cũng đã toát ra mồ hôi lấm tấm trên mặt.