Hồi 2: Quậy Phá

Thuận Thiên Kiếm

Hồi 2: Quậy Phá

Núi Bạch Trúc

Núi Bạch Trúc thuộc Ngũ Đài Sơn của dãy Hoàng Liên. Nơi đây phong cảnh hùng vỹ, phía bắc có một hồ nước, quanh năm suốt tháng đều quyện những màn sương mù dày đặc, làm cho nơi đây thêm phần kỳ bí. Hồ có tên là hồ Kim Liên, sở dĩ có tên này là do, có một loại sen tên Kim Liên, bên trong hồ từng đài sen màu vàng, óng ánh, thi nhau đua nở, làm cho nơi đây thêm phần diễm lệ. Giữa hồ có một chiếc cầu không không chân bắc qua. Mặt cầu làm từ đá ngọc thạch, những làn sương khúc xạ với ánh sáng, tạo ra bảy sắc cầu vồng bao quanh cây cầu, làm chiếc cầu thêm lung linh huyền ảo. Nơi đây được xếp vào Hoàng Liên Thất Cảnh, một trong bảy nơi đẹp nhất trên dãy núi Hoàng Liên.

Phía tây núi Bạch Trúc, có một rừng trúc lớn, những cây trúc nơi đây có màu trắng, giữa hai đốt có màu vàng, những cây trúc này cứng như đá, nặng như thép. Cũng chính vì loại Bạch Kim Trúc này, mà ngọn núi này cũng mang tên núi Bạch Trúc. Những đệ tử mới nhập môn, hàng ngày đều phải đến rừng Bạch Kim Trúc, để rèn luyện thể lực và sự dẻo dai.

Phía nam là nơi những đạo gia tu hành, chính giữa có một ngôi nhà lớn, là nơi cung phụng những vị tiền bối, từng là thủ toạ của núi Bạch Trúc. Có tên là Thiền Lâm Đường.
Hiện nay thủ tọa đương nhiệm tên Hồ Văn Trọng, thân hình béo lùn, mặt mày dữ tợn, dáng đi chữ bát. Ông rất nghiêm khắc với đệ tử, ông có một người vợ, tên Xuân Hương, và có hai người con gái, con lớn tên là Hồ Quỳnh Như, năm nay nàng mười lăm tuổi, tính tình hoạt bát, từ nhỏ đã nổi tiếng là một thần đồng, năm mười tuổi chính thức gia nhập Hoàng Liên môn, được mẹ là Xuân Hương truyền thụ pháp bảo là Phượng Long Sách, con út tên Hồ Kim Ngân, năm nay mười hai tuổi, nhỏ Hơn Vân Linh một tuổi, năm nay mới gia nhập Hoàng Liên Môn. Trái ngược với chị, Kim Ngân rất nhút nhát, ít nói chuyện.

Ngoài ra Vân Linh ra Hồ Văn Trọng có bốn đệ Tử. Đại sư huynh tên, Ngô Kinh Hùng, nhị sư huynh tên Trần Đại Nghĩa, tam Sư huynh tên Đoàn Hữu Nhân, và một người tên Lạc Kinh Vân, người này lớn hơn Vân Linh một tuổi, và được xem là một trong những kỳ tài xuất chúng của Hoàng Liên môn. Và cuối cùng, chính là Tử Vân Linh, y là cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên trên núi Bạch Trúc. Vì do khả năng kém cỏi, nên hầu như không một ai để ý đến y cả. Vì Vân Linh nhỏ hơn Quỳnh Như hai tuổi nên mọi người gọi là lão lục, còn Kinh Vân hơn Vân Linh một tuổi, nên y là lão ngũ. Còn Kim Ngân là thất muội.

Mặt trời đã bắt đầu ló rạng trên đỉnh núi Bạch Trúc, những tia nắng ban mai, chiếu sáng khắp nhân gian, từng giọt sương khẽ đọng trên viền lá, khẽ nhỏ xuống thềm. Đột nhiên từ phía nhà bếp vọng lại:

- Tử Vân Linh không phá nữa, thế là quá đủ rồi.

Thì ra đó là tiếng nói của tam sư huynh, Đoàn Hữu Nhân. Thường ngày Hữu Nhân lo việc bếp núc trên Bạch Trúc sơn. Một lúc sau từ nhà bếp lại vọng:

- Vân Linh nếu đệ còn làm mọi thứ rối tung lên thì đừng trách huynh.

Một thân ảnh từ nhà bếp lao ra như bay. Ngoài Tử Vân Linh ra thì còn ai vào đây nữa, vừa chạy y vừa quay lại nói:

- Hữu Nhân huynh, đệ tha cho huynh đó.

Nói rồi nhắm thẳng hướng hậu viện mà phóng đến. Thường ngày nơi đây do đại sư huynh Ngô Kinh Hùng trông nom. Khi Vân Linh tới nơi thấy Kinh Hùng đang quét dọn. Thấy vậy Vân Linh từ từ quay đi một lúc sau quay lại gặp đại sư huynh và nói:

- Đại sư huynh!

Ngô Kinh Hùng quay đầu lại nhìn thấy Vân Linh và nói:

- Lão lục đệ không cùng Lão ngũ luyện công hay sao?

Vân Linh nhìn Kinh Hùng cười và nói:

- Đại sư huynh, đệ kém cỏi học nữa học mãi cũng thế thôi. Chi bằng...

Vân Linh nở một nụ cười rồi nói tiếp:

- Chi bằng tạo thêm công ăn việc làm cho huynh.

Vừa nói Vân Linh vừa rải nhữnh mảnh giấy bị xé nhỏ, từ ống tay áo ra. Những mảnh giấy nhỏ bị gió thổi tung bay tán loạn khắp nơi. Kinh Hùng định bắt Vân Linh lại, bắt y dọn những mẩu giấy. Nhanh như cắt Vân Linh phóng đi, vừa chạy vừa quay lại nói:

- Đại sư huynh, sư phụ đang trên đường ghé qua hậu viện... Chúc huynh may mắn.

Thật ra Hữu Nhân và Kinh Hùng đều có thể bắt được Vân Linh, nhưng vì nghĩ nó vẫn là trẻ con nên không chấp vặt. Một phần là do đã quá quen với cảnh này lên không còn ngạc nhiên nữa.

Sau khi rời hậu viện, đang đi lang thang trên đường, Vân Linh nghe tiếng người đang luyện công. Vân Linh ghé qua thì thấy Kinh Vân đang luyện kiếm pháp. Từ xưa đến nay, từ lúc Kinh Vân xuất hiện thì Vân Linh luôn bị mọi người soi mói, so sánh. Vì Kinh Vân được mọi người khen là thiên tài của mọi thiên tài. Từ khi mới nhập Bạch Trúc sơn, Kinh Vân đến Bạch Trúc sơn từ năm lăm tuổi, từ đó đến giờ y luôn nổi trội. Một năm từ khi nhập Hoàng Liên môn y đã đại phá tầng hai của Hoàng Thăng cảnh trong Thái Cực Chân Quyết. Ba năm sau, y lại đại phá tầng thứ ba, cho đến giờ y đã ngang ngửa với sư tỷ mình là Quỳnh Như, đại phá tầng thứ tư.

Còn Vân Linh sống ở Bạch Trúc sơn từ nhỏ, mười ba năm trôi qua, mà tầng thứ nhất còn chưa luyện thành, nên luôn bị mọi người đem ra so sánh. Nên y không ưa, nếu không muốn nói là rất ghét Kinh Vân. Nói thật ra là y đang ganh tỵ thì đúng hơn.

Khi thấy Kinh Vân đang say sưa luyện kiếm Vân Linh nghĩ ra một ý. Sau khi đi chuẩn bị thì y quay lại. Nhân lúc Kinh Vân bật khỏi mặt đất, Vân Linh liệng một đống vỏ chuối vào ngay chỗ Kinh Vân hạ xuống. Quả như Vân Linh dự đoán, khi Kinh Vân tiếp đất, chân đạp phải vỏ chuối nên bị trượt chân, nhưng Kinh Vân được đánh giá là thiên tài trong thiên tài. Ngay khi sắp ngã Kinh Vân quay mình chĩa kiếm xuống đất, với sức ép thanh kiếm cong lại, tạo thành sức bật, đẩy Kinh Vân ra khỏi đám vỏ chuối. Khi Kinh Vân ổn định, liếc mắt xung quanh, với vẻ mặt lạnh như băng rồi nói:

- Vân Linh ngươi ra đi.

Không thấy hồi âm, Kinh Vân lạnh lùng nói:

- Phá hoại người khác luyện công, là thú vui của ngươi sao? Bước ra đi, bằng không ta sẽ lôi ngươi ra.

Lúc này Vân Linh đang nấp sau tảng đá, thấy Kinh Vân nói vậy, Vân Linh không thèm đếm xỉa, ngồi im, như chưa từng nghe thấy lời Kinh Vân nói. Kinh Vân đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng ngay tại cục đá mà Vân Linh đang nấp, y dùng Thái Cực Chân Quyết tầng thứ tư của Hoàng Thăng Cảnh, vung kiếm chém mạnh về phía hòn đá, đường kiếm tạo thành hình vòng cung, xẻ đôi hòn đá, đẩy Vân Linh về sau. Khi thấy Vân Linh, Kinh Vân lạnh lùng nói:

- Từ nay, nếu ngươi còn phá ta luyện công, thì đừng trách Phục Long Kiếm của ta không nương tình.

Nói rồi Kinh Vân nhắm vào nửa hòn đá lúc nãy, chém mạnh, khiến cho hòn đá nổ tứ tung, bụi bay mù mịt.

Rồi Kinh Vân quay bước bỏ đi. Vân Linh ngồi đó cho tới khi khuất bóng Kinh Vân, y mới thở dài, bước đi lững thững tới hồ Kim Liên.

Sương trong hồ Kim Liên bảng lảng, như những đám mây trắng thuần khiết. Gió thổi khiến những làn sương tản ra rồi lại hợp lại, như chưa từng có ngọn gió nào thổi qua đây. Những mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ những bông Kim Liên, làm cho lòng người như thoải mái.

Vân Linh bước đi lững thững trên cầu, thỉnh thoảng lại thở dài. Mỗi khi Vân Linh buồn hay có tâm sự. Thường thì Vân Linh đến hồ Kim Liên, vì chỉ có nơi đây mới khiến Vân Linh cảm thấy dễ chịu, và thoải mái hơn.

- Ta là đồ vô dụng... g.. g

Tiếng thét như xé tan bầu không khí tĩnh lặng nơi đây. Bước thêm một chút khi tới giữa hồ, nơi đây có một cái đài, nằm ở giữa hồ, đựng lên theo hình lục giác, phía trên lợp ngói, phía dưới xếp bốn cái ghế.

Khi gần tới đột nhiên Vân Linh nghe thấy tiếng nói:

- Vân Linh, đệ có chuyện gì sao?

Vân Linh ngước mắt lên nhìn, một thân hình quen thuộc, thân dong dỏng cao, mặt mày thánh tú, tay phải cầm một cây bút, tay trái cầm một sấp giấy, trên vai có đeo một thanh kiếm.

- Nhị sư huynh, huynh ra đây vẽ sao?

Người thanh niên đó chính là Trần Đại Nghĩa, y mỉm cười nói:

- Ừ, thế còn đệ? Lại có tâm sự à?

Trên ngọn núi Bạch Trúc, Đại Nghĩa là người quan tâm Vân Linh hơn ai hết. Cũng vì vậy mà Vân Linh cảm thấy rất gần gũi với Đại Nghĩa. Vân Linh nói:

- Một người vô dụng như đệ thì có thể có tâm sự gì?

Vừa nói, Vân Linh vừa chống tay lên lan can, môi nở một nụ cười ngượng ngạo. Đại Nghĩa cười cười rồi hỏi:

- Lại vì chuyện lão ngũ đúng không?

Vân Linh tròn xoe mắt nhìn Đại Nghĩa, rồi quay mặt ra phía hồ nói:

- Làm sao huynh lại nghĩ vậy?

Đại Nghĩa nở một nụ cười, tay vẫn đang vẽ thứ gì đó rồi nói:

- Xưa nay, đệ đều là con người hiếu động, hoạt bát. Nhưng từ khi Kinh Vân xuất hiện, thì đệ chuyện qua nghịch ngợm, phá phách, gây sự chú ý. Gần đây Kinh Vân đại phá tầng thứ tư Hoàng Thăng Cảnh. Nếu không vì chuyện này thì còn chuyện gì?

Dừng một lúc, Đại Nghĩa dừng bút, nhìn Vân Linh rồi hỏi:

-Huynh nói đúng không?

Vân Linh khẽ gật đầu rồi nói:

- Hôm nay đệ đã tận mắt chứng kiến uy lực của Phục Long Kiếm kết hợp với Hoàng Thăng Cảnh tầng thứ tư.

Vân Linh nhìn Đại Nghĩa rồi lại quay đi nói:

- Thật sự uy lực rất mạnh, Kinh Vân đến với Bạch Trúc sơn sáu năm, đã luyện thành tầng thứ tư. Đệ... Đệ ở đây từ nhỏ mà chẳng được tích sự gì.

Dừng một lát Vân Linh nói tiếp:

-Ngày ngày đệ chỉ biết đi chặt Bạch Kim Trúc. Kinh Vân thì khác, được sư phụ truyền cho Phục Long Kiếm, y là một thiên tài, còn đệ, có lẽ đệ chỉ là...

Vừa nói, Vân Linh vừa rơi nước mắt, có lẽ y tự hận bản thân mình, không làm nên trò chống gì chăng? Hay y khóc, chỉ đơn thuần vì tủi nhục? Có lẽ chỉ mình y mới biết.

*** *** ***

Mặt trời đã lên tới đỉnh, mọi người trên Bạch Trúc sơn đều có mặt trong phòng ăn.
Lúc này các đệ tử đều đã tụ tập trong nhà ăn, phụ trách việc ăn uống là lão tam Đoàn Hữu Nhân, đang đưa từng khay cơm và thức ăn đặt lên bàn, phần lớn là đồ chay, rất ít đồ tanh mặn.

Bọn đệ tử lần lượt ngồi xuống bên phải chiếc bàn dài trong sảnh. Nơi đây gần kề với nhà bếp. Chính giữa có một cái bàn dài. Hồ Văn Trọng ngồi chính giữa, Sư nương Xuân Hương ngồi bên trái, Quỳnh Như và Kim Ngân mỗi người một bên, tiếp sau là năm người đệ tử.
Sau khi ngồi ổn định Văn Trọng nói:

- Ăn cơm.

Bọn đệ tử lúc ấy bắt đầu hý hoáy ăn cơm. Đang ăn, Văn Trọng nói:

- Tháng sau là kỳ kiểm tra thường niên, những đệ tử mới nhập môn đều phải có mặt. Hôm ấy, Kinh Vân, Vân Linh, Quỳnh Như, Kim Ngân, bốn đứa mai phải có mặt trên điện Ngọc Long trên núi Hoàng Long, tham gia kì thi.

Vân Linh ngơ ngác, vì năm ngoái khi tham gia Vân Linh đứng chót làm mất mặt sư phụ. Khi về bị sư phụ mắng cho một trận. Đang suy nghĩ bâng quơ, Văn Trọng quát Vân Linh:

- Lão lục nếu lần này con còn làm mất mặt ta, thì chuẩn bị hành trang xuống núi được rồi.

Câu nói này như sét đánh ngang tai, bất giác đôi đũa trên tay Vân Linh rơi xuống đất. Toàn bộ im bặt, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, xưa nay ai cũng biết sư phụ là người nghiêm khắc. Nhưng chưa bao giờ người đến như mức này. Quỳnh Như quay sang hỏi nhỏ mẹ:

- Mẹ, hôm nay cha làm sao vậy?

Xuân Hương lắc đầu không nói, còn Kim Ngân liếc thoáng qua Vân Linh rồi cúi gằm xuống bàn, không nói không rằng. Mấy tên đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có Kinh Vân dường như chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, mặt vẫn lạnh như băng.

- Mọi người ăn cơm đi, con ăn no rồi!

Tiếng nói như xé bầu căng thẳng, Vân Linh đứng dậy hành lễ với sư phụ, sư nương rồi bước ra khỏi cửa.