Hồi 11: Tiến Bộ

Thuận Thiên Kiếm

Hồi 11: Tiến Bộ

Từ Thiền Lâm Đường, Văn Trọng cùng Xuân Hương thấy một đạo hào quang màu vàng xuyên thẳng lên trời. Cả hai đưa mắt nhìn nhau không nói câu nào, nhưng có vẻ cả hai đều có gì đó không vui, phảng phất trên khuôn mặt họ.

Điều mà cả hai không ngờ, là đạo hào quang, phát ra từ phía thác nước, một nơi mà rất ít người đặt chân tới đó, một người như Vân Linh thì có thể có chuyện gì mà chạy tới đó? Một lát sau, Vân Linh xuất hiện, trên tay bế một con khỉ trắng, cơ thể bị thương khá nhiều. Còn y cũng chẳng khá hơn, mặt mày phờ phạc, quần áo xém cháy, tóc tai bù xù. Ngay khi thấy Văn Trọng và Xuân Hương y mừng rỡ tiến lại, mồm lắp bắp:

- Xin... Sư phụ... H... ãy... Cứu... Cứu

Y chưa nó xong thì đã ngất đi, cơ thể ngã nhào xuống đất. Chẳng biết Vân Linh bất tỉnh bao lâu, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong phòng, toàn thân đau rát, những vết thương đã được băng bó lại. "Khẹc khẹc" lại những tiếng ấy vang lên, con khỉ trắng từ phía cửa sổ lao tới, miệng kêu liên tục. Không hiểu sao, ngày thường con khỉ trắng hay chọc phá Vân Linh, nhưng hôm nay dường như nó quan tâm y chứ không có ý phá phách. Y đưa mắt nhìn qua thì thấy cơ thể nó đã bình thường, bộ lông trắng như tuyết, không còn lấm lem những vẩn đỏ như hôm bị Tam Nhãn Thiên Ưng tấn công nữa.

Đang mải ngắm con khỉ, Đột nhiên từ phía cửa một thân ảnh dong dỏng cao bước vào:

- Đệ cảm thấy đỡ hơn chưa?

Vân Linh nhìn Đại Nghĩa, y tính ngồi dậy nhưng toàn thân ê ẩm, đau rát y khẽ nhăn mặt, Đại Nghĩa cười và nói:

- Đệ cứ nằm yên đó đi, sư phụ nói, đệ sử dụng Hoả Long Chân Quyết nên bị tổn thương không nhẹ.

Vân Linh cười nói:

- Đệ chỉ muốn cứu nó.

Nói rồi Vân Linh đưa mắt nhìn con khỉ trắng. Đại Nghĩa hỏi Vân Linh:

- Làm sao mà đệ biết con dị thú Lục Mỹ Nhi Hầu này vậy?

Vân Linh ngơ ngác nhìn Đại Nghĩa và hỏi:

- Huynh nói sao? Con khỉ trắng này chính là dị thú từ thời thượng cổ Lục Mỹ Nhi Hầu?

Đại Nghĩa khẽ gật đầu và nói:

- Đúng vậy, huynh nghe sư phụ nói, con dị thú này đã xuất hiện trên dãy núi Hoàng Liên lâu rồi. Nhưng vì dị thú này quá tinh ranh, nhanh nhẹn nên không ai bắt được nó cả.

Đại Nghĩa đưa mắt nhìn Vân Linh rồi nói:

- Nó bị thương nặng hơn đệ nhưng chỉ cần ba canh giờ đề hồi phục hoàn toàn, còn đệ đã hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh được.

Vân Linh tỏ vẻ kinh ngạc, khi nghe thấy Đại Nghĩa nói như vậy, y lấy tay xoa đầu con khỉ trắng. Đại Nghĩa hỏi thêm:

- Thế bây giờ sao rồi? Còn đau lắm không?

Vân Linh cười cười nói:

- Đệ không sao.

Nói rồi, như nhớ ra chuyện gì, y nháo nhác đưa mắt nhìn xung quanh. Đại Nghĩa thấy vậy cười nói:

- Có phải đệ đang tìm vật này?

Nói rồi, y lấy thanh kiếm lạ từ trong tay áo, rồi đưa cho Vân Linh. Vân Linh chạm vào thanh kiếm, một nguồn nội lực truyền sang, nhưng lần này không mạnh mẽ ồ ạt như lần đầu. Mà nó ôn hoà, dịu nhẹ khiến Vân Linh cảm giác dễ chịu. Đại Nghĩa nhìn Vân Linh rồi nói:

- Sư phụ thấy đệ tay giữ khư khư thanh kiếm này. Người thấy hiếu kỳ nên ông đã đưa về phòng xem qua.

Vân Linh ngạc nhiên hỏi:

- Đại Nghĩa huynh, vậy sư phụ có nói gì không?

Đại Nghĩa nhìn thanh kiếm rồi nói:

- Sư phụ không nói gì, chỉ đưa cho huynh, bảo huynh trả lại cho đệ.

Đại Nghĩa đưa cơm cho Vân Linh, y nói:

- Thôi đệ dùng bữa đi, huynh còn chút việc. Khi nào xong, huynh sẽ quay lại sau.

Vân Linh "dạ" một tiếng, rồi y nhìn Đại Nghĩa bước ra khỏi phòng. Căn phòng trở lên yên tĩnh lạ thường, thi thoảng vang lên những tiếng "khẹc khẹc của con dị thú Lục Mỹ Nhi Hầu.

Đại Nghĩa ra khỏi phòng Vân Linh, bất ngờ gặp một bóng béo lùn, y giật mình người lại, đang tính hành lễ. Người đó phẩy tay rồi nói:

- Đại Nghĩa, ngươi vừa đi từ phòng Vân Linh ra sao?

Đại Nghĩa khom mình đáp lại:

- Dạ sư phụ.

Thì ra người đó chính là Hồ Văn Trọng, thủ tọa Bạch Trúc Sơn. Ông nhìn Đại Nghĩa hỏi thêm:

- Lão lục tỉnh lại rồi chưa?

Đại Nghĩa đáp lời:

- Bẩm sư phụ, lục đệ mới tỉnh lại, nhưng có vẻ cơ thể còn rất yếu.

Văn Trọng gật đầu rồi quay mặt đi, vừa đi ông vừa nói:

- Trên núi Bạch Trúc con là người gần gũi y nhất. Bây giờ y đang trọng thương, con hãy dành chút thời gian, quan tâm y nhiều hơn.

Đại Nghĩa "dạ" một tiếng rồi nhìn bóng sư phụ khuất xa. Y lắc đầu cười cười. Không hiểu sao, sư phụ rất quan tâm Vân Linh, nhưng không bao giờ trực tiếp biểu lộ ra bên ngoài. Ngoài mặt lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ với Vân Linh, nhưng sự thật, ông còn quan tâm Vân Linh hơn cả hai đứa con gái của mình. Những điều này chỉ có Đại Nghĩa và Xuân Hương biết rõ nhất. Nhưng y không biết tại sao lại như vậy.

*** *** ***

Trong ngoài Thiền Lâm Đường dường như yên tĩnh lạ thường, từng làn mây bảng lảng là cho nơi đây thêm phần diễm lệ. Những chậu cây cảnh được xếp ngay ngắn, ở chính giữa Thiền Lâm Đường có một hồ nước nhỏ, bên trong có vô số những loài cá đặc biệt, màu sắc sặc sỡ. Văn Trọng đứng lại nhìn quang cảnh xung quanh, miệng khẽ thở dài, từ trong chính viện, một người phụ nữ bước ra, thân hình diễm lệ, tuy đã qua tuổi thanh xuân, nhưng rõ ràng vẫn mang một nét đẹp ủy mị, người nữ nhân lên tiếng:

- Văn Trọng ông lại có tâm sự gì sao?

Văn Trọng không quay mặt lại, mà cũng chẳng lên tiếng đáp lời, nữ nhân đó lại gần Văn Trọng rồi lại lên tiếng:

- Chắc ông lại đang phiền muộn về chuyện của Vân Linh à?

Văn Trọng gượng ngạo cười nói:

- Tôi không đả thông kinh mạch cho nó, vốn không muốn nó sử dụng Hoả Long Chân Quyết làm tổn hại bản thân, nhưng không ngờ, thanh kỳ kiếm kia lại đả thông giúp nó.

Ông cười cười nhưng có mấy phần giễu cợt:

- Giờ thì hay rồi, nó đã được đả thông kinh mạch, lực phản chấn ngày một tăng, chỉ e nếu cứ lạm dụng Hoả Long Chân Quyết như thế này, chẳng mấy chốc mà nó sẽ bị tổn thương kỳ kinh bát mạch, khó mà cứu được.

- Có thể do hoàn cảnh bất đắc dĩ, nên lão lục mới phải dùng đến Hỏa Long Chân Quyết.

Xuân Hương lên tiếng nói giúp Vân Linh, Văn Trọng quay mặt về Xuân Hương nói:

- Lần trước thì do hoàn cảnh ép buộc, y muốn đánh bại Kim Thiết, cứu Đại Nghĩa. Nhưng lần này chỉ vì con khỉ mà nó mạo hiểm tính mạng, bà thấy có đáng không?

Lời nói của Văn Trọng có mấy phần tức giận, không biết vì xót cho Vân Linh, hay đang bực tức vì tên đồ đệ khó bảo này.

Xuân Hương đưa mắt nhìn Văn Trọng rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

- Tính khí Vân Linh, có khác Thanh Sơn và ông là mấy. Chỉ cần cho là đúng, dù có mất mạng cũng sẽ làm đến cùng.

*** *** ***

Từ hôm đó trên núi Bạch Trúc lại thêm một thành viên ồn ào. Giống như Vân Linh, Lục Mỹ Nhi Hầu luôn luôn quậy phá nghịch ngợm, làm cho núi Bạch Trúc thêm phần náo nhiệt. Riêng Hữu Nhân và Kinh Hùng thì không vui vẻ là mấy. Những nơi Vân Linh cùng Lục Mỹ Nhi Hầu ghé qua, mọi thứ bị lật tung, bởi những trò quậy phá của cả hai.

Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn khi qua bốn tháng. Nghĩa là Vân Linh đã hoàn thành xong bước đầu trên núi Bạch Trúc. Hoàn thành bài tập chặt Bạch Kim Trúc. Nói thì to tát, nhưng việc này chỉ cần thời gian quyết tâm cùng nghị lực là sẽ vượt qua được. Còn về Thái Cực Chân Quyết thì nào đơn giản thế? Vẫn biết cần cù bù thông minh, nhưng xét cho cùng người có tư chất thông minh, thể trạng phi thường. Học một hiểu mười, nghe một hiểu hai, thì sẽ khác người tư chất kém cỏi, chỉ đâu biết đấy, nói mười hiểu một. Còn có những người, nói không quá, nhưng có nhồi vào đầu, cũng chỉ như nước trôi qua cầu, nước đổ đầu vịt, học mãi không thành. Vân Linh tự biết mình kém cỏi không bằng Kinh Vân, nhưng y là con người hoạt bát, năng động, cứng cỏi, xét cho cùng cũng chỉ là hạng tầm thường. So với Kinh Vân đúng là khác nhau một trời một vực.

Nhưng giờ đây, trong tay y cũng đã có pháp bảo. Thanh kỳ kiếm từ thác nước dưới chân núi Bạch Trúc. Tuy không biết nó là gì, nhưng từ nhỏ Vân Linh không có pháp bảo gì trong tay, nay lại có thanh kiếm này, nên y rất xem trọng nó. Hai người Xuân Hương cùng Văn Trọng đã xem qua thanh kiếm này, với hơn hai trăm năm kinh nghiệm. Nhìn qua hai người họ cũng biết lai lịch của pháp bảo này. Có điều lai lịch của thanh kiếm này không bình thường, khi thấy Vân Linh tay khư khư giữ thanh kỳ kiếm này, thoạt đầu hai người họ khá kinh ngạc, sau đó thì vui mừng ra mặt.

Nhưng có điều thanh kỳ kiếm này đã đả thông kinh mạch cho Vân Linh. Cho nên, Văn Trọng không ưa nó là mấy. Thật ra, nếu không có Huyết Quang Ấn. Thì với đạo hạnh hiện giờ của Vân Linh đừng nói là sử dụng thanh kiếm này. Mà ngay từ đầu, y không thể nào chịu nổi luồng hung lực từ thanh kiếm truyền sang. Nhưng do có Huyết Quang Ấn tạo phản lực, điều hòa khiến nội lực tỏa ra từ thanh kiếm, lưu thông không ngừng trong kinh mạch Vân Linh. Nên bây giờ, y mới có thể dễ dàng điều khiển nó. Tuy biết là như thế, nhưng hai người họ vẫn không hề nói cho những đệ tử biết về lai lịch của thanh kiếm kia. Mặc cho Vân Linh cùng Đại Nghĩa thi nhau hỏi, họ vẫn coi như không biết gì.

Nhiều tháng sau đó Vân Linh ra sức luyện tập. Kể cũng lạ, gần đây Vân Linh luyện tập Thái Cực Chân Quyết đã dễ dàng hơn rất nhiều, trong vòng gần một năm, y đại phá tầng thứ ba của Hoàng Thăng Cảnh. Ba tầng đầu của Hoàng Thăng Cảnh gồm Dẫn Khí, Điều Khí và Tụ Khí, ba cảnh giới này chỉ tập trung điều chỉnh khí lực từ thiên nhiên, hòa nhập với cơ thể, tụ lại ở đan điền. Còn đến tầng thứ tư thì hoàn toàn khác, nó đòi hỏi đầu óc nhạy bén, tư duy sắc sảo thì mới có thể luyện được tầng thứ tư Khu Dụng. Khi luyện được tầng thứ tư, cho phép đạo gia có thể điều khiển pháp bảo từ xa. Như Kim Thiết đã từng làm, khi bị Mộc Xà Hình của Đại Nghĩa thi triển trói chặt Kim Thiết, nhưng y niệm chú dùng hai ngón tay điều khiển Bích Xà Kiếm giải thoát được cánh tay phải, rồi sau đó dùng Thái Cực Kiếm Pháp đánh trả Vân Linh.

Nói thì đơn giản, nhưng thực tế thì luyện tập rất khó. Nhiều người luyện đến tầng thứ tư thì dừng lại, luyện cả đời cũng phí công vô ích. Vân Linh bị đánh giá là kém về thiên tư, cho nên y cũng không lấy làm lạ khi đã luyện vài tháng mà cũng chỉ làm cho thanh kỳ kiếm rung lên nhè nhẹ. Y thấy vậy cũng chẳng lấy làm vui, vì cho rằng mình vẫn chưa luyện thành.

Từ sau trận chiến với Tam Nhãn Thiên Ưng, Lục Mỹ Nhi Hầu lúc nào cũng chiễm trệ trên vai Vân Linh, dù Vân Linh có đi đâu, cũng không thể thiếu một bóng trắng đi theo.

Một hôm, Văn Trọng cho gọi tất cả đệ tử đến trước chính viện Thiền Lâm Đường.

Mọi người đã có mặt, lăm vị đệ tử xếp thành một hàng ngang. Phía trên Văn Trọng cùng Xuân Hương đang ngồi ở ghế thủ tọa, Kim Ngân và Quỳnh Như đang đứng hai bên. Văn Trọng lên tiếng:

- Bốn năm nữa sẽ đến kỳ thi Ngũ Mạch Kiếm Hội của Hoàng Liên Môn ta. Kỳ thi này chủ yếu dành cho những người trẻ tuổi, mới nhập môn, trong một trăm năm đổ lại. Kỳ thì này, tạo cơ hội cho môn nhân, có khả năng thi thố, cọ xát.

Ông dừng lại một lát rồi nói tiếp:

- Kiếm mạch núi Bạch Trúc xưa nay đều không có tiếng nói trong Hoàng Liên môn. Các ngươi biết vì sao không?

Mấy vị đệ tử từ Kinh Hùng đổ xuống ai nấy đều cúi gằm mặt xuống, chỉ có Kinh Vân mặt vẫn không có chút sợ hãi nào. Văn Trọng nói:

- Kinh Hùng, ngươi là đại sư huynh, ngươi trả lời xem nào?

Kinh Hùng ngẩn mặt lên, miệng lắp bắp:

- Thưa sư phụ, tại chúng đệ tử vô dụng.

Xuân Hương lên tiếng:

- Những năm gần đây, ta và sư phụ các con, đều ra sức chỉ bảo mấy đứa, nhưng mà...

Ai cũng tái mặt, chả cần sư nương nói hết, ai cũng biết là do đám đệt tử không tiến bộ chút gì. Xuân Hương thở dài tiếp tục nói:

- Chuyện này cũng không thể trách mấy đứa được.

Văn Trọng cau mặt nói:

- Nói nhiều cũng chẳng được gì.

Văn Trọng liếc mắt, y nói:

- Gần đây ở Tiểu Thạch Trấn, phía tây thành Mê Linh khoảng một trăm dặm, có một số yêu nghiệt hoành hành.

Ông đưa mắt nhìn mấy vị đệ tử nói:

- Đại Nghĩa, Kinh Vân, Vân Linh, Quỳnh Như, mấy đứa hãy đến Tiểu Thạch Trấn trừ yêu giúp bách tính an cư, lạc nghiệp.

Chuyện này xét ra thì cũng bình thường, nhưng không hiểu sao Văn Trọng lại chọn mấy người này. Nhưng dù sao đây cũng là cơ hội tốt để thực chiến. So với các chi phái khác, Tiểu Thạch Trấn nằm gần núi Bạch Trúc nhất, nên họ đi cũng phải đạo. Vân Linh đang ngơ ngác thì Văn Trọng lên tiếng:

- Những người còn khác thì ở lại núi Bạch Trúc, chuyên tâm luyện tập cho Ngũ Mạch Kiếm Hội.

Nói đoạn ông bước nhanh ra khỏi chính viện, sư nương khẻ thở dài rồi cũng nhanh chân rời khỏi nơi đây, trong chính viện giờ đây, chỉ còn đám đệ tử ngơ ngác nhìn nhau.