Hồi 18: Gặp Mặt

Thuận Thiên Kiếm

Hồi 18: Gặp Mặt

Tiểu Thạch Trấn, sáng sớm tinh mơ, từ một căn nhà nhỏ cuối thôn.

Chẳng biết đã bao lâu, Vân Linh chìm trong hôn mê, khi đang lơ mơ, y loáng thoáng nghe thấy những tiếng "Khẹc Khẹc" của con khỉ Tiểu Bạch, xen vào đó, là tiếng nói chuyện. Một giọng nam nhân vang lên:

- Vân Linh đã hôn mê hai ngày rồi, sư huynh, tình trạng y đã khá lên chưa?

Người vừa nói chính là Kinh Vân. Đại Nghĩa liếc mắt nhìn Kinh Vân, toát lên một vẻ ngạc nhiên. Y từ từ lên tiếng:

- Lão lục cũng khá lên nhiều rồi, kinh mạch đã ổn định, hơi thở điều hòa.

Lời nói vừa buông ra, Kinh Vân khẽ thở phào, ngay sau đó, y lấy lại vẻ mặt lãng băng hàng ngày, y nói:

- Vậy thì tốt.

Đại Nghĩa thu hồi ánh mắt, y khẽ hỏi:

- Lão ngũ, việc mà ta nhờ đệ, đệ làm đến đâu rồi?

Kinh Vân nghe vậy, liền nói:

- Việc ấy, đệ đã điều tra rõ ràng rồi.

Đại Nghĩa "ồ" một tiếng y lại hỏi:

- Vậy kết quả ra sao?

Kinh Vân trầm tư một lát, y nói:

- Quả đúng như sư phụ nói, nơi đây đúng là có một đám yêu nghiệt, tuy nhiên...

Y dừng lại, có vẻ y cũng đang lưỡng lự. Thấy bộ dạng ấy của Kinh Vân, Đại Nghĩa thấy lạ, y bèn lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì lạ sao?

Kinh Vân khẽ gật đầu, y nói:

- Nghe mấy vị thúc bá nói, tuy ở đây có yêu ma, nhưng chúng chưa từng giết hại một ai.

Đại Nghĩa nhíu mày hỏi:

- Lão Ngũ, đệ có hỏi được nguyên nhân, vì sao họ lại phát hiện ra lũ yêu ma đó chăng?

Kinh Vân khẽ gật đầu y lên tiếng:

- Nghe tiều phu ở đây kể, một lần tình cờ, họ lên trên núi Thạch Trấn đốn củi. Tối hôm đó, mưa to gió lớn, họ tìm chỗ trú mưa, thì phát hiện một hang động lạ. Họ đang định tiến vào bỗng nhiên xuất hiện một bóng trắng, lướt qua lướt lại trong những làn sương, ẩn ẩn hiện hiện, kỳ thực làm cho người ta, kinh hồn bạt vía, sợ hãi đến mất mật.

Dừng lại một lát y nói tiếp:

- Từ đó trở đi, mỗi khi lên núi, đi qua hang động đó, họ đều thấy cảnh tượng tương tự. Dần dần họ không dám lên rừng nữa. Tuy nhiên, lũ yêu ma cũng không xuống núi, quấy phá bách tính, nên nơi đây vẫn bình yên vô sự.

Đại Nghĩa nghe qua cũng có phần mơ hồ. Xưa nay yêu ma, quỷ dị đều là những loại, hung tàn ác độc, giết người không ghê tay. Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận, có một số tinh linh, tu thành hình người, bản tính lương thiện. Nhưng đằng này, nếu là yêu nghiệt quỷ dị, thì vì sao lại không giết người? Còn nếu là tinh linh lương thiện, thì tại sao lại giả thần giả quỷ? Điều này làm cho y nhức đầu không ít. Sau một lát y đang định hỏi gì đó, từ chiếc giường mà Vân Linh đang nằm, bỗng nhiên phát ra một tràng ho, con khỉ Tiểu Bạch mừng rỡ, nó kêu liên hồi, những tiếng kêu trầm bổng như muốn hỏi thăm Vân Linh. Hai người Đại Nghĩa, Kinh Vân cùng gạt hết mọi suy nghĩ, tiến lại gần bên giường, Đại Nghĩa ngồi xuống, nắm tay Vân Linh. Vân Linh bằng cái giọng khàn khàn, nhưng người hết hơi nói:

- Nư...ớ...c, cho... đệ... chút nước.

Kinh Vân đang đứng y sững người. Nhanh như cắt, y liền quay lại, rót một chén nước, đưa cho Vân Linh. Vân Linh ngồi dậy uống nước, xong rồi đưa chén lại cho Kinh Vân, nhưng y không nói gì. Lúc này Đại Nghĩa dùng bắt mạch cho Vân Linh, y nở một nụ cười nói:

- Lão lục, xem ra đệ bình phục nhanh hơn huynh tưởng.

Vân Linh ngượng ngùng đáp:

- Đệ xin lỗi, vì đã vi phạm Thiết Giới Luật, lại còn làm mọi người lo lắng.

Đại Nghĩa cười cười, xua tay nói:

- Đệ biết lỗi là được rồi, lần sau đừng hành động thiếu suy nghĩ như thế nữa, biết chưa?

Vân Linh khẽ gật đầu không nói, Đại Nghĩa đỡ y nằm xuống nói:

- Lão lục, đệ mới tỉnh dậy, cơ thể còn yếu, đệ hãy an tâm tĩnh dưỡng, huynh và Kinh Vân ra ngoài một lát sẽ về ngay.

Vân Linh gật đầu, Đại Nghĩa cùng Kinh Vân bước ra khỏi căn phòng, trên đường đi Kinh Vân lên tiếng hỏi:

- Nhị sư huynh, vừa rồi hình như huynh có điều muốn hỏi đệ?

Đại Nghĩa gật đầu y nói:

- Quả đúng là như vậy.

Kinh Vân hỏi tiếp:

- Vậy chuyện huynh muốn hỏi là...

Đại Nghĩa dừng bước, quay sang Kinh Vân, nét mặt nghiêm trang:

- Đệ có tìm hiểu được cửa động ở đâu chăng?

Kinh Vân dường như cũng đã biết, sư huynh sẽ hỏi việc này, y trả lời:

- Ở lưng chừng núi Thạch Trấn, phía Đông Nam có một hang động rất lớn, nghe nói. Đi sâu vào trong, có một cái hang không đáy. Cứ trăng rằm, ánh trăng sẽ soi xuống dáy hang, tạo ra một cảnh tượng hùng vĩ, tráng lệ. Nơi ấy có tên là động Thạch Nguyệt.
*** *** ***

Bên trong động Thạch Nguyệt, từng dòng nham thạch chuyển động như những dòng nước. Vẫn hai bóng dáng ấy, một nam một nữ, giọng nam nhân vang lên:

- Gần đây huynh nghe nói, Tiểu Thạch Trấn có bóng dáng người của Hoàng Liên Môn qua lại, muội có biết chăng?

Tiểu Hồ gật đầu, nàng bình tĩnh cất tiếng:

- Không những biết, muội còn đã từng tiếp xúc qua một trong bốn người bọn họ.

Người nam nhân, được Tiểu Hồ gọi là Lục ca, y đưa mắt nhìn Tiểu Hồ, sắc mặt có vẻ mừng rỡ, y hỏi:

- Vậy trong số họ có ai là thiếu niên, tầm mười bốn, mười lăm không?

Tiểu Hồ thoáng một chút suy nghĩ nàng lên tiếng trả lời:

- Có, trong số bốn người đến đây, có hai thiếu niên, tuổi từ mười bốn đến mười lăm.

Nam nhân cười lớn, trên mặt tỏ rõ vẻ hoan hỉ, từ bên ngoài, những tiếng bước chân vang lên, dường như có hai người đang tiến đến.

- Ngạc Mạn, lâu rồi mới thấy đệ sảng khoái như vậy, có hỉ sự gì chăng?

Một giọng lão nhân vang lên, dường như chính là Bạch Hạc. Người nam nhân tên Ngạc Mạn lên tiếng:

- Bạch Hạc lão huynh, Ân Hồng muội muội, hai người đã về rồi sao?

Từ xa, hai tiếng bước chân càng gần, âm thanh nghe càng rõ, một giọn nữ nhân vang lên:

- Lục ca, sao hôm nay huynh có chuyện gì vui vậy?

Người vừa lên tiếng chính là Ân Hồng, hai người Bạch Hạc và Ân Hồng, đã đến cửa thạch động, một làn khí nóng, phà vào mặt, làm cho người ta có một có một cảm giác ghê rợn. Tuy nhiên họ đã sống ở đây nhiều năm, nên họ cũng đã quen với những luồng khí nóng kinh người ở đây. Nam nhân tên Ngạc Mạn, khẽ xoay mình, trên mặt vẫn đầy niềm vui sướng, tay trái y đưa miếng ngọc bội có chữ "Trác" lên. Khi đưa mắt nhìn miếng ngọc bội, lát sau trên khuôn mặt hai người Bạch Hạc, Ân Hồng toát lên một vẻ kinh ngạc, lát sau thì chuyển thành mừng rỡ. Ngạc Mạn mỉm cười nhìn hai người họ, y lên tiếng:

- Trác đại Huynh, có người tiếp nối hương hỏa rồi.
*** *** ***

Dưới chân núi Thạch Trấn, những tia nắng đã ngả sang chiều, mặt trời vẫn tỏa những tia nắng yếu ớt, lang thang trên con đường mòn, một người, một khỉ đang tiến đến chân núi Thạch Trấn. Nơi đây ba ngày trước, Vân Linh đã nói chuyện với người thiếu nữ bí ẩn. Tuy chỉ nói có hai, ba lời, nhưng cũng làm cho y suy nghĩ không ít, y đã tìm ra lẽ sống cho mình. Giờ đây, tuy cơ thể có phần tiều tụy hơn lúc trước, nhưng tâm hồn y thì trái ngược hoàn toàn, một cảm giác sảng khoái, vui vẻ, chẳng hiểu vì điều gì. Phải chăng là y đã học được tầng thứ tư, Khu Dụng, hai là do y đã tìm được lẽ sống của mình, hay do Kinh Vân đã phải dùng thực lực để chiến đấu với y. Y vươn vai hít thở, những làn khí trong lành, những mùi hương dịu nhẹ của cỏ cây hoa lá.

- Lại là ngươi?

Từ đằng sau vang lên một giọng thiếu nữ trong trẻo như Họa Mi, lảnh lót như Sơn Ca. Vân Linh xoay người lại, chẳng biết từ đâu, đã xuất hiện người thiếu nữ hôm nọ. Vẫn y phục ấy, vẫn khuôn mặt ấy, băng thanh ngọc khiết, yêu kiều diễm lệ, kỳ thực chẳng có bút mực nào tả xiết. Tiểu Bạch đang đi dưới đất, khi nghe thấy tiếng người lạ, khi nhìn thấy nàng ta, nó ngoe nguẩy đuôi, miệng kêu "chí chí" liên hồi, có vẻ nó rất mừng khi nhìn thấy Tiểu Hồ. Vân Linh nhìn nàng với một ánh mắt lạnh băng, vẻ mặt hệt như Kinh Vân thứ hai, không vui không buồn, lãnh băng sương, như thể hai người cùng là một vậy.

Tiểu Hồ đợi lâu mà không thấy hắn nói gì nàng nói:

- Hay cho đệ tử danh môn, thế mà chút lễ nghi thường tình cũng không biết.

Vân Linh vẫn nhìn nàng ta, cơ hồ chẳng muốn lên tiếng phản bác, y vẫn giữ nguyên thái độ, chẳng nói chẳng cười. Tiểu Hồ thấy vậy, nàng ta nổi nóng:

- Nhà ngươi đúng là khúc gỗ.

Nói rồi nàng vùng vằng bỏ đi. Từ đằng sau con khỉ kêu liên hồi như tỏ vẻ chán nản, giờ đây Vân Linh mới thốt lên được một chữ, đúng một chữ duy nhất, nhưng cũng đủ để nàng ta nguôi giận:

- Đẹp!

Khi Tiểu Hồ nghe thấy câu ấy, nàng liền mỉm cười, con khỉ cũng thấy mình ở đây hơi thừa, chỉ vướng tay vướng chân chủ nhân nó, nó cong đuôi chạy một mạch vào rừng. Lát sau lấy lại vẻ bình thường, nàng quay lại, hỏi Vân Linh:

- Nhà ngươi vừa nói gì?

Vân Linh vẫn giữ thái độ lạnh lùng, y nói:

- Ta vừa nói chữ "Đẹp" cô nghe không rõ sao?

Nàng ta cười chừ, khuôn mặt tỏ rõ vẻ vui tươi, nàng nói:

- Ta tưởng nhà ngươi là khúc gỗ, nhưng xem ra ta đã nhầm.

Vân Linh ngạc nhiên hỏi:

- Ý cô là sao?

Nàng khẽ cười, khuôn mặt hồng lên càng tô thêm vẻ đẹp mê hồn, tuy còn khá nhỏ, nhưng cũng đủ hạ gục bất cứ trái tim nào, nàng nói:

- Chẳng phải ngươi vừa khen ta đẹp sao?

Vân Linh ngẩn người một hồi, y nở rộ một tràng cười, xoá tan vẻ mặt lạnh lùng của y, y nói:

- Tai nào cô nghe thấy, ta khen cô đẹp?

Nói rồi, y chỉ vào chiếc trâm cài tóc, hình con Hồ Điệp, đang cài trên mái tóc của người thiếu nữ, trước sự ngơ ngác của Tiểu Hồ, xem ra nàng chẳng hiểu gì, y nói:

- Ta nói "đẹp" là ta đang khen nó.

Nàng ú ớ, á khẩu, chẳng thể ngờ sắc đẹp của mình, trong mắt y lại không bằng một chiếc trâm, nàng tức giận, mặt đỏ bừng bừng, nàng nói:

- Nhà ngươi đúng là dạng có mắt không tròng, ngươi... Ngươi...

"Ầm"

Một tiếng sét vang lên, hai người mải nói chuyện, chẳng biết từ khi nào mà mây đen đã kéo đầy trời, tuy nhiên, vẫn chưa che mặt trời, có vẻ chúng cũng chỉ mới kéo đến. Hai người cùng bị tiếng sét làm cho phân tâm, nhất thời đồng loạt ngước mắt nhìn lên trời.

"Tách"

Một hạt mưa rơi đúng giữa trán Vân Linh. Y nhắm mắt, tận hưởng cái cảm giác mát mẻ mà nó mang lại. Những cơn gió bắt đầu thổi mạnh hơn, mang theo những hơi lành lạnh.

Tiểu Hồ vẫn đứng đó, nàng đứng nhìn Vân Linh, cơ hồ muốn nổi giận, nhưng không sao giận được. "tách tách tách" những hạt mưa bắt đầu rơi nặng hạt. Xem ra cơn giông đã kéo đến. Hai người họ tuy đều biết đạo pháp, tuy không cao thâm, nhưng cũng đủ để Ngự Không Vi Hành,(Vân Linh đã đả thông tầng thứ tư Khu Dụng, nên y cũng có thể Ngự Không Vi Hành) tuy nhiên do đang đứng trước người lạ, thành ra cũng không ai dám sử dụng tùy tiện. Nhưng đối với Vân Linh, điều này hoàn toàn thừa thãi. Vì Tiểu Hồ đã biết y là đệ tử Hoàng Liên Môn, thì việc y có thể Ngự Không Vi Hành là điều tất yếu. Nhưng y vẫn xem trọng Thiết Giới Luật.

Xa xa, có một vách đá, hai người đều di chuyển nhanh tới đó, để trú mưa, tuy nhiên nàng ta đến trước, khi Vân Linh vừa đến, nàng nói:

- Ngươi đi chỗ khác đi, cớ sao lại đi theo ta?

Vân Linh ung dung đáp:

- Ai đi theo cô? Cô nhìn xung quanh xem, còn chỗ nào có thể trú mưa chăng?

Kỳ thực đúng nhưng Vân Linh nói, xung quanh nơi đây đều là hoa cỏ, rất ít nơi có thể trú mưa. Nhưng Tiểu Hồ vẫn ngang ngạnh nói:

- Nhưng dù sao ta cũng đến trước, hơn nữa ta là phận nữ nhi, sao có thể cùng một kẻ lạ mặt đứng cùng nhau được.

Vân Linh vẫn cố tình bước vào, dù sao y cũng chả muốn ướt, bên ngoài những hạt mưa ngày một dày đặc, nhìn qua, trông cứ như một ngọn thác hùng vỹ, trải dài như vô tận. Vân Linh phủi qua quần áo, mặc cho Tiểu Hồ đang mở to mắt, nhìn trừng trừng y, lát sau y nói:

- Ta và cô, đã gặp nhau hai lần, sao lại nói là chưa quen? Nếu cô ngại, ta có thể vào trong kia.

Nói rồi y cất bước tiến vào trong, để mặc nàng đứng ở ngoài.

Những hạt mưa rơi, cứ thế rơi. Nàng đưa hai tay ra hấng, mặc kệ kẻ đệ tử Hoàng Liên Môn, đần đần độn độn, y thể khúc gỗ kia. Những hạt nước mưa, chẳng biết vô tình hay hữu ý, chúng cứ xối xả rơi, tựa hồ chưa muốn tạnh. Nàng vẫn tự nhiên đưa tay hấng nước mưa, bỗng nhiên, từ bên trong vang lên giọng của Vân Linh:

- Cô thích mưa sao?

Nàng quay đầu lại nhìn, trong tích tắc lại quay đi, chẳng thèm đếm xỉa gì đến Vân Linh nữa. Vân Linh mỉm cười, y tiến nhanh ra chỗ cô gái đứng, cô gái ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng phải ngươi nói sẽ ở trong đó sao?

Vân Linh mỉm cười y nói:

- Ta ra ngoài đây, nhường cho cô vào trong.

Nàng cũng khẽ mỉm cười, nhưng Vân Linh đang nhìn mưa nên hoàn toàn không hay, nàng nói:

- Ta thích mưa, ta không vào đâu.

Vân Linh nhíu mày, quay sang nhìn nàng nói:

- Cô không thấy lạnh sao?

Nàng mỉm cười, một nụ đẹp như nắng ban mai, mang theo một sức hút ma mị, nàng nói:

- Ngươi đang quan tâm ta sao?