Hồi 26 - Đại Nghĩa

Thuận Thiên Kiếm

Hồi 26 - Đại Nghĩa

Động Thạch Nguyệt. Từ khi Đại Nghĩa, Tiểu Bạch và Ân Hồng phát hiện ra có ai đó, đang trong động Thạch Nguyệt Không khí trở nên trầm xuống, chỉ còn những tiếng gầm gừ vang trời, bởi hai con hỏa long do Vân Linh tạo ra.

- Bạch Hạc tiên sinh, việc trị thương sắp kết thúc chưa?

Tiếng Ân Hồng vang lên, kèm theo đó là mấy phần lo lắng. Có lẽ nàng đang thấy không yên tâm, khi phát hiện ra sự có mặt của mấy vị khách không mời kia.

- Khí lạnh trong Lục đệ, đã tồn tại trên hai mươi năm. Muốn giải trừ thì cũng cần chút thời gian.

Bạch Hạc trầm tư trả lời, xem ra chính y cũng đang cảm thấy nguy hiểm từ những vị khách kia. Ân Hồng sửng sốt nói:

- Nhưng bọn họ đã tới gần...

- Cô bớt nói vài lời đi, những điều cô lo lắng, thì ta cũng vậy. Có điều chuyện này không thể gấp gáp được, dục tốc bất đạt, chẳng lẽ cô không hiểu?

Bạch Hạc cau mặt nói lớn. Xem ra chính y, với đạo hạnh ngàn năm, cũng không thể kìm chế, cảm xúc nóng nảy của mình. Quỳnh Như bỗng thấy mọi chuyện trở lên khó hiểu. Từ Đại Nghĩa, khi thấy Thiên Ưng Kiếm toả ra những ánh hào quang, thì y tỏ ra khó chịu. Khuôn mặt đăm chiêu, trắng bệch, xem ra đang suy nghĩ điều gì đó. Còn Bạch Hạc với Ân Hồng bắt đầu lo lắng tột cùng. Quá ngạc nhiên Quỳnh Như lên tiếng hỏi Đại Nghĩa:

- Nhị sư huynh, có chuyện gì vậy?

Nghe thấy Quỳnh Như hỏi, Kinh Vân liền nhìn Đại Nghĩa, xem ra y cũng rất tò mò về những thái độ kỳ lạ của ba người này. Đại Nghĩa nhìn hai người họ và nói:

- Ngoài chúng ta, đang có sự hiện diện của một số người khác trong động Thạch Nguyệt. Họ đã gần tới đây rồi.

Nói xong, y lại nói với Bạch Hạc:

- Bạch tiên sinh, chúng ta lên làm gì đây?

Bạch Hạc hít một hơi thật dài y nói:

- Tiên phát chế nhân.

Nói rồi quay sang nói với tất cả mọi người:

- Đại Nghĩa, Ân Hồng và ta sẽ tìm cách cầm chân họ, kéo dài chút nào hay chút ấy. Ba đứa hãy ở lại đây bảo vệ Lục đệ và Vân Linh.

Bạch Hạc vừa dứt lời, thanh kiếm Phục Long của Kinh Vân tỏa ra hào quanh mãnh liệt. Y bước lên, thái độ lãnh đạm và nói:

- Xin tiền bối hãy cho vãn bối đi cùng.

Bạch Hạc nhìn y, ánh mắt toát lên một vẻ ngạc nhiên, rồi đưa mắt sang Ân Hồng và Đại Nghĩa. Chỉ thấy họ khẽ gật đầu, y nhìn lại Kinh Vân và nói:

- Vậy cũng được, nhưng các ngươi phải nhớ rằng, khi giao đấu thất bại, thì phải lập tức quay về đây, nghe rõ chưa?

Kinh Vân thấy họ đồng ý cho mình đi, y khẽ mỉm cười, nhưng y thắc mắc là vì sao lại phải quay lại đây? Nếu như lúc quay lại, nhóm người Vân Linh đã hoàn thành việc trị thương mà dời đi, thì chẳng phải phí công vô ích sao? Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, y cũng không có ý kiến gì. Đại Nghĩa thấy khó hiểu quá, y lên tiếng:

- Tại sao lại phải quay lại? Nếu họ đã xong và đi...

- Chuyện này ngươi không phải lo, họ nhất định chưa đi đâu?

Bạch Hạc lên tiếng ngắt lời Đại Nghĩa, Đại Nghĩa cau mày hỏi:

- Nơi đây có bí mật gì sao?

Bạch Hạc phất tay áo, tiến ra ngoài y nói:

- Chuyện này, ngươi không phải quan tâm, chỉ cần nhớ kỹ và làm theo là được.

Đại Nghĩa cũng nghĩ là có lý do, nên không hỏi nữa, chỉ khẽ gật đầu. Nói rồi liền biết thành bốn luồng ánh sáng, bay về phía lối ra. Vân Linh đang dùng Bát Long Huyền Diễm trị thương cho Ngạc Mạn. Khi nghe cuộc đối thoại, y nhìn bốn luồng ánh sáng bay ra khỏi thạch động, y lẩm nhẩm tự nói một mình "Lão ngũ, nhị sư huynh, hai người phải cẩn thận". Y vừa dứt lời, bỗng nhiên một luồng ánh sáng trắng lao vút theo sau. Y giật mình đưa mắt nhìn xung quanh thì không thấy Tiểu Bạch.

***

Từ một đường thông đạo, trong động Thạch Nguyệt. Bốn luồng ánh sáng cùng Tam Nhãn Thiên Ưng đang tiến thẳng đến vị trí Vân Linh đang trị thương cho Ngạc Mạn. "Choé choé" bỗng nhiên Tam Nhãn Thiên Ưng kêu lên từng hồi. Ưng Thiên Hành đưa mắt nhìn Tam Nhãn Thiên Ưng rồi quay sang nói với Giáo Chủ:

- Bẩm Giáo Chủ, có vài người đang tiến tới đây.

Giáo Chủ gật đầu:

- Họ phát hiện rồi sao?

Y mỉm cười hỏi:

- Chúng có mấy người?

Ưng Thiên Hành trả lời ngay:

- Chúng có bốn người.

Nói xong, bỗng Tam Nhãn Thiên Ưng lại kêu liên hồi. Y ngước mắt lên nhìn rồi quay lại nói với Giáo Chủ:

- Không đúng, có lăm luồng sức mạnh đang tiến tới. Nhưng hình như, một trong số đó không phải là người.

Giáo Chủ cau mày:

- Chẳng lẽ là dị thú?

Ưng Thiên hành khẽ gật đầu:

- Đúng Vậy!

Giáo chủ mỉm cười, y nói đùa:

- Chắc chúng tính một chọi một đây.

Dương Tử Lăng nghe vậy nói:

- Giáo Chủ, chi bằng...

Giáo Chủ gật đầu, đó là một ý hay. Nhưng để xem tình hình thế nào đã.

***

Trong một hang động lớn, tám luồng ánh sáng gặp nhau. "Khách khách" một tràng cười vang dội khắp thạch động:

- Bạch Hạc lão huynh, lâu rồi mới gặp mặt. Dạo này huynh có khoẻ không?

Bạch Hạc nhếch mép:

- Mạc lão đệ, nhờ ơn năm xưa trên núi Mai Hoa. Lão già này vẫn khỏe, cuộc sống giờ đây đã thanh nhàn hơn xưa rất nhiều.

Ân Hồng nghiêm nghị, toát lên một vẻ lạnh lùng chưa từng thấy:

- Mạc Đỉnh Thiên, ngươi đến đây có việc gì?

Mạc Đỉnh Thiên mỉm cười:

- Ta đến đây thăm mọi người. Có gì không được sao?

Hai mắt Ân Hồng long lên, hàm răng nghiến chặt:

- Nếu là vậy, phiền ngươi đi cho. Nơi đây không hoan nghênh nhà ngươi, lũ người trong ma giáo.

Mạc Đỉnh Thiên cười cười:

- Ân Hồng muội muội, muội làm gì mà nặng lời vậy?

Kinh Vân từ đằng sau, y phát hiện điều gì đó khác thường của nhị sư huynh. Đại Nghĩa mắt luôn hướng đến một lão già cổ quái, nhìn qua vô cùng giống diều hâu, trông dữ tợn vô cùng. Hai tay y xiết chặt, ánh mắt như muốn giết ngay lão vậy. Thanh kiếm Thiên Ưng, rung lên liên hồi, nó toả ra những luồng ánh sáng mãnh liệt. Đặc biệt sau mỗi tiếng kêu của Tam Nhãn Thiên Ưng thì nó lại rung lên dữ dội.

Từ khi nhóm người Bạch xuất hiện, Ưng Thiên Hành cũng để ý đến Đại Nghĩa. Y bị thu hút bởi thanh bảo kiếm trên vai Đại Nghĩa, hanh kiếm Thiên Ưng.

- Ưng Thiên Hành là ngươi.

Bạch Hạc cùng Mạc Đỉnh Thiên, cùng nhau đưa mắt về Đại Nghĩa. Cả hai đều toát lên một vẻ ngạc nhiên. Nghe thấy Đại Nghĩa lên tiếng, Ưng Thiên Hành cũng nói:

- Đúng vậy là ta.

Ông nhíu mày, chỉ tay vào thanh Thiên Ưng rồi hỏi:

- Từ đâu mà ngươi có thanh kiếm đó.

Đại Nghĩa nghiến răng trả lời:

- Ngươi có nhớ thôn Đại Nãn, cách đây bảy mươi năm?

Ưng Thiên Hành ngẫm nghĩ một hồi.

- Nơi mà bị ngươi cùng con dị thú kia thảm sát. Hơn bốn mươi hộ dân, gần hai trăm mạng người bị giết trong một đêm.

Ưng Thiên Hành gật đầu nói:

- Ra là vậy, ta nhớ rồi.

Đại Nghĩa nghiến răng lại. Đôi mắt long lên, y nói:

- Vậy ngươi có nhớ tên Trần Đại Lễ không?

Ưng Thiên Hành, Mạc Đỉnh Thiên hơi giật mình. Ưng Thiên Hành chỉ tay vào Đại Nghĩa, y lên tiếng:

- Chẳng lẽ... Ngươi... Ngươi là con trai của Đại Lễ, người sử dụng pháp bảo bút Phán Quan, nổi danh một thời?

Đại Nghĩa gật đầu:

- Đúng vậy!

"Khách Khách" một tràng cười lớn vang lên:

- Hay, hay lắm! Không ngờ lại gặp con trai hắn ở nơi này.

Mạc Đỉnh Thiên cười một tràng lớn. Bạch Hạc đưa mắt nhìn hắn rồi nói:

- Thật ra, ngươi đến đây có việc gì?

Dương Tử Lăng thấy Bạch Hạc nói vậy, y tiến lên định nói gì đó. Mạc Đỉnh Thiên giơ tay lên ngăn cản, y nghiêm nghị sắc mặt lại nói:

- Bạch Hạc lão huynh, chẳng lẽ huynh lại không biết, đệ đến đây là vì cái gì sao?

Bạch Hạc lên tiếng hỏi:

- Có phải ngươi đến là vì Nhị Bảo?

Mạc Đỉnh Thiên mìm cười, y khẽ gật đầu nói:

- Lão huynh, nếu huynh đã biết, vậy phiền huynh giao nó ra đây.

Bạch Hạc nghe vậy, y liền cười một tràng lớn, tiếng cười vang khắp hang động:

- Nếu ngươi biết ta đoán ra, vậy ngươi cũng nên biết rằng, ta sẽ mãi mãi không giao ra. Hà cớ chi mất công nói nhiều lời làm gì?

- Lão già kia, Giáo Chủ ta có lòng thương, muốn ông giao ra Nhị Bảo, để chừa cho mấy người một con đường sống. Đừng rượu mời không uống đi uống rượu phạt.

Tiêu Thanh Thanh bỗng nhiên lên tiếng, nàng chỉ tay vào Bạch Hạc mà lớn tiếng. Bạch Hạc thấy vậy, ông chỉ cười khểnh, Ân Hồng nhẹ nhàng lên tiếng:

- Rượu mời? Rượu phạt?

Nói rồi nàng cười một tràng lớn, lát sau nàng nghiêm nghị sắc mặt, bình tĩnh lên tiếng:

- Hai mươi năm trước, chẳng phải các người đã cho chúng ta thử qua một lần rồi sao? Chẳng hay lần này lại tính diễn tuồng cũ hay diễn tuồng mới đây?

Thanh Thanh cứng họng nàng ú ớ lên mấy tiếng:

- Ngươi... Ngươi...

Dương Tử Lăng tiến lại gần Mạc Đỉnh Thiên và nói nhỏ:

- Giáo Chủ, chúng ta lên hành động thôi.

Mạc Đỉnh Thiên gật đầu tỏ vẻ tán thành, y giơ tay, đang định nói gì đó. Bỗng nhiên từ đằng sau nhóm người Bạch Hạc, một luồng ánh sáng trắng toả ra mãnh liệt, tất cả đều ngạc nhiên. Bạch Hạc quay đầu lại, y thất thanh:

- Lục Mỹ Nhi Hầu, tại sao nó lại có mặt ở đây?

Cùng lúc đó Tam Nhãn Thiên Ưng cũng kêu liên hồi, những tiếng "choé choé" lấn áp hết tất cả những âm thanh do dòng nham thạch gây ra, nó xé tan cái không khí ngột ngạt, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn vào hai con dị thú. Ưng Thiên Hành nhìn Tam Nhãn Thiên Ưng, y nhíu mày lẩm bẩm:

- Hình như, chúng có ân oán từ trước thì phải.

Y vừa dứt lời, luồng ánh sáng trắng lao lên không trung, cơ thể Lục Mỹ Nhi Hầu bắt đầu biến đổi, cơ thể bắt đầu phát triển, hai răng nanh dài ra, sáu đuôi mọc dần. Nó lao thẳng về phía Tam Nhãn Thiên Ưng với một tốc độ nhanh kinh khủng, miệng nó hú dài, hai mắt long sòng sọc, tay phải nắm thành quyền, tại nắm đấm phát sáng mạnh mẽ. Tam Nhãn Thiên Ưng thấy đối thủ tiến lại gần nó lách qua một bên, phản kích bằng một đợt mưa tên bằng lông chim.

Phía dưới, nhân lúc sơ ý, Ưng Thiên Hành, vung chảo tấn công Đại Nghĩa. May thay, Kinh Vân dùng kiếm Phục Long làm lệch hướng của đòn tấn công, của Ưng Thiên Hành. Đại Nghĩa lập tức dùng bút Phán Quan vẽ một trận đồ trên không trung, nét vẽ nhanh nhẹn, mạnh bạo, làm cho Mạc Đỉnh Thiên cũng phải gật đầu tán thưởng. Tuy nhiên, khi Đại Nghĩa thi triển gần xong, Mạc Đỉnh Thiên giật mình, trong kho kiến thức rộng lớn bao la của mình, y nhớ đã từng gặp phải trận pháp này ở đâu rồi, nhưng cụ thể thế nào, thì y không rõ, nó chỉ mơ mơ hồ hồ. Lát sau Đại Nghĩa dừng bút, lúc ấy trước mặt y, hiện lên một trận đồ Bát Quái, chính giữa có một hình thái cực, ở tám quẻ Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài, Càn trong hình bát quái, lần lượt hiện lên, Kim, Mộc, Thủy, Thổ, Hỏa, Băng, Lôi, Phong,. Ánh mắt Đại Nghĩa nghiêm nghị, y lẩm nhẩm thần chú "Trời rung đất chuyển, tTự họa tâm mình, Bốn phương tám hướng, Triệu hồi tinh linh". Mạc Đỉnh Thiên giật mình y chỉ tay vào Đại Nghĩa:

- Đây... Đây là... Họa Tâm Thức.

Lời nói của y khiến Ưng Thiên Hàng giật mình, y nhớ ra lần trước giao đấu với Trần Đại Lễ, y từng thấy qua chiêu này, nhưng người dính chiêu này không phải là y, mà là sư huynh y. Ngay lúc đó Đại Nghĩa đã hoàn tất chiêu thức, y hô lớn:

- Họa Hình Thuật, Họa Tâm Thức.

Dứt lời, dưới chân Đại Nghĩa sáng rực một hình bát quái, nhanh như cắt những hoa văn màu đen, trông vô cùng kì lạ, chúng hướng thẳng Ưng Thiên Hành mà tới, quá bất ngờ, Ưng Thiên Hành đã bị những hoa văn kỳ lạ đó bao vây. Nhưng hoa văn sáng lên, cây bút Phán Quan sáng rực trên tay Đại Nghĩa, từ từ bay đến giữa hai người, trong chốc lát, hai người họ cùng nhau biến mất trước mặt tất cả mọi người, chỉ còn cây bút Phán Quan bay lơ lửng trên không, nó tỏa ra những tia sáng vô cùng mạnh mẽ.