Hồi 29 - Tuyệt Kỹ

Thuận Thiên Kiếm

Hồi 29 - Tuyệt Kỹ

Những luồng khí nóng do hai con hỏa long tạo ra, mang một sức mạnh khó tả. Nó lấn áp toàn bộ những làn khí nóng do những dòng nham thạch sinh ra. Nhiệt lượng ngày một tăng, khiến cho Tiểu Hồ và Quỳnh Như lấm tấm mồ hôi. Bên trong trận pháp Vân Linh liên tục kết ấn, hai con hỏa long gầm gừ không ngớt. Sau một thời gian điều trị, thương thế Ngạc Mạn đã khá lên rất nhiều, khuôn mặt hồng hào, tràn đầy sinh khí, khác hẳn khi bị khí lạnh từ Hàn Long Ngưng Băng Thích tấn công kinh mạch.

- Họ sắp hoàn thành rồi, không biết tình hình bên ngoài ra sao?

Quỳnh Như lên tiếng xóa tan sự im lặng, Tiểu Hồ đưa mắ nhìn nàng rồi nói:

- Bạch tiên sinh và Ân Hồng tỷ tỷ, họ đều là những tinh linh đắc đạo ngàn năm, trong một thời gian ngắn chắc họ vẫn an toàn thôi.

Nói là như vậy nhưng chính Tiểu Hồ lại lo lắng hơn ai hết. Nàng đã đi theo Thất Quái nhiều năm, cho nên nàng cũng ít nhiều biết đến cái danh xưng của Thông Thiên Giáo, nhưng nàng vẫn giữ một thái độ bình thản, không hề biểu lộ cảm xúc ra ngoài.

Khác hẳn với Tiểu Hồ, Quỳnh Như lại sốt sắng vô cùng. Một phần do nhị sư huynh và ngũ đệ đang phải chiến đấu với lũ tà ma ngoại đạo, còn Vân Linh cũng đang ra sức trị thương cho Ngạc Mạn. Riêng nàng lại bị coi là người thừa, chẳng chút hữu dụng.

Một người như nàng, xưa nay luôn được người khác coi trọng, lại thêm được cha mẹ chiều chuộng, sư huynh đệ đồng môn coi là một thiên tài. Chính vì điều này khiến nàng cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Đúng lúc đó Vân Linh thu hồi trận pháp, hai con hỏa long từ từ tan biến, để lại những tiếng lục bục của dòng nham thạch. Ngạc Mạn và Vân Linh đứng lên, ngay lập tức Tiểu Hồ lên tiếng hỏi:

- Lục ca huynh cảm thấy sao rồi?

Ngạc Mạn mỉm cười y khẽ gật đầu và nói:

- Được Vân Linh dùng Bát Long Huyền Diễm trị thương, giờ đây huynh đã đỡ nhiều rồi.

Tiểu Hồ vui ra mặt, nàng nở một nụ cười rạng rỡ liên tục hỏi chuyện Ngạc Mạn. Vân Linh lặng lẽ đứng nhìn hai người họ nói chuyện, trong lồng ngực nhói lên một cảm giác khó tả.

Lát sau Ngạc Mạn quay sang nói với Vân Linh và hai thiếu nữ.

- Bạch Hạc lão huynh, Ân Hông muội muội và hai tiểu tử của Hoàng Liên Môn đã và đang dốc toàn lực chống lại lũ yêu nhân của Thông Thiên Giáo. Giờ ta đã được Vân Linh trị thương, tuy chưa thể giải trừ hết khí lạnh của Hàn Long Ngưng Băng Thích, nhưng cũng đã khá lên rất nhiều. Thiết nghĩ chúng ta nên nhanh chóng đến tiếp ứng họ.

Vân Linh nghe vậy, y mới sực nhớ ra, Tiểu Bạch cũng đã theo họ quyết chiến với người của Thông Thiên Giáo, chưa biết sống chết ra sao. Tuy nó là dị thú ngàn năm, thần lực đạo hạnh không hề kém cỏi, nhưng xét cho cùng thì nó cũng chỉ là dị thú, linh tính vốn không thể so sánh với con người. Ngoài ra y không hề biết nhóm người của Thông Thiên Giáo có những ai? Đạo hạnh ra sao? Chính vì thế, càng khiến cho y lo lắng vô cùng. Y lập tức gật đầu ngay, y nói:

- Ngạc thúc nói rất phải, chúng ta không nên chần chừ nữa, chuyện này cần hành động ngay.

Ngạc Mạn đưa mắt nhìn Vân Linh rồi khẽ gật đầu. Quỳnh Như thì khỏi phải nói, nàng đợi điều này từ lâu lắm rồi, nàng lên tiếng hối thúc:

- Chúng ta lên hành động ngay, chậm chễ có thể khiến họ nguy hiểm.

Riêng Tiểu Hồ thì nàng tỏ vẻ không đồng ý cho lắm, nàng lên tiếng hỏi:

- Nếu chúng ta rời khỏi đây, nếu họ quay lại mà không gặp chúng ta thì sao? Hơn nữa trận pháp Hỏa Long Liệt Diễm Trận cần phải khởi động, thì chúng ta mới có cơ may thắng ma giáo. Nhưng nếu rời khỏi đây, chúng ta hoàn toàn vô phương kích hoạt trận pháp. Chỉ e lúc đó, chúng ta càng đẩy họ vào thế khó sử.

Ngạc Mạn đưa mắt nhìn Tiểu Hồ chàng lên tiếng:

- Trong động Thạch Nguyệt, chỉ có hai đường dẫn đên đây. Chỉ cần chúng ta chia làm hai hướng, thì không sợ không gặp họ. Còn về Hỏa Long Liệt Diễm trận chỉ cần có y là đủ.

Vừa nói Ngạc Mạn vừa chỉ vào Vân Linh. Y trợn tròn mắt khi nghe thấy vậy. Tiểu Hồ và Quỳnh Như lập tức đưa mắt nhìn Vân Linh.

***

Cuộc giao tranh giữa Thất Quái và nhóm người Thông Thiên Giáo diễn ra ác liệt. Trong một đường thông đạo có hai nam nhân đối diện nhìn nhau. Trước mặt Kinh Vân là Dương Tử Lăng, trên tay y lăm lăm thanh tiên kiếm.

- Thật ra các ngươi muốn gì?

Kinh Vân lãnh đạm lên tiếng, Dương Tử Lăng mỉm cười, y lên tiếng trả lời:

- Thứ mà chúng ta muốn ngươi không có, với lại nhà ngươi tuổi đời chưa quá mười lăm, sự đời chưa từng nếm trải, những thứ ngươi biết vốn không nhiều, ta có nói sợ ngươi cũng không biết.

Kinh Vân khẽ xoay mình, y từ từ lên tiếng:


- Ngươi chưa nói làm sao đám khẳng định là ta không biết?

Dương Tử Lăng hơi giật mình, trước mặt y rõ ràng là một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi, thế mà y đối đáp trôi chảy. Những lời nói đều mang theo một chút gì đó kiêu ngạo, xem ra trong mắt y chẳng coi Dương Tử lăng vào đâu. Chỉ nghĩ đến đây, cũng khiến Dương Tử Lăng có đôi phần cảm thán. Y mỉm cười trả lời:

- Tiểu tử ta thấy qua cung cách ăn nói của ngươi, cũng đủ thấy, nhà ngươi là một nhân tài hiếm gặp. Người xưa có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu ngươi đồng ý gia nhập giáo phái, ta bảo đảm trong vòng lăm năm ngươi sẽ nổi trội trong đám môn hạ hiện giờ của Mạc giáo chủ.

Kinh Vân cười lớn y nhìn Dương Tử Lăng rồi nói:

- Thế nếu ta khuyên ngươi bỏ tà theo chính, liệu ngươi có đồng ý chăng?

Dương Tử Lăng chẳng cần suy nghĩ, y lắc đầu nói:

- Chuyện đó là không thể nào.

Kinh Vân cũng gật đầu và nói:

- Ta cũng như ngươi, ta vốn chẳng thể nào, bỏ Hoàng Liên Môn mà đi theo thứ tà ma ngoại đạo như ngươi.

Dương Tử Lăng biết có khuyên thế khuyên nữa, với kiểu người như hắn, suy nghĩ cứng rắn, thì chẳng thể thay đổi ý định trong một sớm một chiều, nên y cũng chẳng muốn phí lời thêm. Y tuốt kiếm khỏi vỏ, chĩa thẳng về phía Kinh Vân và nói:

- Vốn chúng ta không cùng quan điểm, thì lời nói chẳng thể tương đồng. Vậy chúng ta hãy dùng nó để nói chuyện. Lúc ấy kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, ai theo ai, lúc ấy sẽ rõ.

Kinh Vân cũng sớm chuẩn bị, y đưa thanh kiếm Phục Long lên và nói:

- Ngươi nói là kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc? Nhưng theo ta thấy, ai làm giặc thì đã rõ mười mươi rồi, cần gì phải tốn sức nữa?

Dương Tử Lăng chẳng nói gì thêm, y bắt đầu lao tới tấn công.

Kinh Vân tuốt kiếm Phục Long khỏ vỏ, những luồng kiếm ảnh bắt đầu xuất hiện, Dương tử lăng thấy vậy y cũng khu dụng tấn công, y cũng tạo ra vô số kiếm ảnh, hai luồng kiếm ảnh hòa quyện vào nhau tạo ra một cảnh tượng hết sức hùng vỹ.

"Bùm bùm" những tiếng nổ lớn vang trời liên tục, liên tục vang lên. Kinh Vân ngạc nhiên khi thấy từ kiếm pháp, đến nội công của Dương Tử Lăng sử dụng, hoàn toàn là tuyệt kỹ của phái Hoàng Liên Môn. Những chiêu thức mà Dương Tử Lăng sử dụng chúng đều góp phần làm lên tên tuổi của Hoàng Liên Môn. Xưa nay giới luật của Hoàng Liên Môn rất nghiêm khắc, trong đó có một điều luật nghiêm cấm các đệ tử truyền thụ những đạo pháp, kiếm thức ra ngoài. Nhưng chẳng hiểu vì sao Dương Tử Lăng lại nắm rõ ràng thậm chí nhiều chiêu thức ở đẳng cấp cao, mà Kinh Vân chưa thể nắm bắt, thì y có thể sử dụng một cách thành thạo? Điều này làm cho Kinh Vân cảm thấy khó hiểu.

- Tiểu tử chắc ngươi nhận ra chúng chứ? Tiên pháp của Hoàng Liên Môn?

Kinh Vân sầm nét mặt lại y hỏi:

- Làm sao ngươi có thể biết chúng? Nhà ngươi học nó từ đâu?

Dương Tử Lăng mỉm cười y nói:

- Ta nói rồi, tuổi đời ngươi còn nhỏ nhiều chuyện ngươi không thể biết được, điển hình như chuyện này.

Kinh Vân nhíu mày suy nghĩ nhưng y không tài nào có thể lý giải nổi chuyện hoang đường này. Cùng lúc đó Dương Tử Lăng lên tiếng:

- Tiểu tử ngươi có nhận ra chiêu thức này không?

Nói rồi y dùng bảo kiếm thi triển một chiêu thức kỳ lạ nào đó, dưới chân y xuất hiện một vòng tròn tương tự Thất Ảnh Hồi Phong Trảm của Kinh Vân. Có điều chiêu thức này mạnh mẽ hơn của Kinh Vân rất nhiều. Từng làn lôi điện xuất hiện, Kinh Vân đứng chết trân nhìn Dương Tử Lăng thi triển chiêu thức, y lắp bắp mấy tiếng:

- Tứ đại kiếm pháp, Thất Ảnh Trảm Lôi Phong.

Dương Tử Lăng ngửa mặt cười lớn, bẩy thanh kiếm ảnh từ những vòng tròn kỳ bí xuất hiện. những thanh kiếm ảnh mang theo lôi điện, trông vô cùng hung tợn. Kinh Vân giật mình y lập tức khu dụng thanh kiếm Phục Long, ngay tức khắc kiếm Phục Long lao vun vút tấn công Dương Tử Lăng.

Thấy tên tiểu tử Hoàng Liên Môn tấn công, y lập tức dùng thanh bảo kiếm Thanh Công của mình tấn công. Một tiếng nổ lớn vang lên thanh kiếm Phục Long văng ră xa, găm vào phiến đá lớn, Kinh Vân cố gắng dùng khu dụng điều khiển thanh bảo kiếm, cố thoát khỏi phiến đá. Nhưng Dương Tử Lăng nào để cho Kinh Vân toại Nguyện. Y dùng bảo kiếmThanh Công tiếp tục công kích kiếm Phục Long, khiến nó ghim sâu vào trong phiến đá. Do vậy Kinh Vân không tài nào điều khiển thanh Phục Long được nữa. Xong việc y tiếp tục thi triển Thất Ảnh Trảm Lôi Phong. Những luồng lôi điện ngày một nhiều xung quanh nhưng tiếng gió rít ngày một mạnh, Dương Tử Lăng đắc ý vô cùng. Trước mặt y, hiện giờ chỉ là một tên tiểu tử bình thường, mất pháp bảo chẳng khác gì kẻ cụt tay cụt chân, chắc chắn y chỉ còn nước bó tay chịu chết.

Nhưng cuộc đời khó ai mà có thể biết trước, vốn Kinh Vân là một thiên tài đúng nghĩa. T khi nắm giữ trong tay thanh bảo kiếm Phục Long, y và Phục Long đã tâm ý tương thông hòa nhập làm một. Nên việc y tạm thời không thể điều khiển thanh Phục Long cũng là một điều không gây cản trở mấy cho y. Ngay khi tình thế nguy ngập nhất, bản lĩnh của y mới thật sự phát huy. Ngay dưới chân Kinh Vân một vòng tròn hiện ra, trước sự sửng sốt của Dương Tử Lăng:


- Kiếm người hợp nhất, ngươi… ngươi…

Kinh Vân điềm tĩnh thi triển Thất Ảnh Hồi Phong Trảm, tuy biết Thất Ảnh Lôi Phong là một chiêu thức biến hóa từ Thất Ảnh Hồi Phong Trảm. Nó được xếp vào hang tứ đại kiếm pháp của Hoàng Liên Môn, nhưng giờ đây y không có sự lựa chọn nào khác. Ngay lúc này đây, nó là chiêu thức mạnh nhất mà y có thể sử dụng.

Tuy Kinh Vân làm cho Dương Tử Lăng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nhưng gã họ Dương đâu phải là kẻ vô năng. Bẩy thanh kiếm ảnh được Dương Tử Lăng tạo ra luân chuyển xung quanh y, thanh bảo kiếm Thanh Công ngự ngay phía trên y. Y lẩm nhẩm câu thần chú bí ẩn gì đó. Xung quanh những cơn gió rít ngày một mạnh hơn, bẩy thanh kiếm ảnh như bẩy con rồng trong cơn thịnh nộ, chúng rung liên hồi. kinh Vân thấy Thất Ảnh Trảm Lôi Phong sắp hoàn thành, y liền xông tới cùng với bẩy thanh kiếm ảnh công kích Dương Tử Lăng. Nhưng khi cách chừng lăm tấc, y bị thứ gì đó cản lại.

Thất Ảnh Trảm Lôi Phong quả không hổ danh một trong tứ đại kiếm pháp của Hoàng Liên Môn. Khi thi triển nó tạo một lớp ánh sáng bảo vệ cơ thể người thi triển, chính nó là nguyên nhân khiến Kinh Vân không thể đả thương được Dương Tử Lăng trong lúc này.

Mọi chuyện ngày một tồi tệ hơn cho Kinh Vân. Nhưng tia lôi điện của Thất Ảnh Trảm Lôi Phong ngày một nhiều, chúng tấn công mọi nơi. Xung quanh hai thước, mọi thứ đều bị lôi điện làm cho nhiễm từ trường, đất đá từ từ bay lên, thậm chí ngay cả bẩy thanh kiếm ảnh của Kinh Vân cũng phần nào đó bị ảnh hưởng, đôi lúc chúng không nghe theo sự điều khiển của Kinh Vân.

Nói đi cũng phải nói lại, tuy Dương Tử Lăng thi triển Thất Ảnh Trảm Quỷ Thần nhưng chính y cũng phải chịu một áp lực không hề nhỏ, thêm vào đó, y hiện đang bị Kinh Vân công kích từ bên ngoài, vô hình chung cũng khiến y gặp khó khăn đôi chút.

Bẩy thanh kiếm tỏa ra nhưng làn ánh sang dữ dội. Nét mặt Kinh Vân trắng bệch, xem ra Dương Tử Lăng đã hoàn thành việc thi triển Thất Ảnh Trảm Lôi Phong. Ngay lập tức Kinh Vân lùi lại dần về phía thanh kiếm Phục Long, y dùng kiếm ảnh phá tan phiến đá giải thoát cho kiếm Phục Long. Đúng lúc đó Dương Tử Lăng thét lớn:

- Tiểu tử, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tiên pháp Hoàng Liên Môn. Để ta cho ngươi nhận ra, xưa nay ngươi chỉ toàn học những thứ cặn bã mà thôi. Hãy tiếp nhận cơn thịnh nộ từ quỷ thần, hãy đón lấy chúng và tận hưởng cái cảm giác tuyệt vọng. Thất Ảnh Trảm Lôi Phong.

Dứt lời, y vung kiếm chém mạnh về phía Kinh Vân. Từ phía sau Kinh Vân xuất hiện một vệt sáng màu vàng lao tới, với một tốc độ nhanh khó tả. Ngay sau đó một tiếng gầm vang trời, ngay sau đó là một tiếng nổ lớn, khiến cho đất đá trong động Thạch Nguyệt rơi lả tả, những dòng dung nham dưới sức ép kinh khủng chúng tạo thành những cột sóng cao hơn một thước. Kinh Vân tái mặt hô hấp dồn dập, y đứng chết trân tại chỗ, thanh Phục Long kiếm rung mạnh dữ dội, bỗng nhiên có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai y. Lúc đó chỉ nghe thấy một tiếng "bùm" vang lên, đất đá văng tứ tung, bụi bay mù mịt.

Từ trong đám khói bụi, thanh kiếm Phục Long văng ra, cắm xuống nền đá. Chỉ nghe một tiếng "phập" vang lên. Phía chuôi thanh kiếm, có một hình gì đó, màu đen trông vô cùng kỳ quái.

"Hắc Hắc" Dương Tử Lăng khoái trí cười lớn, âm thanh vang vọng khắp thạch động, xem ra Kinh Vân đã lành ít dữ nhiều, sau khi hứng chịu tuyệt kỹ Thất Ảnh Trảm Lôi Phong của Dương Tử Lăng. Xung quanh, mọi vật chìm trong sự u ám, những làn khói bụi chưa hề tan biến, nó vẫn chịu sự ảnh hưởng của lôi điện.