Hồi 28 - Đơn Đấu

Thuận Thiên Kiếm

Hồi 28 - Đơn Đấu

Động Thạch Nguyệt.

Những luồng ánh sáng do pháp bảo tiên gia chiếu sáng loáng liên hồi, làm cho một phần hang động sáng lên. Chẳng biết vô tình hay cố ý, nhóm người Bạch Hạc và Thông Thiên Giáo chia làm ba cặp đấu riêng biệt. Bạch Hạc dốc sức chiến đấu với giáo chủ ma giáo Mạc Đỉnh Thiên. Dương Tử Lăng và Lạc Kinh Vân đang chiến đấu dữ dội, hai nữ nhân là Tiêu Thanh Thanh và Ân Hồng cũng đang giao đấu, nhưng nhìn họ giao đấu nhẹ nhàng uyển chuyển vô cùng.

Gần đó hai con thượng cổ kỳ thú cũng đang giao đấu. Những làn khí đen bao quanh Tam Nhãn Thiên Ưng, nhìn qua vô cùng khiếp đảm. Thêm vào đó là những tiếng kêu vang trời của quả thật làm cho người ta vô cùng khiếp sợ. Trái ngược hoàn toàn với Tam Nhãn Thiên Ưng, Lục Mỹ Nhi Hầu Tiểu Bạch mang một vẻ gì đó thanh tao, thuần khiết. Từ cơ thể Tiểu Bạch tỏa ra những tia sáng màu trắng, trông có vẻ hiền dịu, Tiểu Bạch cũng không ầm ĩ như Tam Nhãn Thiên Ưng. Nó chỉ ra sức dùng sáu cái đuôi dài của mình định tóm Tam Nhãn Thiên Ưng. Sáu cái đuôi của Tiểu Bạch rất kỳ lạ, nó có thể dài ngắn theo ý, ngoài ra chúng còn rất linh động. Dưới sự bủa vây của sáu chiếc đuôi kỳ lạ. Tam Nhãn Thiên Ưng như rơi vào mê hồn trận, chúng như một tấm lưới bao vây tứ phía, làm cho Tam Nhãn Thiên Ưng chỉ tránh né cũng đủ mệt rồi.

Né tránh một hồi bỗng nhiên Thiên Ưng vỗ cánh, nơi Tiểu Bạch đang đứng những luồng khí đen bắt đầu tập hợp. Một năm trước, Tiểu Bạch đã giúp Vân Linh né khỏi đòn này, tất nhiên nó cũng biết uy lực long trời lở đất của chiêu này. Tiểu Bạch búng mình lên không trung, những đốm sáng bắt đầu tập trung trước miệng Tiểu Bạch, nó hú một hơi thật dài. Sau khi những đốm sáng dừng tập hợp, thì trước miệng nó là một khối cầu khá to, màu trắng. Ngay lập Tiểu Bạch hướng đến Tam Nhãn Thiên Ưng mà bắn nó đến, Thiên Ưng nghiêng mình né tránh, nó dùng mưa tên tấn công Tiểu Bạch. Những tiếng hét vang trời, những tiếng đất đá đổ sập, xen vào đó là những tiếng nham thạch nổ. Những âm thanh quỷ dị đó làm cho người ta có cảm giác rùng mình. Hai con dị thú cứ quấn lấy nhau mà giao tranh không ngừng.

***

Hai vệt ánh sáng một trắng một đỏ, quấn lấy nhau không ngừng. Bạch Hạc dùng cây phấn trần liên tục dồn ép Mạc Đỉnh Thiên, những chiêu đánh hiểm hóc, sức như xẻ núi nhanh như sấm chớp, làm cho đại ma đầu cũng nhiều phen khốn đốn. Tuy nhìn qua đang ở thế bất lợi, nhưng Mạc Đỉnh Thiên hoàn toàn bình tĩnh, nét mặt nghiêm nghị, trên tay pháp bảo của y luôn tạo những luồng ánh sáng bao bọc, bảo vệ y. Lúc thì công đánh dữ dội, lúc lại hiền dịu lạ thường.

Vốn pháp bảo này có tên là kính Chiêu Hồn, nó là một trong tám món pháp bảo lợi hại của ma giáo. Trước vốn có mười món, nhưng hai món đã bị Hoàng Liên Môn tiêu huỷ. Pháp bảo kính Chiêu Hồn vốn là pháp bảo của Hắc Liên Thánh Mẫu, sống cùng thời của Lạc Long Quân. Bà ta rất ngang tàn, độc ác. Bà ta tạo ra lăm món pháp bảo của ma giáo uy lực tuyệt luân. Kính Chiêu Hồn có khả năng điều khiển, kêu gọi những hồn ma xung quanh.

Những tiếng quỷ khốc vang lên lanh lảnh, nơi hai người giao tranh những hồn ma lượn lờ trông vô cùng quỷ dị. Kính Chiêu Hồn bay lơ lửng trên đầu Mạc Đỉnh Thiên, nó tạo một màn bảo vệ màu đỏ xung quanh chủ nhân, đồng thời tạo những làn sóng phát ra xung quanh, mỗi lúc hồn ma một nhiều. Nhưng u hồn bắt đầu tấn công Bạch Hạc làm cho y cũng nhiều phen khốn đốn.

Nhân lúc Bạch Hạc bị những hồn ma xung quanh quấy phá, tấn công, Mạc Đỉnh Thiên lấy ra một chiếc đỉnh bằng đồng khá nhỏ, nó cũng có linh tính tương tự Bát Long Huyền Diễm, nó cứ lơ lửng, xoay tròn trên tay của Mạc Đỉnh Thiên. Bạch Hạc sau một lúc, y thoát khỏi sự quấy nhiễu của những hồn ma, thấy chiếc đỉnh trên tay của Mạc Đỉnh Thiên, y giật bắn mình lên tiếng:

- Đây là... Là... Đỉnh... Nhiếp... Hồn... Từ đâu mà ngươi có được nó?

Mạc Đỉnh Thiên ngửa mặt cười lớn, lát sau y nói:

- Bạch lão huynh, huynh ngạc nhiên lắm phải không? Pháp bảo thượng cổ của Ma Long Ngạc Mạn lại ở trong tay đệ.

"Hắc hắc" tiếng Mạc Đỉnh Thiên cười lớn vang khắp hang động. Bạch Hạc đứng như trời chồng, dù cho đạo hạnh ngàn năm, nhưng xem ra trước đỉnh Nhiếp Hồn, y cũng kiêng dè vài phần.

- Từ đâu mà ngươi có hai món tà vật này?

Bạch Hạc lên tiếng hỏi, nét mặt của Mạc Đỉnh Thiên tràn đầy và tiếu ý, y nói:

- Lão huynh, chuyện này huynh không cần biết. Huynh nên lo cho thân mình đi, còn hơn là cứ hỏi về những chuyện không đâu này.

Dứt lời, y đưa đỉnh Nhiếp Hồn lên cao, món tà vật ấy toả ra những làn khói mờ màu đen, trông hung hiểm vô cùng. Đỉnh Nhiếp Hồn bay dần lên cao, nhắm hướng Bạch Hạc mà tiến tới. Bạch Hạc nào chịu đứng yên chờ chết. Lão tung mình lên không, dùng phất trần công kích liên tục. Phất trần bung ra, tạo vô số những sợi cước màu trắng, bủa vây đỉnh Nhiếp Hồn, nhìn qua đỉnh Nhiếp Hồn chẳng khác cá dính lưới. Nó chẳng thể tiến về phía Bạch Hạc.

Mạc Đỉnh Thiên nhếc mép cười, y lẩm nhẩm câu thần chú bí ẩn gì đó, lát sau, kính Chiêu Hồn toả ra một ánh sáng huyền ảo, từ trong kính, xuất hiện một cây phất trần, hình dáng rất giống cây phất trần mà Bạch Hạc đang dùng. Mỗi lần Bạch Hạc tung ra một chiêu thức, thì kính Chiêu Hồn cũng dùng một chiêu tương tự phản công, từ uy lực đến tốc độ chẳng khác là bao. Trong lúc ấy, đỉnh Nhiếp Hồn thoát khỏi sự bủa vây của Bạch Hạc. Nó nhanh chóng di chuyển lên phía trên Bạch Hạc. Bạch Hạc dùng ngự không, di chuyển liên tục, nhưng không tài nào thoát khỏi sự truy đuổi của đỉnh Nhiếp Hồn, khuôn mặt y trắng bệch, xem ra y đang rất sợ hãi. Sau một lát truy đuổi, đỉnh Nhiếp Hồn dừng trên đầu Bạch Hạc, cách khoảng bốn thước. Nó toả ra những tia sáng huyền ảo, có màu đỏ của máu. Xung quanh những u hồn bao quanh đỉnh Nhiếp Hồn, chúng tạo ra vô số những khối hình cầu màu đỏ.

Bên dưới đỉnh Nhiếp Hồn, Bạch Hạc phải chịu sức ép kinh khủng, không gian bao phủ một màu của máu. Những tiếng xì xèo, liên tục vang lên, đạo bào của y bị xém cháy một phần. Nhìn y hết sức thê thảm. Cốt cách tiên nhân cũng theo đó mà tan biến. "Hắc hắc" tiếng cười của Mạc Đỉnh Thiên vang vọng khắp hang động:

- Bạch Hạc lão huynh, huynh thấy sao? Mùi Huyết Ngục dễ chịu chứ?

Bạch Hạc cau mày, y không thể tưởng tượng ra, y có thể sử dụng thành thạo pháp bảo của Ma Long Lạc Ngạn. Đến Huyết Ngục một thứ quỷ trận đáng nguyền rủa, mà y cũng biết hơn thế, y còn sử dụng điêu luyện:

- Ngươi... Ngươi... Làm sao có thể?

"Hắc hắc" Đỉnh Thiên ngửa mặt cười lớn:

- Tại sao lại không?

- Có điều ta không hiểu, từ đâu ngươi có đỉnh Nhiếp Hồn?

Bạch Hạc gắng gượng lên tiếng hỏi, Đỉnh Thiên mỉm cười y nói:

- Dù sao lão huynh cũng chẳng qua khỏi hôm nay, ta sẽ từ từ mà nói cho huynh biết.

Y bỗng nhiên thở dài, lát sau y nói:

- Năm xưa, khi ta chưa thành lập Thông Thiên
Giáo, trong một lần dưới thung lũng Tuyệt Tình, do cơ duyên xảo hợp ta đã sở hữu được kính Chiêu Hồn.

- Chuyện này ta biết, năm đó khi Thông Thiên Giáo các ngươi, cấu kết Độc Hồng Môn ý đồ muốn tiêu diệt Thất Quái. Nhờ Thanh Sơn mà chúng ta thoát nạn, lần đó y đã kể chuyện về ngươi. Nhờ vậy chúng ta đã biết, ngươi bị tà khí từ kính Chiêu Hồn ảnh hưởng, và cả chuyện ngươi phản bội sư môn lập ra Thông Thiên Giáo.

Mạc Đỉnh Thiên gật đầu:

- Quả thực có chuyện ta phản sư môn, nhưng không phải do bị tà khí ảnh hưởng. Mà do lý tưởng sống của ta, không được lũ người đó chấp nhận. Ta đề nghị chúng dùng sức mạnh của Thập Đầu Long tiêu diệt hết những kẻ có tà tâm, nhờ đó có thể thống nhất chính tà. Nhưng lũ người đó cho rằng việc dùng ma quái sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh môn phái, ngoài ra chúng còn bao biện rằng. Thập Đầu Long là quái thú mạnh mẽ nhất, nó đứng đầu trong Thập Đại Ma Quái, nếu triệu hồi thành công, khi xong việc lại không thể huỷ diệt nó, sẽ gây nên một trận tai kiếp, bách tính lại rơi vào cảnh lầm than, Văn Lang có thể bị diệt vong.

Mạc Đỉnh Thiên nhếc mép cười và nói:

- Chúng đã dùng lý lẽ của những kẻ vô dụng, thành công nào mà chẳng phải hi sinh? Chiến thắng nào chẳng có người phải ngã xuống? Qua hơn trăm năm quả thì sao? Mọi chuyện vẫn chẳng chút thay đổi.

Bạch Hạc dù đang phải chịu những dày vò của Huyết Ngục, y nghĩ "Những chuyện này, Thanh Sơn đã kể qua, mình cũng biết rõ sự tình. Hắn kể cũng bằng không" nghĩ vậy y liền hỏi Mạc Đỉnh Thiên:

- Chuyện đó là chuyện của ngươi và Hoàng Liên Môn, ta không muốn biết. Ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta đi. Vì sao ngươi có đỉnh Nhiếp Hồn?

Mạc Đỉnh Thiên tỏ vẻ hơi tức giận, vì lão già lại dám cắt ngang cảm xúc của y, nhưng lát sau y lấy lại thái độ, mỉm cười y nói:

- Lão huynh vẫn thẳng thắn, cương trực như xưa, dù đang bị đỉnh Nhiếp Hồn áp chế, nhưng xem ra với lão huynh nó cũng chẳng là gì.

"Hắc hắc" Mạc Đỉnh Thiên cười lớn, y nói:

Năm đó, nhờ vào kính Chiêu Hồn ta biết được, trên đời có bẩy thần binh, và mười tà vật. Nhưng vì chúng đã hủy hai tà vật, nên hiện giờ chỉ còn tám. Ta đã dày công tìm hiểu, tham thấu, cuối cùng ta đã tìm ra nơi cất giấu đỉnh Nhiếp Hồn.

***

Trong một thông đạo khác, từng cánh hoa hồng luân chuyển, chúng tạo ra một trận đồ bát quái trên không. Tấm lụa trắng do Tiêu Thanh Thanh sử dụng, quả là một pháp bảo hiếm có, nó uyển chuyển, nhẹ nhàng xuyên qua những cánh hồng hoa. Khi nó nhanh nhẹn thanh thoát vô cùng, lúc lại tỏ ra mỏng manh yếu ớt, quả thật đã làm cho Ân Hồng rất khó khi lắm bắt hướng di chuyển và tốc độ của tấm lụa trắng. Nhưng do đã đắc đạo nhiều năm, cùng với kinh nghiệm đã nhiều năm xông pha chốn giang hồ. Cho nên nàng cũng không gặp quá nhiều khó khăn trong việc tránh né.

Trong khi giao đấu, Ân Hồng phát hiện ra một điều lạ. Đạo pháp mà Tiêu Thanh Thanh sử dụng chính là Thái Cực Chân Quyết, môn tiên pháp bí truyền của Hoàng Liên Môn. Sau một hồi suy nghĩ nàng lên tiếng hỏi:

- Tiên pháp mà ngươi sử dụng, phải chăng là Thái Cực Chân Quyết của Hoàng Liên Môn?

Tiêu Thanh Thanh không khỏi khen thầm con mắt tinh tường của đối thủ. Nàng khẽ gật đầu và nói:

- Đúng vậy, đây chính là Thái Cực Chân Quyết.

Ân Hồng lại lên tiếng hỏi:

- Phải chăng, Mạc Đỉnh Thiên đã phá bỏ lời thề khi nhập môn, để truyền đạo pháp tối thượng này ra khỏi Hoàng Liên Môn?

Tiêu Thanh Thanh che miệng lại, nàng cười thành tiếng:

- Hoàng Liên Môn? Giáo chủ chẳng coi vào đâu, huống chi là một lời thề cỏn con. Ngài đã dùng chính những đạo pháp, tiên thuật, kiếm thức của Hoàng Liên Môn, kết hợp với Phong Thư để tạo ra những chiêu thức có sức mạnh vô song.

Ân Hồng giật mình, nàng hỏi:

- Phong Thư mà ngươi nói, phải chăng chính là quyển tà thư trong bộ Vô Tự Kinh Thư của Ma Long Lạc Ngạn?

- Đúng vậy!

Tiêu Thanh Thanh không chần chừ, nàng trả lời. Ngay khi Thanh Thanh trả lời, dù cho Ân Hồng đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng nàng vẫn không thể kìm chế, một thoáng sửng sốt hiện rõ trên khuôn mặt nàng. Nàng nghĩ "Nếu như ả ta biết tiên gia của Hoàng Liên Môn, lại kết hợp với Phong Thư của Ma Long Lạc Ngạn. Chỉ với Thái Cực Chân Quyết đã khó đối phó, lại thêm ma khí từ Vô Tự Kinh Thư, thì quá khó đối phó" nghĩ vậy, nàng liền dùng Ngọc Thanh Hồng Hoa tấn công Thanh Thanh. Nhưng lần này cách thức sử dụng hoàn toàn khác so với những lần trước. Những cách hồng hoa tấn công sắc nét hơn, chúng như những chiếc phi đao sắc bén, đang tấn công với một tốc độ kinh hồn, thế như trời long đất lở.

Thấy Ân Hồng tấn công, Thanh Thanh nào dám khinh thường. Chỉ xét Ân Hồng là thất muội trong Thất Quái, tiếng tăm lừng lẫy một thời. Khiến cho bất cứ đối thủ nào cũng phải kiêng dè vài phần. Ngay lập tức, tấm lụa trắng quân quanh bụng nàng, như tương thông với chủ nhân, nó lập tức dài ra, dường như có phép phân thân, ban đầu một tấm, rồi hai, ba tấm cứ thế hiện ra. Chúng lựa theo khe hở của giữa những cánh hồng hoa, từ từ, từ từ làm lệch hướng.

- Thất Quái, xem ra cũng chỉ có vậy.

Sau một hồi giao đấu, thấy Ân Hồng tỏ vẻ lúng túng, Thanh Thanh lên tiếng mỉa mai. Nhưng nàng đâu biết, Ân Hồng đang cố tình làm vậy, nàng muốn cho Thanh Thanh thấy, nàng không thể thắng Thanh Thanh trong trận này.

Quả đúng như nàng nghĩ, sau ba mươi chiêu, Thanh Thanh tỏ ra khinh thường khả năng của Ân Hồng, nàng bắt đầu tấn công. Giữa muôn vàn cánh hồng hoa, nàng cùng dải lụa trắng, len lỏi áp sát Ân Hồng.

Ngay khi còn cách Ân Hồng khoảng một thước, bỗng dưng những cánh hoa hồng tập trung bao quanh nàng, tạo ra một cơn lốc giam chân nàng. Dải lụa trắng giờ đây cũng không thể nào xuyên qua cơn lốc được. Nhưng Thanh Thanh vẫn giữ một thái độ bình tĩnh:

- Khá khen cho ngươi, lại lập mưu khiến ta lọt lưới.