Hồi 31 - Hợp Sức

Thuận Thiên Kiếm

Hồi 31 - Hợp Sức

Kể từ khi, Mạc Đỉnh Thiên nói lên mục đích của mình, y muốn truy tìm bốn món bảo vật. Để phục sinh Ma Long Lạc Ngạn, xem ra là một nỗi kinh hoàng với tất cả mọi người. Bạch Hạc và Đại Nghĩa ai nấy đều giật mình, lão nhíu mày hỏi Mạc Đỉnh Thiên:

- Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Năm xưa hắn đã làm cho đất nước Văn Lang này chịu bao nhiêu tai họa, thây chất đầy đồng, máu đổ thành sông. Chẳng lẽ ngươi muốn thấy lại cảnh tang thương đó sao? Chăng lẽ nhà ngươi muốn điều kinh khủng đó lặp lại trên đất nước này hay sao? Ngươi… ngươi...

Mạc Đỉnh Thiên vẫn giữ nguyên nét cười y nói:

- Có khổ ải mới người ta mới thấy hạnh phúc nó quý giá như thế nào. Phàm những thứ gì dễ dàng có được, thì người ta không biết quý trọng. Chỉ có những thứ phải đánh đổi bằng xương bằng máu thì con người ta mới biết quý báu tới mức nào.

- Ý ngươi là...?

Bạch Hạc ngập ngừng lên tiếng hỏi, không chần chừ Mạc Đỉnh Thiên trả lời ngay:

- Đúng vậy! Năm xưa Hùng Vương đời thứ nhất, Lạc Thiên Hùng đã cùng với bốn người em của mình đánh bại Ma Long. Mọi người ai ai cũng ca tụng tuyên dương, nhưng đằng sau đó, lại là một thảm kịch thực sự. Họ chỉ biết có Nhất Bảo Thiên Tử đã đánh bại Ma Long, mà không hay biết gì về nguồn gốc sức mạnh có được nhờ tình đoàn kết, trên dưới một lòng. Từ đó những người trong đất nước Văn Lang, họ luôn thèm khát sức mạnh có được nhờ Văn Lang Thất Bảo, họ chăm chú truy tìm chúng, dần dần họ sinh ra trễ nải trong việc tu đạo.

Bạch Hạc cười lớn, trong điệu cười của y mang theo mấy phần diễu cợt:

- Ngươi chỉ là một kẻ phàm phu, thì làm sao có thể hiểu, những chuyện mà Hùng Vương đã làm?

Mạc Đỉnh Thiên cười xòa y nói:

- Những người được gọi là tiền nhân, nhưng cũng không hiếm kẻ mắc sai lầm khiếm khuyết.

- Hừ, nhà ngươi nói cũng không hoàn toàn sai, nhưng những tiền nhân đi trước như ngươi nói, không bao gồm Hùng Vương.

Bạch Hạc phản bác ngay, Mạc Đỉnh Thiên lại cười, y nói:

- Ồ! Ta nói sai ở đâu sao? Như ngươi đã biết, những hậu nhân của Hùng Vương chia bè kéo cánh, dần dần họ chia ra chính tà hai thế, họ tàn sát không ngừng. Phải chăng điều đó là đúng? Nếu như năm đó, Hùng Vương không sát hại Ma Long, có lẽ chúng sinh còn chia ra chính tà làm gì? Lúc đó họ chỉ chú tâm chống chọi sự tàn ác, độc đoán của Ma Long, họ sẽ đồng tâm hợp hợp lực, không chia rẽ như bây giờ.

Bạch Hạc lên tiếng hỏi:

- Có phải ngươi dựa vào Hắc Liên Dị Bảo mà có những suy nghĩ như thế?

Mạc Đỉnh Thiên khẽ gật đầu, Bạch Hạc lại hỏi tiếp:

- Vì thế mà ngươi lập ra Thông Thiên Giáo muốn hồi sinh Ma Long, để chúng sinh lại đồng tâm hiệp lực chống lại kẻ thù duy nhất là Ma Long?

Mạc Đỉnh Thiên khẽ gật đầu y nói:

- Đúng vậy!

Bạch Hạc cười lớn, nhưng lão vẫn cố sức chống lại Huyết Ngục của đỉnh Nhiếp Hồn, y lên tiếng:

- Nhà ngươi chỉ là một hậu nhân, vốn không có chút hiểu biết gì về quá khứ. Chỉ dựa vào một quyển sách do một yêu nhân viết, sau đó lại tự cho mình có lượng kiến thức, rồi phê phán hiền nhân đi trước.

"Ọe" Bạch Hạc do từ lâu chịu sức ép kinh người từ đỉnh Nhiếp Hồn, lão không chịu được đã phun một ngụm máu, lấy lại sinh khí lão nói tiếp:

- Ta nói cho nhà ngươi biết, nếu năm đó Hùng Vương Lạc Thiên Hùng không diệt trừ Ma Long, ta e rằng, Văn Lang năm đó, đã chẳng thể tồn tại cho đến ngày nay. Mà cũng chẳng thể có một kẻ ngông cuồng, tự cao tự đại như ngươi.

Mạc Đỉnh Thiên cười một hồi, y nói:

- Suy nghĩ khác nhau, có nói nhiều cũng vô ích. Thế nào lão huynh, huynh tính tự đưa Huyết Long Ngọc hay để đệ tự lấy đây?

Một lần nữa tiếng Bạch Hạc cười vang vọng khắp hang động, y đưa mắt nhìn Mạc Đỉnh Thiên và nói:

- Vốn dĩ ngươi đã có câu trả lời, cần gì mất thời gian như thế?

Mạc Đỉnh Thiên hừ một cái, y nói:

- Nếu đã vậy thì đừng trách đệ ra tay độc ác.

Nói rồi y dùng kính Chiêu Hồn tấn công, đồng thời gia tăng sức ép của đỉnh Nhiếp Hồn. Chỉ thấy Bạch Hạc khụy gối, khuôn mặt nhăn nhó, xem ra lão chẳng thể chịu thêm bao lâu nữa.

Kính Chiêu Hồn phát ra một tia sang huyền ảo, nó hướng sức tấn công vào Bạch Hạc. Bỗng nhiên, đỉnh Nhiếp Hồn chao đảo, nó hạ thấp xuống, hứng đòn tấn công của kính Chiêu Hồn, Mạc Đỉnh Thiên Cùng Ưng Thiên Hành giật mình. Đúng lúc đó, Đại Nghĩa cũng vùng đậy, ngay lập tức y thi triển bút pháp, y nói:

- Họa Hình Thuật, Mộc Xà Hình.

Dưới chân Mạc Đỉnh Thiên và Ưng Thiên Hành xuất hiện hai bụi cây lớn, họa tiết hai màu đen trắng, có hình đầu rắn, chúng dài ra cuốn chặt hai người của ma giáo. Nhưng hai người họ nào phải kẻ tầm thường, họ dùng tiên pháp búng mình lên không. Trong lúc sinh tự cần kề, bỗng nhiên họ bị thứ gì đó đánh trúng, Mạc Đỉnh Thiên kịp thời tránh né, còn Ưng Thiên Hành bị ngã lăn xuống đất, bị Mộc Xà Hình cuốn chặt. Ngay sau khi thoát Huyết Ngục của đỉnh Nhiếp Hồn, Bạch Hạc khụy hẳn xuống, toàn thân vô lực. Mạc Đỉnh Thiên hạ ngay xuống một mỏm đá gần đó, y đảo mắt nhìn xung quanh, hồi sau y lên tiếng:

- Ẩn Thân Thuật, Lục đệ xem ra đệ đã hồi phục.

Bên cạnh Bạch Hạc, Ngạc Mạn từ từ xuất hiện, trên tay lăm lăm một thanh bảo đao trong suốt.

***
Trong một đường thông đạo, thanh kiếm Phục Long đứng trơ trọi một mình, những tia sáng cũng theo đó mà tắt lịm. Có thể chủ nhân nó đã gặp phải chuyện gì đó bất trắc. Dương Tử Lăng lớn tiếng cười, xem ra y đắc ý vô cùng. Y rảo chân bước lại gần tính cướp đoạt kiếm Phục Long, bỗng nhiên chẳng biết từ đâu, và từ lúc nào Kinh Vân và Vân Linh đã xuất hiện, tay Vân Linh đã nắm chặt chuôi kiếm Phục Long. Cùng lúc đó, Kinh Vân dùng thanh thần kiếm Đằng Long chém mạnh một phát về phía Dương Tử Lăng. Vì quá bất ngờ Dương Tử Lăng chỉ kịp xoay mình né tránh nhưng vẫn bị kiếm Đằng Long chém toạc một vạt áo. Tuy không bị thương gì nhưng cũng làm y hoảng hồn.

Kinh Vân và Vân Linh cùng nhau sử dụng Khu Dụng thay nhau điều khiển pháp bảo của nhau tạo ra một sức mạnh không tưởng. Dương Tử Lăng toàn thân cứng dờ, y không thể tưởng tượng ra sức mạnh khi kết hợp sức mạnh của hai bảo vật, tưởng chừng chúng không hề không liên quan. Chừng một khắc sau, hắn mới giật mình khi nghe thấy tiếng hai con rồng đang trong cơn thịnh nộ. Quá hoảng hốt, y không kịp phản ứng, y chỉ kịp vung tay điều khiển thanh kiếm Thanh Công ngăn cản bước tiến của hai con rồng. Kinh Vân cùng Vân Linh ngự không áp sát Dương Tử Lăng hai người chia ra hai hướng tạo thế gọng kìm ép Tử Lăng vào chính giữa, hai người ai cũng sử dụng chiêu thức riêng. Kinh Vân thì dùng Thất Ảnh Hồi Phong Trảm, Vân Linh lại dùng Hỏa Long Chân Quyết.

Trước sự tấn công như vũ bão của hai người trong chính đạo, Tử Lăng sực tỉnh cơn mê y cũng ngay lập tức thi triển Thất Ảnh Trảm Quỷ Thần, nhưng bởi bị kẹp giữa hai người, cho nên y chỉ cố gắng cầm cự mà thôi. Sức ép từ hai chiêu thức làm cho Tử Lăng có cảm giác mình đang đứng dưới địa ngục vậy, bốn vách của hang động, từng mảng, từng mảng đất đá rơi lả tả, nhiều trụ lớn đổ liểng xiểng, một cảnh tượng quá ư lộn xộn.

Gròa ào ào ào, một tiếng rồng gầm trong cơn thịnh nộ phát ra từ phía Vân Linh, rồng lửa đã xuất hiện, kèm theo đó là một luồng khí nóng kinh người tỏa ra bốn phía, khiến cho không gian càng trở nên bức bối khó chịu. Thông thường khi sử dụng Hỏa Long Chân Quyết y sẽ bị lực phản chấn làm cho cơ thể bỏng rát dưới sức nóng kinh hồn bạt vía, nhưng lần này y không hề cảm thấy khó chịu, ngược lạ còn có một chút gì đó khoan khoái, có lẽ do sự tương thông của Nhị Bảo, khi trị thương, đã khiến y thông hiểu Hoả Long Chân Quyết. Tuy là vậy nhưng y không thể lý giải nổi, nó quá khó để nói thành lời. Nhưng bởi lẽ đại địch phía trước nên y cũng không quá chú tâm cho việc này.

Bên phía Kinh Vân bảy thanh kiếm ảnh đã được y triệu hồi từ khi nào, xung quanh những tiếng gió rít không ngừng, từng thanh kiếm ảnh bắt đầu di chuyển quanh thanh kiếm Phục Long. Từng làn kiếm khí theo đó mà xuất hiện, chúng chiếu sáng khắp hang động.

Tử Lăng cũng chẳng chịu nép vế trước hai tên tiểu tử, tuy khởi động chiêu thức sau, nhưng nhờ kinh nghiệm nhiều năm, lăn lộn trên chốn giang hồ, khiến y bắt kịp tốc độ của hai đứa trẻ. Bảy thanh kiếm ảnh kèm theo một chút lôi điện, những tia sáng hùng vỹ tỏa ra một cách mạnh bạo, nó òa ạt như nước của Đông Hải, đôi lúc lại nhẹ nhàng uyển chuyển đến khó tin. Từ lúc Thất Ảnh Trảm Lôi Phong được hình thành, từ sức mạnh cho đến uy lực đều lấn áp hai đại chiêu thức kia.

Vấn đề nảy sinh ở đây, trước sau đều có kẻ thù. Thất Ảnh Trảm Lôi Phong là chiêu đánh đơn, hắn chẳng biết nên đánh ai, bỏ ai. Trước thì có Kinh Vân, Thất Ảnh Hồi Phong Trảm chẳng phải là chiêu hắn có thể xem thường. Còn phía sau, Vân Linh đang đợi hắn với Hỏa Long Chân Quyết, mặc dù hắn không hề hay biết gì về chiêu thức này, nhưng là một kẻ nhiều năm trên giang hồ, chỉ nhìn qua hắn cũng có thể thấy sự uy mãnh của chiêu thức, chiêu đó tuyệt chẳng thể xem thường.

Hắn đang do dự chưa quyết, thì Kinh Vân và Vân Linh đã thi triển chiêu thức tấn công, thế như dời non lấp biển, xung quanh đất đá vỡ vụn, văng tứ tung, bụi bay mù mịt, quả thực làm cho hắn có chút khiếp sợ.

Hai chiêu thức đã được tung ra khi thế kinh hồn khiên cho một đại cao thủ như Dương Tử Lăng cũng có đôi phần kiêng dè, khiếp sợ. Nhưng dù sao chuyện đến nước này hắn không còn đường thoái lui nữa, buộc hắn phải tung ra đòn, và người hắn chọn chính là Vân Linh. Quả thực, với con mắt tinh tường như hắn, vốn hắn đã chọn chính xác. Bởi lẽ Thất Ảnh Hồi Phong Trảm của Kinh Vân hắn đã từng thấy qua một lần, sức mạnh và cả tốc độ hắn đều nhớ như in, hắn tính khi kết liễu xong Vân Linh rồi ngay lập tức sẽ thoát thân khỏi đòn tấn công của Kinh Vân. Có điều hắn không thể ngờ Hỏa Long Chân Quyết không phải là một chiêu thức dễ đối phó. Ngay khi Thất Ảnh Lôi Phong Thần xung đột với Hỏa Long Chân Quyết một tiếng nổ lớn khiến cả hang đá rung động dữ dội, chính hắn cũng không thể ngờ, tuyệt kỹ đứng đầu trong tứ đại kiếm pháp của Hoàng Liên Môn cũng không thể chiếm phần hơn khi giao đấu với Hỏa Long Chân Quyết. Ngay sau đó Thất Ảnh Hồi Phong Trảm đã gần tới hắn liền bay vút lên không tạo thành một vệt sáng, huyền bí.


Chẳng hiểu từ bao giờ, thanh kiếm Đằng Long đã bay lên phía trên, ngay khi Tử Lăng ngự không bay lên Vân Linh đã dùng Phi Ảnh dịch chuyển tới thanh kiếm Đằng Long và giáng ngay cho Dương Tử Lăng một phát. Khiến hắn loạng choạng rơi xuống vị trí cũ, hậu quả là y hứng trọn Thất Ảnh Hồi Phong Trảm.

Một tiếng nổ lớn vang trời, xung quanh mọi thứ bị rung động dữ dội dưới sức ép kinh người của Thất Ảnh Hồi Phong Trảm. Gió rít, đất đá bay mù mịt, cảnh tượng thật khiến cho người ta có cảm giác rùng mình. Bên ngoài đã vậy, thật chẳng thể tưởng tượng bên trong đám khói bụi ấy mọi thứ sẽ ra sao?

Kinh Vân và Vân Linh cả hai đều nín thở chờ đợi, họ chờ đợi thành quả của sự kết hợp hoàn mĩ kia.

- Kinh Vân ngươi ngĩ hắn có thể thoát khỏi chiêu đó không?

Vân Linh ngập ngừng lên tiếng hỏi Kinh Vân, xem ra y cũng không dám tin, một cao thủ của ma giáo lại có thể nhận sự thất bại như vậy. Kinh Vân lãnh đạm lên tiếng:

- Chuyện này rất khó nói, hắn là một kẻ quan trọng trong ma giáo, đạo hạnh cũng không phải dạng tầm thường. Nếu nói hắn chịu nhận thất bại dễ dàng như vậy, chính ta cũng không thể tin nổi.

Vân Linh ậm ừ, lát sau y lên tiếng nói:

- Có lẽ chúng ta nên có một kế hoạch cụ thể, may ra mới có thể hạ sát được hắn.

Kinh Vân gật đầu:

- Ta cũng có ý như vậy, ngươi lại đây ta nói cái này.

Vân Linh ghé tai lại phía Kinh Vân, hai người thì thào một lát. Lát sau khói bụi tan dần, một bóng người từ từ xuất hiện, gần như ngay lập tức chẳng ai bảo ai, cả hai cùng nhau xông lên, trên tay hai thanh tiên kiếm phát ra từng đợt ánh sáng dữ dội. Khi cả hai áp sát, cả hai cùng giật mình, lúc ấy họ mới nhận ra, Tử Lăng nhân lúc ở trong làn khói bụi, được chúng bao phủ, y đã tranh thủ thi triển Thất Ảnh Trảm Lôi Phong. Khi cả hai nhận ra thì đã quá muội, bởi vì lúc đó họ đã quá sát Tử Lăng. Lúc đó, cả hai đều kinh hãi. Bởi lẽ họ như đặt một chân vào quan tài, đo thời gian quá ngắn không đủ để thi triển hai tuyệt kỹ Thất Ảnh Hồi Phong Trảm, hay Hỏa Long Chân Quyết. Họ chỉ có thể mượn sức đạp mặt đất, thoái lui về phía sau. Nhưng Tử Lăng nào cho chúng có thời gian để làm điều họ muốn, ngay khi tuyệt kỹ bị hai tiểu tử phát hiện, hắn đã tung chiêu thức một cách không khoan nhượng. Chiêu thức vừa tung ra Kinh Vân và Vân Linh cảm nhận được một áp lực kinh khủng đang áp sát. Khi chiêu thức cách cả hai chừng nửa tấc bỗng nhiên cả hai cùng biến mất trước tuyệt kỹ Thất Ảnh Trảm Lôi Phong. Cả hai hiện thân phía trên Tử Lăng, trên tay phải Vân Linh đang giữ khư khư thanh kiếm Đằng Long. Quá bất ngờ trước sự xuất thần nhập quỷ của hai tiểu tử hết lần này đến lần khác, đã khiến Tử Lăng vô cùng ngạc nhiên và luống cuống. Y chẳng thể giải thích được, vì sao chúng có thể thoát khỏi chiêu thức Thất Ảnh Trảm Lôi Phong, trong khi chúng đã rơi vào chỗ chết? Khoảng cách quá gần kèm, theo đó là sự bất ngờ vậy mà chúng vẫn có thể thoát nạn.

Ngay sau đó trước hai mũi kiếm Đằng Long và Phục Long xuất hiện hai con cự long khổng lồ, một trắng một xám. Chúng gầm gừ liên hồi, và bay xung quanh Vân Linh và Kinh Vân.

- Lưỡng… L… ong! Hai ngươi giữ hai thanh bảo kiếm tương thông với nhau, quả thực rât mạnh. Nhưng ta không hiểu một điều hai ngươi có thể nói cho ta biết được không?

Kinh Vân cùng Vân Linh đưa mắt nhìn nhau, rồi lát sau Kinh Vân lên tiếng:

- Có chuyện gì mà đại ma đầu như ngươi lại không thể giải thích được?

Vân Linh cũng phụ hoạ thêm:

- Tiểu ma đầu có gì không hiểu cứ hỏi gia gia sẽ giải thích cho.

Dương Tử Lăng cười khểnh, cái chiêu khích tướng nhỏ mọn của Vân Linh làm sao khiến hắn bận tâm cho được, hắn lên tiếng:

- Khi ta thi triển Thất Ảnh Trảm Lôi Phong hai ngươi có thể né tránh một cách hoàn mĩ. Phải chăng hai ngươi đã có sự chuẩn bị?

Kinh Vân khẽ gật đầu:

- Đúng vậy!

Tử Lăng "ồ" lên một tiếng y hỏi:

- Tại sao các ngươi lại biết ta đang thi triển Thất Ảnh Trảm Lôi Phong. Vốn khói bụi đã che hết ánh sáng, ta cũng không hề để lọt tiên khí ra ngoài?

Vân Linh cười xòa y nói:

- Tại ngươi ở lì mãi không ra.

Tử Lăng lắc đầu y nói:

- Vốn lúc đó ta vừa trúng chiêu thức mà?
Vân Linh cười lớn, y nói với giọng mỉa mai:

- Ngốc ơi! Ngốc ơi! Ngươi vốn là đại cao thủ của ma giáo, dễ gì trúng chiêu như vậy? Nếu ta và Kinh Vân đoán không nhầm vụ nổ đó la do thanh tiên kiếm của ngươi va chạm với Thất Ảnh Hồi Phong Trảm, chứ không phải là ngươi bị Thất Ảnh Hồi Phong Trảm làm bị thương. Cho nên khi tấn công chúng ta đã dụ ngươi, khiến ngươi xuất chiêu mà uổng công vô ích.