Hồi 24 - Hậu Nhân

Thuận Thiên Kiếm

Hồi 24 - Hậu Nhân

Động Thạch Nguyệt.

Những làn khí lạnh toả ra vô cùng vô tận, chúng bao trùm một khoảng không gian rộng lớn. Từng làn khí màu trắng lan toả, rồi nhanh chóng biến mất. Dưới áp lực kinh người, của những dòng nham thạch, chúng dao động dữ dội, xem ra áp lực từ trận chiến đã làm không gian xung quanh hứng chịu không ít hậu quả. Những vách đá, chịu không được những chấn động, rơi lả tả, nhiều mảnh đổ liểng xiểng ra khắp thạch động, một phần rơi xuống dung nham từ từ tan chảy, một phần rơi xuống nền đá cứng rồi vỡ tan, chúng tạo nên một cảnh lộn xộn.

Từ trong vòng xoáy do Khổng Thiên Thằng tạo ra, khí lạnh cơ hồ tỏa ra mãnh liệt, làm cho sự hô hấp của Vân Linh tỏ ra khó khăn vô cùng. Thanh kiếm Đằng Long, có vẻ nó cảm nhận được tình cảnh khó khăn của cho nhân, từ khi Vân Linh bị nguy khốn, trong cơn lốc do Khổng Thiên Thằng tạo ra, nó rung dữ dội. Thậm chí còn hơn lần khi Vân Linh đấu kiếm với Kinh Vân.

Trong lúc ấy, Vân Linh buông thanh kiếm Đằng Long ngay lập tức dùng Khu Dụng điều khiển. Groà ào ào ào, từ trong cơn lốc do Khổng Thiên Thằng tạo ra, phát ra một âm thanh của một con rồng. Ngay sau đó, cơn lốc bị biến dạng, nó uốn éo, lắc lư không ngừng. Dường như, nó đang phải chịu một áp lực vô hình nào đó từ bên trong. Một áp lực khủng khiếp, khiến nó bị biến dạng hoàn toàn. Hơn ai hết, Tiểu Hồ là người biết rõ nhất. Trên tay nàng, Khổng Thiên Thằng rung động dữ dội, chính nàng cũng đang bị luồng tiên khí công kích liên hồi. Nhưng nàng vẫn cố giữ thế trận, không chịu dừng lại. Từ khi Vân Linh dùng Khu Dụng, điều khiển thanh Đằng Long Kiếm đang bị kích động. Bên trong, xuất hiện một con cự long màu xám, vảy cứng như thép, trông vô cùng hung dữ. Có điều, dường như Vân Linh điều khiển được nó, ban đầu thì y hơi luống cuống, thành ra con cự long di chuyển lung tung, loạn xạ. Nhưng sau một hồi thì hoàn toàn khác. Y đã hiểu dần cách điều khiển, những đợt công kích sắc sảo hơn, nhanh nhẹn hơn, không còn vẻ lúng túng như ban đầu.

Sau một hồi giằng co, Khổng Thiên Thằng chịu đựng không nổi. Cơn lốc bị đánh tan, Tiểu Hồ loạng choạng ngã xuống, nhưng thần sắc vẫn còn khá tốt, có vẻ không hề trọng thương. Nàng tỏ ra hơi sửng sốt trước sự bất thường của thanh bảo kiếm.

Con khỉ Tiểu Bạch thấy vậy nó có vẻ sốt sắng, chẳng hiểu nó là giống gì, hễ cứ gặp mĩ nhân là nó có cảm tình ngay. Vân Linh nhiều lần cũng phải chịu thua con khỉ tinh nghịch, mà còn dại gái này.

Từ khi con cự long thoát khỏi sự kìm chế của Khổng Thiên Thằng. Nó bắt đầu phô diễn sức mạnh của mình, từng tảng đá rơi xuống dòng nham thạch, những tiếng nổ vang trời làm đinh ta nhức óc. Vân Linh đưa mắt nhìn, thấy Tiểu Hồ đã ngã xuống đất, Ngạc Mạn thì vẫn đang run cầm cập, xem ra Tiểu Hồ khó lòng cầm cự được lâu nữa. Y đang chần chừ, không biết tính làm sao, nên đánh tiếp hay dừng lại?

Đúng lúc đó, từ một thông đạo, những cánh hoa hồng bay ra không ngừng. Trong chốc lát, những cánh hồng hoa đã tràn ngập khắp hang động. Vân Linh điều khiển con cự long, tạo thành một màn chắn. Làm cho những cánh hoa, do Ngọc Thanh Hồng Hoa tạo ra, không thể làm gì Vân Linh. Y dừng lại quan sát, bỗng nhiên thấy một nữ nhân, mặc xiêm y màu hồng, chính là người mà Kinh Vân đã đuổi theo, y nhíu mày hỏi:

- Ngươi đến đây, vậy còn người đuổi theo ngươi đâu rồi?

Ân Hồng mỉm cười, nửa đùa nửa thật nàng nói:

- Ta đã tiễn y một đoạn rồi.

Lời nói này khiến Vân Linh chấn động không ít. Con cự long như tương thông với chủ nhân, nó gầm lên những tiếng phẫn nộ. Con khỉ Tiểu Bạch lúc đầu khi thấy Ân Hồng, nó còn ngoe nguẩy đuôi. Nhưng nghe thấy nàng ta nói vậy, nó liền tỏ ra giận dữ. Nó nhảy bổ về phía Ân Hồng, toàn thân phát sáng, đúng lúc đó, Vân Linh dùng cự long trói nó lại, rồi đặt lên vai y.

Thật ra, Vân Linh tức lắm, nhưng y nghĩ, dẫu thắng hay bại thì chuyện này cũng lên do y giải quyết với nàng ta. Dù sao Kinh Vân cũng là đồng môn với y. Nay hắn vong mạng nơi này, thì y cũng lên làm gì đó. Nếu để Tiểu Bạch đấu với nàng ta, dù thắng hay bại thì cũng chẳng có gì là hay ho.


Nghĩ vậy, y liền điều khiển cự long tấn công Ân Hồng. Nhưng có điều y không thể ngờ, Tiểu Hồ nhân lúc Vân Linh tức giận, nàng hoá phép tạo ra rất nhiều bươm bướm. Tản mạn khắp hang động. Rồi nàng lại dùng Khổng Thiên Thằng trói chặt cự long. Con cự long vùng vẫy, tuy nó có sức mạnh thiên bẩm, nhưng khi bị Khổng Thiên Thằng trói, thì nó cũng chẳng thể tự thoát được.

Mất đi cự long, trên tay Vân Linh chỉ còn kiếm Đằng Long. Y đưa mắt nhìn Tiểu Hồ từ từ đứng dậy, rồi nàng cùng Ân Hồng điểu khiển những cánh hoa, cùng những con bươm bướm. Chúng nhịp nhàng, uyển chuyển, dường như họ đã cùng nhau liên thủ rất nhiều, mới thể có được sự nhuần nhuyễn ấy. Vân Linh dùng kiếm Đằng Long phá hủy rất nhiều những dị vật, sinh ra từ hai pháp bảo kỳ dị kia.
Vốn y không phải đối thủ của hai người này. Tuy có thần kiếm Đằng Long, nhưng tu vi chưa sâu, đạo hạnh còn non kém, y cho nên y chỉ có thể phát huy một phần của Đằng Long. Bởi vậy cho nên cục diện cũng không thể thay đổi là bao. Y nhìn hai nữ nhân cùng nhau liên thủ, nở cười, y nhắm mắt lại. Từ đan điền, một luồng khí nóng bắt đầu luân chuyển trong kinh mạch. Bát Trận Đồ, dần dần hiện rõ, chiếu sáng khắp hang động. Y giờ đây cũng chẳng hiểu mình đang làm gì, y chỉ biết thuận theo tự nhiên.
Một người bạn của y đã không còn, tức giận? Hận thù? Chúng đang dày xéo tâm hồn y. Luồng khí nóng ngày một mạnh hơn, cơ thể y nóng ran, y cảm nhận rõ từng đợt, từng đợt luân chuyển trong kinh mạch. Đúng lúc đó, từ trong đai lưng của Ngạc Mạn, một thứ ánh sáng màu vàng bắt đầu tỏa ra những tia sáng huyền bí. Ngay lúc đó, Ngạc Mạn đã tốt lên nhiều, y không còn run nữa, khuôn mặt từ trắng bệch, cũng bắt đầu hồng hào trở lại. Y đưa tay, lấy vật đó ra, thì ra nó chính là dị vật, có hình tám con rồng. Những hoa văn chuyển động, phát sáng, tỏa ra một luồng khí ấm nóng, lưu chuyển trong kinh mạch Ngạc Mạn. Y ngước mắt lên nhìn Vân Linh, y suy nghĩ gì đó, y chỉ tay về phía trước, miệng lắp bắp nói:

- Đây... Đây... H...ỏa L...on...g...

Tiểu Hồ ngay đó, nàng nghe thấy Ngạc Mạn nói đến Hỏa Long, nàng giật mình quay lại nhìn Ngạc Mạn.

Groà ào ào ào, từ phía Vân Linh phát ra một tiếng rồng gầm, nhanh như cắt nàng quay đầu lại. Trước mắt Ân Hồng, từ dòng nham thạch cuồn cuộn trong thạch động. Một con Hỏa Long bay lên, với sức nóng kinh hồn, con Hỏa Long lao về phía con cự long đang vùng vẫy. Khổng Thiên Thằng dường như không chịu nổi sức mạnh của hai con rồng, nó mất đi pháp lực, trả tự do cho con cự long. Hai con rồng bay quanh mũi kiếm Đằng Long, đang được Vân Linh chĩa thẳng lên trời. "Lửa thiêng bùng cháy, Xuyên thấu trời xanh, Thiên nhiên giận dữ, Rồng lửa tái... " Vân Linh đọc khẩu quyết, nhưng còn thiếu một chữ "sinh". Bỗng nhiên y phát hiện, toàn cơ thể bị trói chặt, y nhìn lại, thì đang bị Mộc Xà Hình trói chặt.

Trong khi Vân Linh đọc khẩu quyết của Hỏa Long Chân Quyết, thì dị vật đang bay lơ lửng, trên tay Ngạc Mạn, phát sáng dữ dội, dường như nó cảm ứng được điều gì vậy.
Vân Linh ngơ ngác khi phát hiện mình bị Mộc Xà Hình trói chặt, nhưng rõ ràng, chiêu này là của nhị sư huynh, Trần Đại Nghĩa, chẳng lẽ còn có người thứ hai biết sử dụng chiêu này?

Y liền buông thanh Đằng Long, và dùng Khu Dụng điểu khiển thanh Đằng Long. Thần kiếm phá vỡ Mộc Xà Hình, cùng lúc đó một tràng cười lớn vang lên, nghe có vẻ là do hai người đang cùng nhau cười. Từ trong bóng tối, bốn thân ảnh xuất hiện, ba nam một nữ, Vân Linh nhìn kỹ, ba trong số đó là Đại Nghĩa, Kinh Vân và Quỳnh Như. Họ đang đi cùng một ông lão, đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt hồng hào. Ân Hồng cũng thấy vậy, nàng cũng mỉm cười, những con bươm bướm và những cánh hoa hồng bắt đầu tan biến, để lại hai con rồng một lửa, một xám. Vân Linh ngớ người, chẳng hiểu tại sao, y thản thốt hỏi:

- Nhị sư huynh, tứ sư tỷ, Kinh Vân, chuyện này là sao?

***

Thiền Lâm Đường, Núi Bạch Trúc.

Mặt trăng tỏa ra những tia sáng huyền bí, chiếu qua cửa sổ. Bên trong phòng, những ánh sáng le lói của những chiếc nến, chiếu sáng một góc phòng nhỏ hẹp. Ngoài cửa sổ, một thân hình to béo, đứng chắp tay sau lưng, mắt hướng lên nhìn vầng trăng nhàn nhạt.

- Ông lại lo lắng cho chúng sao?

Một giọng nữ nhân vang lên, y xoay người lại, mỉm cười và nói:

- Chúng thì có chuyện gì được chứ? Đào Hoa Thất Quái đều nhận sự cứu giúp của Thanh Sơn. Hơn nữa họ còn kết bái huynh đệ. Nay hậu nhân của y đến, không lẽ họ lại dám, lấy oán báo ân?

Nữ nhân trên tay đang thêu một miếng vải màu đỏ. Nàng dừng tay và nói:

- Cũng đã hai mươi năm, cái tên Đào Hoa Thất Quái đã không còn trên giang hồ, quả thật là đáng tiếc.

Thân hình béo lùn tiến gần đến chỗ nữ nhân và nói:

- Năm đó, không phải Độc Vương sai Hàn Tử Kỳ đuổi cùng giết tận Đào Hoa Thất Quái. Để rồi Ngạc Mạn vì đỡ cho Thanh Sơn một chưởng, làm khí lạnh bất diệt của Hàn Long Ngưng Băng Thích, đeo bám y suốt đời, buộc họ phải dời đến nơi có những luồng khí thuần dương như động Thạch Nguyệt. Có lẽ họ sẽ sớm trở thành một trụ cột trong chính đạo.

Xuân Hương dừng tay, bà đưa mắt nhìn Văn Trọng rồi nói:

- Nhưng năm đó, Thanh Sơn đã trao Bát Long Huyền Diễm cho y rồi còn gì?

Văn Trọng đưa mắt nhìn Xuân Hương, ông từ từ lên tiếng:

- Khí lạnh từ Hàn Long Ngưng Băng Thích, vốn là bất diệt. Tuy Thanh Sơn đã trao Nhị Bảo cho Ngạc Mạn. Nhưng y không phải chủ nhân của Nhị Bảo, nên nó cũng không thể giải trừ hết, những làn khí lạnh vô cùng vô tận ấy được.

Xuân Hương chau mày một hồi, bà lên tiếng hỏi:

- Nhưng vốn Thanh Sơn là chủ nhân của Nhị Bảo, sao y không dùng nó để trị thương cho Ngạc Mạn?
Văn Trọng lắc đầu:

- Nguồn nội lực của Thanh Sơn, là hệ Băng, nên không thể sử dụng hết uy lực của Nhị Bảo. Nhị Bảo là vật chí cương chí dương trong trời đất, Thanh Sơn lại mang nguồn nội lực hệ Băng, lại mang phần nhu, âm. Nên y có tâm, nhưng cũng đành bất lực.

Xuân Hương "à" lên một tiếng, bà nói với Văn Trọng:

- Nếu họ có thể quay lại giang hồ, chung tay với chính đạo, diệt trừ yêu ma thì tốt biết mấy.

Văn Trọng cười rộ một hồi y nói:

- Sớm thôi, sớm thôi, họ sớm sẽ quay lại thôi.

Xuân Hương tỏ ra khó hiểu, bà đưa mắt nhìn Văn Trọng, thấy thần khí của lão rất tốt. Ánh mắt luôn hướng về ánh trăng huyền ảo, miệng liên tục lẩm nhẩm:

- Sớm thôi, Ngạc Mạn ngươi sớm khoẻ lại thôi...

***

Trong động Thạch Nguyệt.

- Ra là vậy.

Tiếng Vân Linh vang lên. Từ khi nhóm người Đại Nghĩa xuất hiện, y đã kể rõ sự tình cho Vân Linh nghe. Vân Linh chỉ biết, đây là Thất Quái, quen biết với sư phụ từ lâu, lần này sư phụ nhờ Thất Quái rèn luyện thêm cho ba đứa trẻ, mục đích cho việc luyện tập thì y không nói rõ. Ngạc Mạn chăm chú nhìn Vân Linh, hồi sau y lên tiếng hỏi:

- Con trai, con tên gì?
Vân Linh đưa mắt nhìn Ngạc Mạn, y khom mình nói:

- Bẩm tiền bối, con họ Tử, tên Vân Linh?

Bạch Hạc mỉm cười, gật đầu, y nói:

- Hay cho lão già Văn Trọng, hay cho cái họ Tử.

Vân Linh cau mày, tỏ vẻ khó chịu khi nghe thấy người khác nói sư phụ là lão già, y nói:

- Ý ngài là sao?

Ngạc Mạn lấy miếng ngọc bội có khắc hình chữ "Trác" đưa lên ngang ngực, y nói:

- Con trai con thử chạm vào miếng ngọc này xem.

Vân Linh bán tín bán nghi, y đưa mắt nhìn Đại Nghĩa, tìm sự cứu trợ. Chỉ thấy Đại Nghĩa khẽ gật đầu không nói, y bạo gan đưa tay chạm vào miếng ngọc bội. Một luồng áng sáng phát ra kì bí, nó mãnh liệt vô cùng. Tại hình khắc chữ Trác, những tia sáng càng thêm mãnh liệt. Những chi tiết trên miếng ngọc bội không ngừng di chuyển. Thêm vào đó, một luồng nội lực từ miếng ngọc truyền sang, cảm giác khoan khoái lạ kì.

Ngạc Mạn, Bạch Hạc cùng Ân Hồng đều hết sức mừng rỡ, thái độ của họ khiến Tiểu Hồ cũng cảm giác rất lạ. Xem ra từ xưa đến nay, họ chưa từng vui mừng đến thế. Lát sau Ngạc Mạn nắm tay Vân Linh, khuôn mặt tỏ rõ sự trìu mến, y nói:

- Con trai, con đúng là hậu nhân của đại huynh Trác Thanh Sơn.