Hồi 1: Hoàng Liên Môn

Thuận Thiên Kiếm

Hồi 1: Hoàng Liên Môn

Từ thủa hồng hoang, nhân loại đã chứng kiến vô số hiện tượng lạ. Sấm lòe chớp động, gió bão mưa sa, thiên tai lũ lụt, đất rung núi chuyển, làm thương vong vô số. Ấy tuyện không phải những điều mà nhân loại có thể làm được. Bèn truyền nhau rằng trên chín tầng mây có chư vị thần linh, dưới chín tầng đất có vong hồn, yêu nghiệt. Cứ vậy mà truyền nhau, không biết có bao con dân thiên hạ, thành tâm lễ bái, thành tâm khấu đầu. Cứ hướng về những vị thần linh do chính mình tưởng tượng ra mà hành lễ, cầu phúc cầu an, hương khói rất thịnh.
Sống ở trên đời ai chẳng phải một lần chết? Ai chẳng sợ chết? Chính vì lẽ ấy mà từ xưa đến nay, vô số người từng lên rừng xuống biển, tu đạo, luyện đơn, họ tìm mọi cách để trường sinh bất tử. Vì thế mà, vô tình họ tạo ra tiên đạo. Tiên đạo sinh ra chỉ giúp con người tăng cường sức khoẻ, kéo dài tuổi thọ. Nhưng vì lòng đố kị mà sinh ra Đạo Pháp. Kẻ mạnh hiếp yếu, âu cũng là một đạo lý ở đời. Khi họ nhận ra sự trường sinh quá nỗi xa vời, thì họ bắt đầu chuyển sang tìm kiếm một thứ khác, đó là pháp lực. Trước thì họ chia ra đạo phái, nào là Đạo Gia, Phật Gia, Quỷ Đạo, Ma Đạo. Sau thì lại chia âm dương ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Lôi, Phong. Khi đã đạt đến những cảnh giới nhất định, thì dựa trên âm dương ngũ hành họ lại sáng tạo ra một thứ kinh khủng hơn, đó là Trận Pháp. Sức mạnh nối tiếp sức mạnh, đã khiến cho cuộc chiến này không có hồi kết. Những kẻ tu hành suy nghĩ khác nhau thì hành động cũng khác nhau. Dần dần họ phân ra hai thế lưỡng lập là chính đạo và tà đạo.

Hai phe chính, tà lại dốc sức tìm những pháp bảo, của Lạc Long Quân dùng để khai thiên lập địa, và pháp bảo của Âu Cơ Tiên Tử. Những pháp bảo mà Lạc Long Quân và Âu Cơ sử dụng truyền lại cho bảy người con, uy lực vô song, vang danh thiên hạ. Dựa vào sức mạnh của những pháp bảo, bảy người con, họ lại biến hóa, dung luyện. Truyền từ đời này qua đời khác đến nay chúng được xếp trong "Văn Lang Thất Bảo" cả thảy có bảy món.

Hai thế lực chính, tà chiến đấu không ngừng, khiến sinh linh đồ thán, cảnh chém giết sảy ra ở khắp nơi. Thế gian ngày nay, chính đạo đang mạnh, tà ma tránh lui. Vùng đất trung thổ sơn linh thủy tú, nhân khí cường thịnh, sản vật phong phú, là nơi chiếm cứ bền vững của các chính phái, trong đó đặc biệt có ba phái lớn đứng đầu là. "Hoàng Liên Môn, Bạch Mã Tự và Ngọc Long Phái" truyện sảy ra từ Hoàng Liên Môn.

Thời Hồng Hoang.

Trên một hòn đảo vô danh trong quần đảo Hoàng Sa. Nơi đây chính là địa lao của Long Tộc. Năm ấy có một con nghiệt long bị giam cầm tại đây, đã trên một ngàn năm. Nó bị Hình Long Ấn của Long Thần, Lạc Long Quân giam cầm. Qua một ngàn năm, Hình Long Ấn đã bị dần dần suy yếu. Nhân hiện tượng mặt trăng máu, là lúc phong ấn yếu nhất, nó đã phá Hình Long Ấn thoát ra ngoài. Sau nhiều năm mưu đồ trả thù, nó đã tạo ra vô số quái vật, tấn công Long Tộc và toàn đất nước Văn Lang. Năm ấy, thây chết đầy đồng, máu chảy thành sông, toàn đất nước Văn Lang bị chướng khí bao trùm, mùi tanh nồng nặc, yêu nhân lộng hành, kỳ thực Văn Lang đã trên bờ diệt vong, nguy cơ biến mất mãi mãi.

May sao, người con trai cả của Long Thần, Lạc Long Quân và Âu Cơ Tiên Tử, là Lạc Thiên Hùng, cũng chính là Hùng Vương đời thứ nhất của đất nước Văn Lang. Năm ấy, trên đường tham quan đất trời, ngài vô tình đã phát hiện, dưới đáy Đông Hải có một lưỡi gươm phát sáng lung linh, huyền ảo. Chiếu sáng một vùng đáy Đông Hải ánh sáng vô cùng vô tận. Lưỡi gươm chẳng biết làm từ chất liệu gì, nhưng nó có màu hanh hanh vàng, trên thân có hình một con rồng vô cùng tinh xảo. Ngài bèn cho đó là thần vật, nên luôn đem theo lưỡi gươm bên mình.

Lại một lần khác, trên đảo Gạc Ma, ngài thấy một vật gì đó, trên ngọn cây cổ thụ, phát sáng vô cùng. Tuy đã bỏ qua nó ba lần, vì cho rằng đó là tinh linh mới hình thành, nhưng cả ba lần, tại ba nơi khác nhau, trên đảo Gạc Ma, nó đều phát ra những tia sáng huyền ảo, kỳ bí. Lấy làm lạ, Lạc Thiên Hùng bèn dùng phép, lấy vật đó xuống, ngài nhận thấy, đây là một chuôi kiếm, làm từ Ngọc Bích, tinh diệu vô cùng, ngài bèn lấy lưỡi gươm gắn thử vào chuôi kiếm, kỳ lạ thay, chúng khớp nhau hoàn toàn, dương như chúng chính là từ một thanh kiếm tách ra vậy.

Lần ấy ngài đã dùng thần vật do trời đất sinh ra, quyết chiến với nghiệt long, và ngài đã thành công giết được nó. Trước khi nghiệt long chết, nó có nói một câu "Hai ngàn năm sau, ta sẽ quay lại trả thù, lúc ấy, toàn Văn Lang sẽ bị diệt vong"

Qua nhiều năm, thanh bảo kiếm đó, được người đời biết đến như một thần vật. Nó được xếp trong Văn Lang Thất Bảo, với cái tên Nhất Bảo Thiên Tử Kiếm.

*** *** ***

Hai ngàn năm sau.

Nước Văn Lang, từ thời Hùng Vương thứ nhất, truyền đến nay, đã là đời thứ mười tám. Nước Văn Lang địa hình đa dạng, phương Bắc trải dài tới hồ Động Đình, phương Nam giáp nước Hồ Tôn, phương Tây giáp nước Ba Thục, Đông giáp biển Đông Hải. Đất nước hưng thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp. Ở phía bắc có một dãy núi mang tên Hoàng Liên, phía nam là vùng Lĩnh Nam châu thổ phì nhiêu, phía đông là vùng Phong Châu, nơi phồn hoa bậc nhất, phía tây là vùng Giao Châu, núi cao hiểm trở.

***

Núi Hoàng Liên sừng sững giữa đất trời. Phía bắc có một dòng sông lớn tên gọi Như Nguyệt. Phía nam có một thành quan trọng là Mê Linh, chiếm vị trí quan trọng trong thiên hạ.

Dãy núi Hoàng Liên kéo dài liên tục trăm dặm, nhấp nhô trùng điệp, có năm ngọn cao nhất, vươn ngập trong mây, ngày thường chỉ thấy mây trắng vờn quanh sườn núi, không nhìn được đỉnh ngọn. Dải núi Hoàng Liên có rừng rậm rạp, có thác đổ, vách núi dị kỳ, muôn thú nhiều vô số kể. Nơi đây có thể nói là, tiên cảnh chốn trần gian.

Trên dãy núi Hoàng Liên, có một môn phái, tồn tại đã gần hai ngàn năm, uy danh hiển hách. Đương thời Hoàng Liên Môn là đệ nhất chi phái trong chính đạo. Vào đời chưởng môn nhân thứ hai, do Hoàng Điệp Chân Nhân dẫn dắt, ngài ấy đã tạo ra một thanh bảo kiếm, sức mạnh không thể lường hết được. Ngài đã dựa trên sức mạnh của thanh bảo kiếm, bày trên ngọn Hoàng Long, một trận pháp đó là Ngũ Hành Kiếm Trận.

Ngày nay, Hoàng Liên Môn cùng với Ngọc Long Phái và Bạch Mã Tự tề danh Tam Đại môn phái, thống lĩnh chính đạo hiện nay. Giờ đây Môn đệ gần sáu trăm, uy danh hiển hách, cao thủ như mây, nhiều không đếm xuể.

Chưởng môn Huyền Thanh Đạo Nhân, là chưởng môn đời thứ tư, uy danh vang dội, văn võ song toàn là một nhân vật tuyệt thế bậc nhất đương thời.

*** *** ***

Trên dãy núi Hoàng Liên, có lăm ngọn núi cao xuyên mây, ngày thường, chỉ thấy mây trắng bảng lảng. Chúng được người dân Văn Lang gọi với cái tên, Ngũ Đài Sơn. Ngũ Đài Sơn trên Hoàng Liên Môn gồm. Hoàng Long, Bạch Trúc Sơn, Vọng Nguyệt, Ngũ Lôi, và Hoàng Kim. Mỗi một núi là một mạch trong ngũ mạch kiếm của Hoàng Liên Môn. Nơi nào cũng có hơn trăm đệ tử, duy chỉ có một mạch rất ít đệ tử, đó là núi Bạch Trúc. Núi Bạch Trúc nằm xa nhất, phía tây bắc dãy Hoàng Liên, nơi đây chim muông động vật, đều đẹp lạ thường, mang một dánh vẻ riêng biệt, nào là rùa không mai, chim ba chân, sóc ba đuôi... Nơi đây khá tĩnh mịch, yên bình.

*** *** ***

- Tiểu xú tử đệ đứng lại cho ta.

Một nam nhân đang đuổi theo đứa trẻ tầm mười hai, mười ba tuổi nói vọng lên. Đứa trẻ đang chạy phía trước quay lại nói:

- Nhị sư huynh nếu huynh tài thì hãy bắt đệ đi.

Người phía sau đang chạy đuổi theo cũng lên tiếng:

- Tử Vân Linh hôm nay đệ chưa chặt Bạch Kim Trúc thì chưa được đi chơi.

Thì ra đứa trẻ phía trước tên là Tử Vân Linh. Nó vẫn tiếp tục chạy coi như không nghe thấy gì, một lát sau nó nói vọng lại:

- Nhị sư huynh, huynh tha cho đệ đi mà, Bạch Kim Trúc trên núi Bạch Trúc cứng như đá, nặng như thép. Đệ chưa luyện thành Thái Cực Chân Quyết, tầng thứ nhất của Hoàng Thăng Cảnh thì làm sao mà hoàn thành được?

Người chạy phía sau nghe thế liền cười và nói:

- Nếu đệ không theo ta về thì ta bắt đệ về.

Tử Vân Linh nghe thấy thế Liền nói:

- Huynh hơn đệ vì Ngự Không Vi Hành, nếu huynh không dùng thì sao mà đuổi được đệ.

Người chạy sau dừng lại và nói:

- Nếu huynh không dùng Ngự Không mà vẫn bắt được đệ, thì đệ tính sao?

Vân Linh quay lại cười và nói:

- Nếu huynh bắt được thì từ nay đệ sẽ nghe huynh, chăm chỉ luyện đạo và chặt Bạch Kim Trúc được chưa nào?

Người thanh niên ấy cười rồi nói:

- Ấy là đệ tự nói, đừng hối hận nha.

Vân Linh lúc này đã trốn trong rừng Bạch Kim Trúc mà nói vọng ra.

- Đại Nghĩa huynh, huynh bắt được đệ, rồi nói tiếp.

"Khách khách" tiếng Vân Linh cười giòn tan, vang cả khu rừng Bạch Kim Trúc. Vân Linh trốn trong rừng Bạch Kim Trúc đã không thấy đâu, nơi đây thuộc Ngũ Đài Sơn của Hoàng Liên sơn, núi cao xuyên đến tận trời, nên xung quanh mây dầy đặc, quyện ở dưới chân. Vân Linh trốn trong rừng trúc, ẩn mình trong những làn mây nên người tên Đại Nghĩa, không hề nhìn thấy, nhưng trên môi nở một nụ cười và nói:

- Vậy huynh cho đệ xem chiêu mới của huynh.

Nói rồi, tay phải vòng ra sau, lấy một cây bút lông, màu đen, to như ngón tay trỏ, trên thân có khắc ba chữ màu vàng "Phán Quan Bút".

Nhanh như cắt Đại Nghĩa dụng bút vẽ trên không vô số những con rắn nhiều không đếm xuể. Vẽ xong hai ngón tay trỏ và giữa chỉ thẳng, ba ngón còn lại cầm bút, phần lồng hướng xuống đất.Tay đưa phía trước ngực miệng lẩm nhẩm nói:

- Họa Hình Thuật, Xà Hình Thuật

Vừa dứt lời vô số hình vẽ rắn đang bay lơ lửng trước mặt Đại Nghĩa sáng lên, rơi xuống mặt đất rồi cử động. Lũ rắn vẽ này mang hai màu đen trắng, tản ra khắp nơi.

Một lúc sau, lũ rắn đã tản ra khắp khu rừng Bạch Kim Trúc, ngay sau đó, chúng đã tìm thấy Tử Vân Linh. Khi phát hiện ra, lúc ấy Đại Nghĩa vẫn đang trong tư thế, một chân ngồi một chân quỳ, tay phải vẫn đang trước ngực. Miệng hô "Trói" lập tức con rắn họa hình tìm thấy Vân Linh, lao vào và xiết lại trói tay Vân Linh, ép rạp vào thân.

Xong xuôi Đại Nghĩa nở một nụ cười, đi đến chỗ Vân Linh đang nằm và nói:

- Huynh bắt được rồi, đệ chịu thua đi.

Vân Linh trợn tròn mắt nhìn Đại Nghĩa, tỏ vẻ ngạc nhiên lắm. Lúc sau mới hỏi Đại Nghĩa.

- Huynh luyện thành tầng thứ sáu của Hoàng Thăng Cảnh Giới rồi sao?