Chương 83: Huấn luyện một quân đội nghèo như thế nào?
Lê Quát thân cũng là tướng cầm binh, đối với việc luyện quân vẫn có rất nhiều hiểu biết, dù sao cha của hắn là Lê Thụ cũng không phải là một người tầm thường. Lê Quát đối với việc luyện binh rất hứng thú liền hỏi.
- Binh sĩ huấn luyện không bao lâu thì hết phiên, nếu như chúng ta không luyện cho bọn hắn cách sử dụng thuần thục vũ khí, thì làm sao sau này ra trận giết giặc được.
Luyện binh như vậy đã là truyền thống của của Đại Việt suốt hàng trăm năm, nói huấn luyện khác đi đâu phải là dễ như vậy được. Nguyễn Vô Niệm nói.
- Không sai, thế nhưng đại nhân thử nghĩ mà xem, nếu không có thể lực thì làm sao có thể di chuyển hành quân thần tốc, đảm bảo đánh trận trong thời gian dài, nếu không có kỷ luật thì liệu bọn hắn có thể kết thành quân trận được hay không, nếu như không có ý chí kiên cường bọn hắn liệu có thể dũng cảm đối mặt với những trận chiến căng thẳng, khi quân ta đang rơi vào thế hạ phong không. Đô chỉ huy sứ đại nhân là người đã trải qua chiến tranh, thử tự nghĩ lại xem trong một trận chiến điều nguy hại nhất là gì?
Lê Thụ ngồi một bên nghe Nguyễn Vô Niệm hỏi đến không khỏi hơi trầm ngâm suy nghĩ một chút lại nói.
- Trong một trận chiến điều nguy hại nhất chính là đội hình bị phá vỡ. Khi đội hình bị phá vỡ quân địch sẽ theo lỗ hổng mà chui vào, từ đó binh sĩ tan vỡ sĩ khí, bỏ chạy toán loạn, quân địch theo đó mà truy kích.
Thật như vậy, quân đội thời kỳ này thực tế khả năng chịu đựng rất thấp, một khi quân đội tổn thất từ mười đến mười lăm phần trăm khả năng cao khi đó bọn hắn sẽ mất đi chiến ý mà vứt vũ khí bỏ chạy.
Quân đội khác với quân ô hợp ở chỗ bọn hắn chiến đấu theo đội hình, tiến thối như một thể thống nhất, vì vậy nếu một khi chiến ý của các binh sĩ bị giảm sút thì đội hình cũng sẽ không thể giữ vững được.
Nguyễn Vô Niệm nói.
- Vì vậy việc huấn luyện thể lực, kỷ luật và ý chí chính là để bọn hắn có thể trụ vững được trên chiến trường lâu hơn, sức chịu đựng thiệt hại lớn hơn, tuân lệnh mệnh lệnh của cấp trên tốt hơn, từ đó tạo thành sức mạnh của quân đội. Đương nhiên việc huấn luyện đao thương cung kiếm là không thể bỏ, vì vậy mà cường độ huấn luyện của các binh sĩ Thiên Định sở tăng mạnh hơn so với các binh sĩ sở vệ khác, cả một ngày bọn hắn bắt đầu được huấn luyện từ lúc đầu giờ Dần cho đến hết giờ Dậu (5 giờ chiều), ngoại trừ thời gian ăn cơm, ngủ trưa thì chỉ được nghỉ ngơi đúng nửa canh giờ. Buổi sáng bọn hắn luyện tập thể lực, buổi chiều luyện tập trận hình. Còn riêng đối với đội đặc huấn thì huấn luyện vũ lực qua hết giờ Dậu.
Nghe thời gian luyện tập của binh sĩ Thiên Định sở Lê Quát không khỏi hít vào một hơi kinh sợ, dù là quân Thiết Đột của hắn thì huấn luyện cũng không nhiều đến như vậy, một ngày giờ gian huấn luyện nhiều nhất cũng chỉ là ba canh giờ mà thôi, thời gian nhàn rỗi của các binh lính là rất nhiều. Lê Quát nói.
- Làm sao La Hiên bá có thể huấn luyện bọn hắn như vậy? Cường độ quá lớn binh lính chịu không nổi rất dễ sinh loạn.
Lần này thì Lê Thụ thay cho Nguyễn Vô Niệm trả lời.
- Con cũng đừng có so sánh với kẻ này, hắn nhà giàu, tự cấp lương, cấp thịt cá cho Thiên Định sở, được ăn no binh lính tự nhiên sẽ tuân theo mà huấn luyện.
Lê Quát lúc này mới vỡ lẽ, gần đây Đông kinh lưu truyền vị bá tước này một ngày có thể kiếm trăm quan, làm nhiều người rất đỏ mắt, chỉ là hắn không ngờ Nguyễn Vô Niệm vì luyện binh mà cam lòng bỏ tiền ra. Nguyễn Vô Niệm nói tiếp.
- Mặt khác ta huấn luyện cho bọn hắn như vậy cốt là để tạo thành cho bọn hắn một thói quen, sạch sẽ, ngăn nắp, khác với kỹ năng chiến đấu sau một thời gian dài không được luyện tập sẽ sớm quên, còn đối với thói quen sinh hoạt diễn ra hằng ngày bọn hắn sẽ không dễ gì quên được, đến khi đến phiên tiếp theo chúng ta cũng không cần mất quá nhiều công sức để huấn luyện lại từ đầu mà có thể huấn luyện nội dung khác.
Lê Quát nghe xong trong lòng không khỏi suy nghĩ, Nguyễn Vô Niệm nói không phải là không có lý, hơn nữa còn có lợi về lâu về dài. Thế nhưng việc huấn luyện theo Nguyễn Vô Niệm thực sự khó, bởi vì cường độ tập luyện quá cao trong khi lương bổng cho binh sĩ vẫn như cũ thì lại không đáp ứng đủ, rất dễ sinh biến, Lê Quát cũng không dám làm theo.
Lê Thụ lúc này lại không hề ngại mà hỏi.
- La Hiên bá, ta biết người là người trẻ tài tuấn, có nhiều ý nghĩ mới lạ, ngươi có cách nào để có thể tăng cường huấn luyện cho quân đội Đại Việt không?
Thế nhưng làm cho Lê Thụ thất vọng chính là Nguyễn Vô Niệm chỉ lắc đầu nói.
- Với chế độ hiện tại của Đại Việt dù ta rất muốn thế nhưng không có cách. Muốn tăng cường độ huấn luyện binh sĩ thì bữa ăn phải đảm bảo. Thế nhưng thực ăn trong quân đội như thế nào ngài thân là đô chỉ huy sứ cũng biết rõ.
Chế độ ngụ binh ư nông có ưu điểm nhưng đồng thời cũng có khuyết điểm, đặc biệt là đối với thời kỳ Diên Ninh triều đình nghèo, thực hành chính sách tiết kiệm thì khuyết điểm càng hiện hữu. Bất kỳ quốc gia nào cũng vậy, muốn có một quân đội mạnh thì điều kiện tiên quyết là phải giàu. Các quốc gia phương Tây vì sao có quân đội mạnh có thể đi xâm lược thuộc địa, đó là vì trước khi trở thành quốc gia thực dân thì bọn hắn đã giàu rồi. Có tiền thì mới có thể trang bị, huấn luyện quân đội một cách bài bản, còn nếu không có tiền thì cũng chỉ có thể duy trì một lực lượng quân đội thời vụ như hiện tại mà thôi.
Có thể nói Đại Việt là một trường hợp rất đặc biệt, dù không có quá nhiều tiền chi cho quân đội, thế nhưng Đại Việt vẫn là một quân đội mạnh trong khu vực, điều này chủ yếu đến từ tính cách con người và tinh thần của binh lính Đại Việt, còn nếu xét trên tổng thể, quân đội Đại Việt vẫn còn kém xa không chỉ về số lượng mà còn về trang bị so với nhiều quốc gia cùng thời.
- Cũng không phải là không có cách. Hiện tại thời gian nhàn rỗi của binh sĩ có rất nhiều, nếu có thể luân phiên điều động bọn hắn đi trồng lúa, trồng khoai, bắt cá… cải thiện bữa ăn thì có thể tăng cường cường độ huấn luyện hơn một chút.
Nguyễn Vô Niệm lại nói, điều này tương tự với việc huấn luyện lính nghĩa vụ thời hiện đại, bản thân của Ngự tiền vũ sĩ đóng trong thành thì không thể làm như vậy được, như quân Thiết đột đóng ở bên ngoài lại khác. Thế nhưng Lê Quát lắc đầu nói.
- Không được, một khi ta dám điều động binh lính đi trồng rau lập tức sẽ bị đám đài quan hặc tội ngay.
Nói đến đây Lê Quát trong lòng lại vô cùng buồn bực, hắn đầu năm tuỳ giá theo vua, vì vậy mà sai lính sửa lại chiếc thuyền cũ của mình. Thế nhưng lên đến miệng ngôn quan lại bị biến trở thành sai lính đóng thuyền thu lợi cá nhân, hao tổn quốc khố, khiến suýt nữa Lê Quát bị trị tội. Cha bị bắt giam, mẹ trở về quê, hắn ở trong triều như đi trên băng mỏng, một bước sai lầm có thể lâm vào vạn kiếp bất phục.
- Vậy thì hết cách, ta cũng không có cách nào.
Nguyễn Vô Niệm nói, hắn cũng không phải thần tiên, lúc luyện quân hắn cơ hồ là lấy tiền đập người, bây giờ bảo hắn nuôi một đội quân nghèo khó mà phải tinh nhuệ, ở đâu ra, trừ khi… đi ăn cướp mới được. Đúng, ăn cướp. Nguyễn Vô Niệm nói.
- Hiện tại nhiều vùng có giặc cướp, đại nhân có thể xin bệ hạ đi tiễu trừ giặc cướp, như vậy có thể thu nhiều của cải, lại có thể có cơ hội luyện binh.
Thế nhưng Lê Quát cười nói.
- La Hiên bá tham gia quân đội chưa bao lâu có điều không hiểu, thực tế đám giặc cỏ cũng chỉ là một đám nông dân cầm đao mà thôi, bọn chúng cướp nhiều lắm là các thôn trấn nhỏ, Đại Việt mấy năm nay mất mùa, bọn hắn cướp cũng không được bao nhiêu. Trong khi một lần động binh thì quân lương triều đình phát ra rất lớn, sau khi tiễu phỉ xong lại phải có tiền tử tuất cho binh lính tử trận. Cái được không bằng cái mất, vì vậy triều đình cũng mặc kệ bọn hắn, để quân các lộ, phủ tự xử lý, còn quân trong kinh thì không được động đến. Trừ khi đám tù trưởng vùng cao nổi lên làm giặc cướp hoặc đám Nam man đến cướp, khi đó lợi lộc trong chiến tranh nhiều hơn thì triều đình mới động binh thôi.
Nguyễn Vô Niệm cạn lời rồi, hoá ra cướp cũng có cướp this cướp that, ở Đại Việt một nhóm cướp nhiều lắm cũng chỉ trăm người, không đáng cho quân đội nhét kẽ răng, trong khi cướp ở đất nhà Minh ít nhiều cũng gần ngàn người, vì vậy đối với trong nước triều đình cũng mặc kệ bọn hắn nhảy nhót, nhưng khi số lượng cướp lớn hơn đủ sức đe doạ đến châu, phủ thì triều đình sẽ ra tay, nếu thuận lợi có thể tiện tay nhặt về mấy cái động, sách thì coi như phạt khấu có lời.