Chương 92: Dự định tuyển người

Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 92: Dự định tuyển người

Chương 92: Dự định tuyển người


Nguyễn Vô Niệm không khỏi lắc đầu, cái hắn cần cũng không phải là ngư dân chài lưới mà là một thuỷ thủ thực thụ. Một thuỷ thủ thì phải đảm nhiệm nhiều công việc trên tàu, mà tối thiểu nhất là phải biết làm sao để điều khiển được cho buồm đón gió, giúp cho tàu có thể cơ động một cách tốt nhất. Ngoài ra đi biển xa thì còn phải biết chiến đấu và còn nhiều nhiệm vụ khác nữa.

Nguyễn Vô Niệm biết rõ cách tốt nhất chính là tuyển mộ những người đã từng đi thuỷ quân, chỉ có thuỷ quân mới là những thuỷ thủ đích thực mà thôi. Nguyễn Vô Niệm hỏi.

- Bình thường triều đình sai phái binh dịch thì ở Vân Đồn ở đâu là nơi tuyển nhiều nhất vào thuỷ quân?

Nghe Nguyễn Vô Niệm hỏi Trương Tám liền biết ý định của hắn là gì, lão nói.

- Nếu cậu lớn muốn tuyển bọn họ thì phải đến làng Vân, nơi đó có nhiều thanh niên vào các quân Hải Đồng, Hải Mã, có khá nhiều người đấy.

Nhận được câu trả lời mà mình cần, Nguyễn Vô Niệm cũng không ở lại xưởng quá lâu, hắn giao toàn bộ bản vẽ cho Trương Tám, những gì cần nói hắn đã nói hết, hiện tại điều Trương Tám cần làm là mày mò nghiên cứu mà thôi.

Trương Tám cũng hứa hẹn sẽ cố gắng hết sức, việc đầu tiên là phải mua loại gỗ phù hợp, vận chuyển từ vùng Thuận Hoá ra phải mất hai tháng, đến tháng sáu mới bắt đầu khởi công đóng tàu được. Do đó trong thời gian này Nguyễn Vô Niệm phải nhanh chóng tuyển người và đưa tiền đến để Trương Tám xây ụ tàu mới to hơn mới có thể đóng được tàu đi biển, cũng như tuyển thêm thợ bạn, thợ học việc.

Nguyễn Vô Niệm hứa hẹn năm trăm quan sẽ được phân đến trong ba đợt, đợt đầu tiên vào giữa tháng ứng trước một trăm quan, đợt thứ hai vào tháng sáu là ba trăm quan, đợt cuối cùng một trăm quan sẽ vào tháng tám, kèm theo đó là tiền ứng đóng tàu trước là một trăm năm mươi quan sẽ đưa đến vào tháng năm.

Trong khi đó tại châu nha, Đào Tấn cùng Trương Khiêm cũng nhận được bản giao kèo do Đỗ Quân Đao mang đến. Đào Tấn đọc qua một chút, hắn không ngờ Nguyễn Vô Niệm lại nhanh tay đến thế, vậy mà chỉ trong một ngày thu mua một cái xưởng đóng tàu, đồng thời hắn cũng vì tài lực của Nguyễn Vô Niệm mà kinh hãi, bỏ ra năm trăm quan ngay mà không nháy mắt, không nhiều người có thể làm được điều đó.

Đào Tấn rất nhanh phê duyệt xuống để thư lại đi đóng dấu, xong xuôi Đào Tấn mới thở dài nói.

- Quả thực là hồng nhân bên người của bệ hạ, tài lực, khí lực không phải dạng bình thường.

Trương Khiêm hơi nhướng mày nói.

- Đừng ca thán nữa, chúng ta không có thời gian đâu, vừa rồi ta có liền lạc với đồn tuần kiểm, bọn hắn nói rằng sáng hôm nay có khá ít tàu của Trảo Oa đi đến, cũng chưa thấy có tàu nào chuyển đến diêm tiêu.

Thuyền của Trảo Oa thường xuyên chở theo diêm tiêu đến đến buôn bán, chính là một trong những nguồn thu diêm tiêu chính của Đại Việt bên cạnh việc khai thác phân dơi trong nước. Đào Tấn cũng trở nên lo lắng nói.

- Nếu như trong hai ngày nữa mà vẫn không tìm ra được nguồn diêm tiêu thì thực sự khó nhằn. Ta đã gửi thư hoả tốc cho vương giả ở Quảng Yên, nhanh thôi sẽ nhận được tin tức hồi đáp. Nhưng chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất chính là không thể kiếm được nguồn diêm tiêu thay thế.

Trương Khiêm không khỏi nhíu mày nói.

- Ý ngươi là dùng đám người kia? Nếu như vậy mà nói hệ luỵ sẽ rất to lớn.

Đám quan tham như bọn hắn liên hệ rất nhiều đường, để phòng ngựa vạn nhất, bọn hắn cũng không ngại sử dụng những phương án cực đoan. Đào Tấn cũng thở dài nói.

- Ta cũng không muốn đắc tội hồng nhân bên người của bệ hạ, càng không muốn động đến đám người kia, thế nhưng nếu không có cách thì chúng ta phải làm như vậy thôi. Hiện tại người của ta đang liên lạc bên phía chợ đen, hi vọng bọn hắn sẽ có đủ hàng để chung ta gom góp trở lại.

Lần này khối lượng diêm tiêu bị đưa đi quá lớn, bọn hắn cũng không thể nhất thời bù đắp vào được, trong khi giá cả ở chợ đen cao ngất ngưỡng, lần này bọn hắn tuyệt đối phải đổ máu không ít.

Nguyễn Vô Niệm rời đi xưởng tàu không bao lâu thì gặp được Mạc Khoa, hắn sáng giờ đi tìm kiếm vị trí đặt cửa hàng cũng như bố trí lại hàng hoá chở đến. Lúc đi từ Lôi Dương ra, người đủ khả năng quản sự cũng chỉ có Mạc Khoa và Nguyễn Lộc, bây giờ Nguyễn Vô Niệm lại để Nguyễn Lộc lo liệu việc ở phủ bá tước, Mạc Khoa có chút lực bất tòng tâm. May mắn chính là tại tiệm Điềm cơn sốt đã qua, tiệm đi vào hoạt động ổn định, hằng ngày đám người Nguyễn Trình, Lê Hốt vẫn có thể đảm nhiệm được.

- Ông chủ, thực sự rất may mắn, thư lại dẫn ta đến mua được một chỗ đất mặt tiền khá rẻ, chỉ có chừng năm mươi quan, dù hơi cũ nát nhưng sửa lại vẫn không sao.

Mạc Khoa vui mừng nói, nếu so với vị trí của tiệm Điềm tại kinh thành thì tiệm này thực sự rất tốt, nằm gần cảng, sát đường lớn, có không gian nhìn ra biển, hai bên cũng không có tiệm nào lớn. Nhưng Nguyễn Vô Niệm biết rõ đây chính là Đào Tấn đang lấy lòng hắn, vị trí như thế này làm sao có thể chỉ có năm mươi quan.

Khác với các cửa hàng ở bên trong đất liền thường làm nhà gạch, nhà gỗ phía sau, phía trước bày ra cái láng hoặc gian nhà lá để kinh doanh thì tại Vân Đồn nhà cửa, cửa hàng đều phải làm bằng bằng gạch, lợp ngói vô cùng chắc chắn, bởi vì nơi đây là vùng biển, đến mùa mưa bão thường xuyên phải gặp thiên tai, nếu như bọn hắn không làm nhà chắc chắn thì thực sự chịu không nổi.

Nhưng Nguyễn Vô Niệm nhìn thấy căn nhà có vẻ hơi cũ lại không hài lòng lắm, sản phẩm của hắn bán là thuộc hàng cao cấp, vì vậy nếu cửa hàng lụp xụp sẽ dẫn đến mất đi hình ảnh cũng như thương hiệu, chưa kể nhìn cửa tiệm càng sang trọng thì sẽ càng có cớ mà bán giá cắt cổ. Ở Vân Đồn này thương nhân nhiều, đều là người giàu, Nguyễn Vô Niệm cũng không ngại bán giá đắt như ở Đông kinh.

- Nơi này cũng tạm ổn, thuê người sửa sang lại, gọi thầy coi ngày chờ đến dịp lại khai trương. Ngươi tạm thời lưu thủ ở đây chừng hai tháng, việc ở Đông kinh đã có Nguyễn Trình lo, về sau ta sẽ điều động nhân thủ từ Lôi Dương ra đây.

Nguyễn Vô Niệm nói. Lúc này hắn cảm nhận được mình đang thiếu nhân thủ. Tại Đông kinh tiệm Điềm sau khi mở ra cũng đã bắt đầu tuyển người. Nguyễn Vô Niệm không chỉ tuyển tại Đông kinh mà còn hướng về cả các vùng xung quanh, đặc biệt là Nam Định, nơi đất học có nhiều người biết chữ, biết làm toán, dân phong cũng không bị trói buộc trong luỹ tre làng, đây chính là vùng có nhân tuyển phù hợp cho Nguyễn Vô Niệm.

Chờ Mạc Khoa ghi lại tất cả những gì cần ghi nhớ, Nguyễn Vô Niệm lại nói tiếp.

- Ở đây ngoại trừ việc buôn bán, thì ngươi cũng cần phải tìm hiểu, điều tra thử xem số lượng thuỷ binh đã giải ngũ tại Vân Đồn, tuổi quá bốn mươi cũng không sao. Chờ sau khi có thuyền rồi chúng ta sẽ bắt đầu đào tạo thuỷ thủ, bọn hắn chính là một nguồn tài nguyên quý giá đấy.

Nguyễn Vô Niệm đã nghĩ rõ ràng, hiện tại nếu chờ đợi những chiếc Caravel đóng mới thì thực sự quá lâu, hắn phải chuẩn bị trước, sau khi nhận hai tàu tải lương từ thuỷ quân sẽ đưa đến Vân Đồn để Trương Tám sửa chữa, ít nhất là phải lắp lên cột buồm và bánh lái để huấn luyện thuỷ thủ thuần thục sử dụng buồm, khi tàu Caravel đóng xong, hắn chỉ cần để thuỷ thủ huấn luyện một chút là có thể ra biển.

Hai ngày tiếp theo Nguyễn Vô Niệm vẫn ở tại Vân Đồn, hắn viết thư trở về Đông kinh tâu rõ sự tình như lời của Đào Tấn, mong triều đình du di cho hắn thêm mấy ngày mới có thể chuyển vận được diêm tiêu trở về.

Mạc Khoa cũng ngay trong ngày hôm đó đã thuê thợ mộc, thợ xây đến sửa lại tiệm. Để bày ra sự cao cấp, Mạc Khoa quyết định đầu nhập vào đến hơn một trăm quan để sửa lại tiệm, không chỉ xây gạch, sơn vôi trắng, lợp lại ngói âm dương, mà đồ gỗ trong tiệm cũng được làm những loại gỗ cao cấp. May mắn chính là tại Vân Đồn rừng vàng biển bạc, mọi thứ nguyên liệu đều có sẵn giúp cho Nguyễn Vô Niệm tiết kiệm được chi phí không nhỏ.

Mặt khác hắn cũng đã bắt đầu đi tìm hiểu thị trường tại Vân Đồn này. Có thể nói dân cư của Vân Đồn không quá nhiều, khả năng tiêu thụ kém, thế nhưng thương nhân rất nhiều, bọn hắn lên trên bờ, tiêu tiền, giải toả căng thẳng sau nhiều ngày trên biển. Vì vậy ở Vân Đồn phát triển dịch vụ rất mạnh, đặc biệt là ăn uống, cờ bạc đương nhiên là có cả kỹ viện cũng không thiếu.

Dân cư ở Vân Đồn cũng không phải là không có tiền, ngoại trừ làm nông, làm thuê cho các lái buôn bọn hắn còn đi biển, mò bắt ngọc trai, san hô cũng là những thứ đáng tiền để đem bán, vì vậy cơ bản đời sống của một bộ phân dân chúng tại Vân Đồn vẫn rất cao, thậm chí là đã tiệm cận đến Đông kinh. Đó chính là nguồn lợi từ biển mang lại. Đáng tiếc triều đình phong kiến vẫn vì những nỗi e sợ và tư tưởng bảo thủ về sau lại làm cho đô thị này trở nên lụi tàn đi.