Chương 94: Lê Nghi Dân tức giận

Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 94: Lê Nghi Dân tức giận

Chương 94: Lê Nghi Dân tức giận


Sắc mặt của Lê Nghi Dân khẽ biến, Nguyễn Vô Niệm nói như vậy chẳng phải nói trưởng tử như hắn là đồ bỏ đi hay sao? Tên bá tước không biết trời cao đất dày, thực sự không biết tôn ti, chẳng lẽ hắn không sợ Lê Nghi Dân một đao chém chết hắn hay sao.

Một hồi sau Lê Nghi Dân lại cười phá lên nói.

- Không sai, không sai, La Hiên bá nói thật hay, là bản vương đã sai lầm.

- Vương gia quá lời, lời của thần nói luôn đúng.

Nguyễn Vô Niệm lại lần nữa làm cho Lê Nghi Dân cứng họng, chẳng phải theo bài là Nguyễn Vô Niệm phải khiêm tốn nhận sai hay sao. Rõ ràng Nguyễn Vô Niệm muốn kết thúc cuộc nói chuyện này nhanh chóng, hắn không muốn dính dáng gì đến Lê Nghi Dân, người có quan hệ với tên này thực sự rất xui xẻo,

Thế nhưng Lê Nghi Dân dường như không muốn cuộc nói chuyện này kết thúc như vậy, dẫu cho bị đánh mặt hai lần, thế nhưng Lê Nghi Dân vẫn giữ được tâm thế bình tĩnh, hắn lại nói tiếp sang chuyện khác.

- Gần đầy trong triều danh tiếng của La Hiên bá như mặt trời ban trưa, có nhiều người thích cũng có nhiều người ghét. Nhiều người nói ngươi thân là thương nhân, muốn bệ hạ khuyến thương để kiếm lợi, chính là bậc nịnh thần gây hại quốc gia, ngươi cảm thấy thế nào?

Quả thực trong triều đình lúc này có rất nhiều người mắng chửi Nguyễn Vô Niệm, nhất làm đám người của Lê Ê và đài quan. Bởi vì ngoại trừ Nguyễn Vô Niệm bọn hắn biết chửi ai nữa, chẳng lẽ lại chửi Lê Khang? Bọn hắn không dám, vì vậy nhìn Nguyễn Vô Niệm như quả hồng mềm dễ bóp, bọn hắn liền đem Nguyễn Vô Niệm ra mà tế, dù sao bọn hắn kiếm ăn bằng cái miệng, nếu như một ngày không kiếm được người để chửi thì bọn hắn sẽ cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.

Nguyễn Vô Niệm không vội đáp mà hỏi ngược lại.

- Như vậy vương gia có nhìn nhận thế nào về việc này?

Lê Nghi Dân lại không có quá nhiều cố kỵ nói.

- Bản vương nghĩ khuyến thương là điều tốt, phi thương bất phú, chỉ cần dân có ai ăn thì bọn hắn sẽ không sinh loạn, người người giàu có chính là điều tốt cho quốc gia. Chỉ là bản vương đi nhiều nơi cũng thấy có nhiều điều không hay. Bên dưới địa phương quan lại tham ô nhũng nhiễu dân chúng, ở trên triều đình thì quan lại đấu đá, tấu chương muốn đến tai vua thì phải qua nhiều tầng nhiều lớp, quốc sách cũng bị chậm trễ. Đáng tiếc thay, chỉ e khuyến thương không thành.

Lê Nghi Dân không dám chửi thẳng Lê Bang Cơ, nhưng lại có thể phê bình sự yếu kém trong bộ máy triều đình hiện tại. Nguyễn Vô Niệm không khỏi lắc đầu cười khẽ, Lê Bang Cơ chẳng lẽ không nhìn thấy được điều đó sao, thế nhưng hiện tại hắn còn chưa thể làm gì được. Nguyễn Vô Niệm đoán, có lẽ chính bản thân hoàng đế cũng đang chờ đợi thời cơ.

Lê Nghi Dân nhìn thấy Nguyễn Vô Niệm không đáp, hắn lại hỏi.

- Nghe nói La Hiên bá là một người làm ăn, bản vương cũng đi chu du thiên hạ gặp nhiều cố sự. Nghe được có nhà kia buôn bán giàu có vạn quan, tiền tài không thiếu, lương chất đầy khó, thế nhưng phú thương về già lại không để tài sản lại cho con trưởng mà lại để cả cho con thứ, kết quả không bao lâu việc làm ăn dần dần suy bại, từ đó mà phá sản. Cổ nhân trước giờ nói gia trưởng mất đi để lại cơ nghiệp cho con trưởng là đạo của muôn đời, bỏ đạo ấy đi thì sự nghiệp sẽ suy vi. Ngươi nghĩ gì về việc này?

Thực tế câu nói đúng phải là truyền ngôi cho con trưởng là đạo thường của muôn đời, bỏ đạo ấy mà không có biến loạn thì quả là chưa bao giờ nghe. Thế nhưng Lê Nghi Dân không dám nói thẳng ra mà phải biến trở lại như vậy. Nguyễn Vô Niệm trong lòng không khỏi cười lạnh, hắn biết rõ Lê Nghi Dân là đang muốn chiêu dụ mình về dưới trướng. Nhưng Nguyễn Vô Niệm là ai, đến Diên Ninh hoàng đế còn chưa thể khiến hắn thần phục thì nói gì ngươi chỉ là Lạng Sơn vương. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Việc phế trưởng lập thứ như thế nào vương gia xin thứ lỗi thần gia thất còn chưa lập, không thể trả lời. Thế nhưng thần thiết nghĩ nếu như là trưởng thứ cũng đều là người, nhìn ai có hiền tài mà chọn, ấy mới là hợp với lòng người.

- Ân, lòng người? Bản vương nghe nói ngươi cũng góp công không nhỏ trong việc bệ hạ đào sông tại Hải Tây đạo, quần thần đều rất phẫn nộ, cật lực phản đối. Ngươi nghĩ đó là hợp lòng người?

Đầu óc Lê Nghi Dân nảy số quá nhanh, trong chớp mắt liền lái sang chuyện khác để bắt bẻ Nguyễn Vô Niệm. Nhưng mà Nguyễn Vô Niệm chỉ cười nhạt nói.

- Đào sông chính là ý dân, hợp lòng người là hợp lòng dân chứ không phải là hợp lòng quan. Khi sông thành tự khắc sẽ có dân tâm. Trời cũng đã trễ, thần còn bề bộn nhiều việc, xin bái biệt vương gia.

Nói rồi cũng không để mặt mũi của Lê Nghi Dân mà đi thẳng, đến cầu thang, nghĩ một chút Nguyễn Vô Niệm lại nói.

- Vương gia nếu không ngại thì nghe thần một lơi. Nhân tâm duy nguy, đạo tâm duy vi; duy tinh, duy nhất, doãn chấp quyết trung (Cái tâm của người thì nguy, cái tâm của đạo thì vi; phải giữ cái tâm của minh cho tinh thuần và chuyên nhất, thì mới giữ được cái trung).

Vừa rồi nói chuyện Nguyễn Vô Niệm cũng có sự nhìn nhận với Lê Nghi Dân. Thái Tông thực sự có gen rất tốt, bốn con trai thì đã có ba người có tài năng làm quân vương. Lê Bang Cơ, Lê Tư Thành bên người đều có những năng thần giúp sức, thế nhưng Lê Nghi Dân có ai? Bọn Phạm Đồn, Phan Ban cũng chỉ là phường côn đồ kẻ chợ, nghe theo lời bọn nó sớm muộn Lê Nghi Dân cũng sẽ tạo phản mà thôi. Vì vậy Nguyễn Vô Niệm muốn nhắc nhở Lê Nghi Dân một chút, phải giữ tâm mình trong sạch mà nhìn nhận đại cục, nếu không bất trung sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục.

Nói xong Nguyễn Vô Niệm liền đi luôn một mạch xuống đường, hắn không hi vọng Lê Nghi Dân sẽ tạo phản, nếu như Lê Nghi Dân, Lê Tư Thành có thể phò tá được Lê Bang Cơ thì thịnh thế Đại Việt tuyệt đối sẽ cách không xa, đang tiếc… Lê Nghi Dân vừa rồi xem chừng không nghe lọt tai.

Quả nhiên lúc này trên lầu, dưới mặt sàn đã đầy mảnh sứ nát vụn của bình trà, sắc mặt của Lê Nghi Dân không ngừng biến đổi lúc xanh lúc trắng, từ đầu đến cuối Nguyễn Vô Niệm lúc nào cũng chọc giận hắn, đến cuối cùng nhắc đến chữ "trung" khiến cho Lê Nghi Dân thực không chịu nổi, nếu như hắn là hoàn đế thì liệu Nguyễn Vô Niệm có dám nói đến chữ "trung" với hắn hay không.

Nguyễn Vô Niệm vừa rời đi, tên hộ vệ đã đi lên, nhìn thấy mảnh sứ đầy mặt đất biết chủ tử nổi giận, hắn cũng không dám nói một tiếng nhỏ Lê Nghi Dân nói

- Kẻ này là mầm hoạ, không thể giữ được. Nói với Đào Tấn, kế hoạch kia… thực hiện đi.

- Dạ, vương gia!

Nguyễn Vô Niệm còn hồn nhiên không biết rằng vì một câu nói mà hắn đã vào trong tầm ngắm của Lê Nghi Dân, thuộc hàng ngũ không thể không giết. Phải biết trong biến cố Thiên Hưng, đám người như Lê Ê, Lê Thụ, Lê Bí nếu như không âm mưu đảo chính thì cũng không bị Lê Nghi Dân giết. Đủ thấy Lê Nghi Dân đối với Nguyễn Vô Niệm phẫn nộ đến mức nào.

Ngày hôm sau, Nguyễn Vô Niệm lại đi đến xưởng của Trương Tám để hướng dẫn hắn thêm một số kỹ thuật đóng tàu để cho đám thử thử nghiệm xem liệu có tăng lên được năng suất làm việc hay không. Khi về đến khách sạn thì Đỗ Quân Đao nói sai dịch đến mời Nguyễn Vô Niệm đi châu nha, Nguyễn Vô Niệm không khỏi ngựa không dừng vó cưỡi Phi Ảnh đến châu nha, gặp lúc Đào Tấn đang nói chuyện với một thư lại. Đào Tấn nhìn thấy Nguyễn Vô Niệm liền nói.

- La Hiên bá, ta tìm ngài mãi. Mới buổi sáng đây thuyền chở theo diêm tiêu đã đến, thư lại đã kiểm tra nhập kho, mời ngài kiểm tra.

Thư lại lập tức đưa lên sổ sách, Nguyễn Vô Niệm mở ra kiểm tra, hắn đòi kiểm tra tại kho Đào Tấn cũng không hề ngăn cản. Thử kiểm tra xác xuất ngẫu nhiên một chút, quả thực trong hàng trăm bao tải ở đây đều là diêm tiêu, hơn nữa còn là loại tốt chở từ Trảo Oa đến, bao còn dán nguyên niêm phong. Nguyễn Vô Niệm rất hài lòng nói.

- Như vậy xin đại nhân sai người vận chuyển những thứ này lên tàu, đến ngày mai ta sẽ vận chuyển vào bên trong bờ.

Đào Tấn gãi gãi đầu nói.

- Không giấu gì La Hiên bá, ngày hôm qua tuần phòng quan báo cáo lên ở ngoài biển xuất hiện một đám hải tặc không rõ nguồn gốc, vì vậy Trương Khiêm đã điều động đi mất một số đội tàu để đi truy lùng, hiện tại nhóm tàu còn lại cũng chỉ có thể để phòng thủ cảng biển, vì vậy không còn dư đội tàu để hộ tống.

Nguyễn Vô Niệm hơi nhíu mày, thế nhưng lý do Đào Tấn đưa ra rất đầy đủ, không thể phản bát được. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Vậy xin nhờ Quan sát sứ đại nhân chuẩn bị mấy chiếc tàu vận tải và thuỷ thủ, từ đây vào bờ không xa, bọn ta cũng có thể vận chuyển đến bờ được. Khi đó thuỷ thủ có thể tự điều khiển tàu trở về.