Chương 103: Lôi Thuý
Không sai, Nguyễn Vô Niệm không hề có ý định trả lại hàng hoá, thậm chí là thuyền cho bọn hắn, đây chính là chiến lợi phẩm của Nguyễn Vô Niệm, muốn hắn nôn ra ư? Chờ đến mùa quýt đi. Hắn có thể thả mấy tên này về đã là nhân nghĩa lắm rồi.
- Thế nhưng đại nhân, kia thực sự là hàng hoá của bọn ta, bọn ta tuyệt đối không đòi hơn, chỉ cần trả hàng cho bọn ta là được, còn tiền vàng ta xin hiếu kính đại nhân.
Một tên trong đó không cam lòng nói. Thế nhưng Nguyễn Vô Niệm chỉ hừ lạnh một tiếng nói.
- Bản quan cho các ngươi về đã là điều nhân nghĩa, các ngươi nên nhớ rơi vào tay hải tặc các ngươi cũng chỉ có một con đường chết. Ta cứu sống các ngươi đó chính là món quà lớn nhất mà thượng thiên ban tặng cho các ngươi, đừng đòi hỏi gì thêm.
- Đại nhân…
Tên kia không cam lòng thì bị những người khác kéo lại, một người khôn lanh hơn nói.
- Tạ ơn đại nhân, bọn ta nguyện ý theo sắp xếp của đại nhân.
Bọn hắn biết rõ ở nơi xứ người này bọn hắn đương nhiên không nhận được sự bảo vệ, vị tướng quân này có thể cho tiền, để bọn hắn liên lạc hoặc đi thuyền về đã là may mắn, chọc giận hắn nữa chỉ e cả bọn không đường về nhà mất.
Nguyễn Vô Niệm rất hài lòng với thái độ của mấy người kia liền hô lớn.
- Bây giờ mọi người đi ra cảng, chuẩn bị lên tàu, chúng ta sẽ đi ngay trong đêm. Các ngươi sẽ có một đêm sẽ suy nghĩ nên làm gì.
Đám người lập tức chậm rãi rời khỏi đồn luỹ của đám giặc cướp, gia quyến của giặc cướp thì bị giữ ở lại trói vào gốc cây. Nguyễn Vô Niệm nói.
- Ngày mai sẽ có quan quân đến đây, có lẽ sẽ là bạn của phu quân các ngươi. Khi đó, sống chết của các ngươi là tuỳ thuộc vào bọn hắn vậy. Còn con cái của các ngươi… ta sẽ chăm sóc chúng thật tốt.
Nguyễn Vô Niệm đoán rằng đám người kia sau khi giết hắn thất bại sẽ tiến hành tấn công lên đảo để diệt khẩu, đó cũng là lý do vì sao Nguyễn Vô Niệm chủ động rời đi trong đêm để tránh chạm mặt bọn chúng. Đám người này ngày mai chỉ sợ sẽ bị diệt khẩu toàn bộ, còn những đứa trẻ sơ sinh đến ba tuổi còn ngây thơ chưa biết gì, Nguyễn Vô Niệm trong lòng hơi chua, cuối cùng vẫn quyết định cứu vớt chúng, tổng cộng mười hai đứa trẻ.
Lát sau Đỗ Quân Đao cũng dẫn theo mấy người của đặc huấn đội đi vào trong. Nhìn đống tài bảo trước mặt Nguyễn Vô Niệm thực sự muốn chiếm hữu nó. Thế nhưng hắn rõ ràng hiện tại hắn muốn nuốt riêng số này là không hề dễ dàng chút nào. Nguyễn Vô Niệm nói.
- Toàn bộ vũ khí, vải vóc, đồ sứ các loại khiêng lên một tàu. Lương thực chia ra một nửa, còn toàn bộ thịt khô, cá khô để lại dùng để nuôi quân.
Đỗ Quân Đao liền đoán ra được Nguyễn Vô Niệm bây giờ đang muốn chia phần. Bọn hắn đánh giặc cướp ngoại trừ chi phí cho quân đội ra, số còn lại đáng ra phải nộp lên cho triều đình, thế nhưng ở đây không có giám quân, chỉ toàn là những thành viên đặc huấn đội thân tín của Nguyễn Vô Niệm, vì vậy có thể giấu kín được.
Nhưng khi Đỗ Quân Đao nghĩ rằng Nguyễn Vô Niệm lại muốn chiếm hết tiền tài thì Nguyễn Vô Niệm lại nói tiếp.
- Lát nữa bọn nạn dân ai muốn trở về quê thì cấp cho hai quan, một túi lương thực, gia quyến có người tử nạn thì cho năm tiền. Các binh sĩ tham chiến trận này và buổi sáng ban thưởng mỗi người năm quan, ba túi lương thực, đội viên của đặc huấn đội thưởng thêm một quan. Những binh sĩ khác trong Thiên Định sở không tham chiến thưởng cho một quan và hai túi lương thực. Cấp tiền cho người tử trận buổi sáng mỗi gia đình mười quan tiền, mười túi lương thực.
Đỗ Quân Đao lúc này mới biết bản thân mình hiểu lầm, vệ uý đại nhân không hề quên bọn hắn, thậm chí những người đã hi sinh vệ uý đại nhân cũng không hề quên. Đỗ Quân Đao lập tức nói.
- Thuộc hạ thay mặt cho các binh lính Thiên Định sở tạ ơn vệ uý.
- Nghĩ đi đâu đấy. Đây là thứ mà các ngươi xứng đáng đạt được. Đi theo ta các ngươi tuyệt đối sẽ không thiệt thòi. Còn chờ đó làm gì, nhanh khiên lên tàu đi, chẳng lẽ để ta khiên đi sao.
Nguyễn Vô Niệm xua tay không đáng kể nói. Hắn thân làm người đứng đầu, ăn thịt đương nhiên cũng phải để cho bọn hắn húp một chén canh. Nguyễn Vô Niệm quyết định hàng hoá đồ sứ, tơ lụa đều đem dâng lên triều đình, coi như làm quà cho Diên Ninh hoàng đế. Còn lương thực sau khi trừ ra số ban thưởng và số phân phát thì chia một nửa dâng lên, tiền tài cũng như vậy, ngoại trừ mấy trăm lượng vàng thì Nguyễn Vô Niệm toàn bộ thu lại. Dù sao số vàng này vào tay hoàng đế thì cũng chỉ dùng để ban thưởng mà thôi, thế nhưng một khi vào tay hắn tương lai sẽ có tác dụng khác.
Bọn hắn nhanh chóng khiêng đồ đạc lên tàu để sắp xếp lại, mất chừng hai canh giờ, may mắn là còn chiếc tàu hàng chở đồ sứ của mấy tên thương nhân kia thì mới có thể chất hết được tài vật vào bên trong, trong đó có đến một chiếc tàu là dành riêng để chở lương thực rồi. Kết quả khi đi thì chỉ có hai chiếc tàu, nhưng bây giờ trở về đã biến thành năm chiếc. Nguyễn Vô Niệm đã quyết định biến nó thành của mình.
Đám người nạn dân khi con tàu rời xa bến cảng bọn hắn mới tin rằng mình đã thực sự được giải cứu, không ít người còn ôm nhau khóc oà lên. Chỉ có bọn hắn mới biết suốt thời gian qua bọn hắn đã sống trong cảnh địa ngục trần gian như thế nào.
Nguyễn Vô Niệm cũng không rảnh rỗi mà bắt đầu tìm kiếm trong đám người kia những nhân tài hắn có thể trọng dụng được, đặc biệt là thuỷ thủ. Trai tráng ở đây đều là dân chài lưới, hẳn là biết đi biển, hiện tại hắn có thêm năm con tàu, số thuỷ thủ cần tuyển mộ cũng không ít.
Cũng nhờ vậy mà hắn mới phát hiện ra được có những nhân tố mới, trong hơn hai mươi nam nhân, trừ năm thương nhân người Minh ra thì có đến mười hai thợ thủ công, trong đó có đến bốn thợ mộc, hai thợ xây và sáu thợ rèn, còn có một tên học trò tên là Nguyễn Văn Nhân, đã từng làm quản sự cho một thương đội hàng lụa của người Minh. Số còn lại ngoại trừ là ngư dân ra còn có cả hai người từng là thuỷ quân quân Hải Cốt. Đây đều là tài nguyên quý giá, Nguyễn Vô Niệm tuyệt đối phải tuyển mộ bọn hắn. Sau một hồi uy bức lợi dụ, cuối cùng bọn hắn cũng chịu đầu nhập vào dưới trướng của Nguyễn Vô Niệm. Điều này cũng khiến hắn thở phào một hơi.
- Cho hỏi… ta có thể tìm… ông chủ của ngươi nói chuyện một chút sao?
Lúc này chợt có tiếng cô gái vang lên sau lưng Nguyễn Vô Niệm, hoá ra chính là cô gái người Đại Minh đã dẫn Nguyễn Vô Niệm đi cứu những người khác, nàng đang cố gắng diễn đạt cho Thái Sung hiểu rõ bằng tiếng Việt không sõi của mình. Nguyễn Vô Niệm nói.
- Để nàng đến đi.
Thái Sung mới nhường bước ra để cho nàng đi đên. Lúc này đầu tóc cô gái đã được chải chuốt gọn gàng hơn đôi chút, lộ ra gương mặt thanh tú. Cô gái rất cao, có chừng một mét bảy, hiện tại còn cao hơn cả Nguyễn Vô Niệm một cái đầu, đến Thái Sung còn phải thấp hơn. Đôi mắt của cô gái rất sáng, trên người lại lộ cả khí chất cứng cỏi hiếm có của một nam nhân, trông thật lạ. Nguyễn Vô Niệm đối với nàng cười thiện chí, biết nàng không giỏi tiếng Việt, hắn liền nói tiếng Hán để giao tiếp.
- Cô tìm ta có việc gì? Muốn nhờ ta đưa trở về Đại Minh sao?
Trong hai lựa chọn của hắn rõ ràng không phù hợp cho nàng, nàng là người Đại Minh, đi theo năm tên thương nhân kia có lẽ sẽ tốt hơn. Thế nhưng cô gái lắc đầu nói.
- Không, tiểu nữ xin đi theo đại nhân.
- Đi theo ta?
Nguyễn Vô Niệm nheo mắt, hắn không ngờ cô gái lại đề nghị như thế, hắn hỏi.
- Ngươi không trở về nhà sao?
Cô gái lắc đầu nói.
- Tiểu nữ tên là Lôi Thuý, nhà ở Hồ Nam vốn quen nghề buôn vải, buôn bán vẫn rất tốt, hay đi Hàng châu để lấy hàng buôn bán bên ngoài. Gần đây bởi vì triều đình đang siết chặt cấm biển, cha tiểu nữ muốn di cư ra bên ngoài để làm ăn, bán hết tài sản ở quê nhà đi, sắm sửa đội thuyền để xuôi Nam, không ngờ nửa đường gặp hải tặc giết đến, hàng hoá bị cướp, cha cũng bị giết chết, tiểu nữ cũng không còn nhà, vì vậy muốn đi theo đại nhân.
Nguyễn Vô Niệm cuối cùng cũng hiểu được vì sao trên người Lôi Thuý lại toả ra khí chất của một nam tử quyết đoán, bộc trực như vậy rồi. Bởi vì nàng là người Hồ Nam, người Hồ Nam mệnh danh là "người phương Bắc của phương Nam" vì tính cách bộc trực, khí khái, dữ dội, nói to, thích ăn cay. Lôi Thuý dù mang gương mặt vô cùng thanh tú, thế nhưng tính cách rõ ràng cũng y như vậy.