Chương 109: Lê Bang Cơ vui vẻ

Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 109: Lê Bang Cơ vui vẻ

Chương 109: Lê Bang Cơ vui vẻ


Trong lòng của Nguyễn Vô Niệm tự nhiên có dự đoán, tuy nói giai đoạn này là tam vương tranh ngôi vị nhưng thực tế cũng chỉ là hai vương mà thôi, bởi vì vị trí của Lê Bang Cơ rất vững chắc, làm vua cũng đã được mười mấy năm, Tân Bình vương Lê Khắc Xương thì tính cách nhu nhược, nhút nhát, Bình Nguyên vương Lê Thư Thành thì xếp hạng chót trong việc ưu tiên vì là con út, do đó thèm muốn ngôi vị kia cũng chỉ có phế Thái Tử - Lạng Sơn vương Lê Nghi Dân. Ngoại trừ Lê Nghi Dân ra Nguyễn Vô Niệm không thể kiếm được một người nào khác có động cơ để làm việc này, bao gồm cả đám quyền thần, bởi vì việc này có hại cho Nguyễn Vô Niệm thì ít nhưng hao tổn danh dự của Diên Ninh hoàng đế lại nhiều, quyền thần tuy muốn thao túng quyền lực nhưng không có nghĩa là chúng muốn lật đổ ngôi vua.

- Việc này để tính sau đi, bây giờ ngươi tìm một số bà vú thuê đến ở trong bá phủ, sắp xếp ở khu nhà sau hạ nhân, chuẩn bị sẽ có mười mấy đứa bé đến cư trú cần được chăm sóc.

Nguyễn Vô Niệm nói, hắn có đem về những đứa con của hải tặc, xem chừng bố mẹ chúng đã bị diệt khẩu cả rồi, hiện tại Nguyễn Vô Niệm phải nuôi dưỡng chúng. Những đứa bé này chính là sự đầu tư lâu dài của Nguyễn Vô Niệm, về sau chúng lớn lên sẽ trở thành lực lượng trung kiên của hắn, cũng là những người tiếp thu tư tưởng mới để tiến hành công cuộc canh tân.

Ở trong điện Cần Chánh, Lê Bang Cơ cũng nghe được Nguyễn Mộng Tuân tâu báo về lời đồn bên ở trong Đông kinh. Lê Bí lo lắng nói.

- Tâu bệ hạ, nếu như việc này không sớm giải quyết thì có thể sẽ gây ra tiếng xấu, đối với bệ hạ thật không tốt.

Lê Khang quay sang Nguyễn Mộng Tuân hỏi.

- Liệu có điều tra được kẻ nào đã tung tin hay không?

Nguyễn Mộng Tuân lắc đầu đáp.

- Thượng thư lệnh thứ lỗi, điều này hạ quan cũng không tra được rõ ràng, hiện giờ cơ hồ toàn thành đều biết được tin tức này, đã có dư luận gọi bệ hạ là "hôn quân" xuất hiện.

- Hừ, để tuần phòng doanh đi ngoài đường, nghe ai nói tiếng gió lập tức bắt giữ là được, chém một người răn đe vạn người.

Lê Ê hung hăn nói, đối với hắn nếu bạo lực có thể giải quyết được thì đó chính là cách nhanh nhất để giải quyết vấn đề. Có thể nói Lê Khang và Lê Ê chính là hai mẫu người ngược lại với nhau. Lê Bí lại như người trung gian ở giữa khuyên nói.

- Lê đô đốc bớt giận, việc này chúng ta chậm rãi bàn, làm như vậy chỉ e tiếng xấu sẽ càng lớn.

- Bọn hắn dám chửi bới bệ hạ, đó chính là tội khi quân, chém tam tộc cũng đáng lắm.

Lê Ê lại lớn tiếng nói. Lê Bang Cơ lại không nói gì, hắn bắt đầu suy nghĩ đến lời của Nguyễn Vô Niệm nói, khi Nguyễn Vô Niệm nói rằng hắn có mạng lưới tình báo chính là nhờ buôn bán, việc xảy ra ở Bắc Kinh hắn đều biết rõ. Cả Nguyễn Vô Niệm còn có một mạng lưới tình báo như thế, trong khi đường đường là triều đình đối với việc ở bên trong kinh thành lại hoàn toàn không biết gì. Một suy nghĩ như vậy không khỏi loé lên trong đầu hắn.

Lê Khang nghĩ một lúc nói.

- Việc này giải quyết cũng không khó, chỉ cần công bố ra công lao diệt cướp biển của La Hiên bá là được. Quan trọng là chúng ta phải tìm ra kẻ đã tung tin này, chuyển án này sang Thẩm hình viện xem sao?

- Vô dụng, đám người Thẩm hình viện lúc này đang muốn vỡ đầu bởi quá nhiều án kiện, huống chi bọn hắn cũng không có khả năng làm việc này.

Lê Bí lắc đầu nói, thân làm Đại tư đồ hắn hiểu khá rõ về khối lượng làm việc của các cơ quan triều đình hiện tại.

Lê Bang Cơ ngồi suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói.

- Việc này tạm gác lại, trước tiên phải ổn định dư luận trước. Làm theo lời Thượng thư lệnh, cho người công bố tin tức kia ra. Chờ đợi đến khi vụ lúa cho ra kết quả lời đồn tự khắc tan. Cứ như vậy đi. Trẫm mệt mỏi, đi điện Ngọc Hà nghỉ ngơi.

Vụ lúa hè thu đã sắp đến, số giống lúa mà Nguyễn Vô Niệm đưa cho Lê Bang Cơ toàn bộ đều đem đi gieo trồng trong đợt này, đồng thời triều đình cũng đã cho người thu mua toàn bộ số lúa thu hoạch được ở ngôi làng mà Nguyễn Vô Niệm ở, kết quả rất khả quan. Số thóc giống đó đủ cho Lê Bang Cơ gieo trồng trên toàn bộ đất đai ở xung quanh vùng Đông kinh, đồng thời phương pháp mới cũng được đưa vào để trồng lúa. Nếu như kết thúc mùa vụ kết quả khả quan như lời Nguyễn Vô Niệm nói, khi đó hắn có công với xã tắc thiên thu, không ai dám động đến hắn, mà cũng sẽ chẳng ai dám chửi Lê Bang Cơ là hôn quân tin lời nịnh thần nữa.

Điện Ngọc Hà, có lẽ đây là lần đầu tiên trong suốt gần nửa tháng qua Lê Bang Cơ rời khỏi Cần Chánh điện để đi đến điện Ngọc Hà nghỉ ngơi. Điểm đặc biệt của điện Ngọc Hà chính là có một hồ nước lớn ở phía trước, xung quanh có nhiều cây trái, hoa trồng khắp nơi, vì vậy điện Ngọc Hà cũng là nơi Lê Bang Cơ thường hay đến mỗi khi muốn nghỉ ngơi, gần đây quả thực hắn làm việc có chút hơi quá sức.

- Bệ hạ, quản gia ở bên ngoài cung đưa đồ đến, nói rằng là La Hiên bá cho người mang đến.

Đào Biểu dẫn theo nội thị bê vào bên trong mấy cái hộp đi đến nói. Nguyễn Lộc đem đồ đến phủ ở ngoài cung, quản gia không dám chậm trễ vội vàng chuyển vào bên trong cung.

Lê Bang Cơ nghe Đào Biểu nói xong lập tức ngồi bật dậy nói.

- Mở ra ta xem hiền đệ gửi cho ta cái gì đây?

Đào Biểu mở mấy hộp đồ ra, một nhánh hồng sang hô, một hộp trà hoa cúc, cùng rất nhiều món ăn vặt. Tất cả đều là hàng bình thường đối với Lê Bang Cơ, dù là nhánh hồng san hô đi chăng nữa thì đối với bậc đế vương như hắn thấy cũng không phải là ít, thế nhưng nhìn thấy trà hoa cúc và đồ ăn vặt không hiểu sao trong lòng của Lê Bang Cơ lại vô cùng vui vẻ. Hắn cười nói.

- Hiền đệ quả nhiên vẫn nhớ đến ta, hắn lần này đi Vân Đồn hắn kiếm được không ít.

Lê Bang Cơ biết thừa Nguyễn Vô Niệm tuyệt đối đã cắt xén mất không ít tài bảo từ đám hải tặc, nhánh hồng sang hô này chắc chắn là lấy trong kho của đám cướp biển ra. Nhưng Lê Bang Cơ cũng không quá phản cảm, chúng tướng đem quân đi diệt giặc cướp mấy ai không lấy làm của riêng, thậm chí có người còn chẳng thèm dâng lên cho triều đình.

Trong khi đó Nguyễn Vô Niệm nói rõ trong tấu chương rằng hắn có cắt lương, tiền ở bên trong kho của cướp biển vừa để cấp cho nạn dân, vừa khao thưởng cho binh sĩ, lại còn lưu lại một ít để tiếp tục nuôi dưỡng huấn luyện Thiên Định sở, Lê Bang Cơ biết rõ để nuôi Thiên Định sở Nguyễn Vô Niệm chắc chắn đã bỏ ra không ít, vì vậy hắn cũng không hỏi đến. Nhưng nếu Lê Bang Cơ biết rằng Nguyễn Vô Niệm nói lưu giữ lại một ít tức là chặt đôi số lương thực và tiền để nuốt làm của riêng thì không biết hắn sẽ có cảm giác như thế nào.

- Đem những thứ này chia ra một nửa đem đến cho Thái hậu, còn lại để Trẫm dùng dần.

Lê Bang Cơ nói, lần trước sau khi lấy trà hoa cúc trở về quả nhiên bệnh mất ngủ của Nguyễn Thị Anh giảm hẳn, Lê Bang Cơ trong lòng rất vui mừng, lệnh cho tiệm Điềm mỗi tháng đem vào trong cung mấy chục cân trà hoa cúc. Vì vậy tiệm Điềm bây giờ ngoại trừ việc bán đường ra thì còn phải tìm nguồn cung hoa cúc để làm trà.

Tin tức về trà hoa cúc cũng lan ra khắp Đông kinh, ai cũng biết bệ hạ và Thái hậu thích uống trà hoa cúc, thế nhưng tiệm Điềm còn chưa bán ra thứ thức uống này, có nhiều người thử làm kết quả cho ra vị đắng chát, lại còn nhẫn, thực sự chẳng ra sao cả. Thứ càng hiếm như vậy bọn hắn càng mong sẽ có ngày nhìn thấy được trà hoa cúc chính tông từ tiệm Điềm.

Vị ngọt ngào của bánh lan toả trong miệng, Lê Bang Cơ tâm trạng lập tức tốt hơn, hiền đệ đối với hắn cũng là một mảnh chân tình, bình thường Lê Bang Cơ cũng nhận được lễ vật từ các vương gia, mỗi món đều rất quý trọng, thế nhưng Lê Bang Cơ rõ ràng những món quà đó chỉ là cho đúng lễ quân thần mỗi ngày lễ, không ai chân tâm thật ý tặng quà cho hắn cả. Cũng từ Nguyễn Vô Niệm mà Lê Bang Cơ có thể cảm thấy được tình huynh đệ.

- Đã bao lâu rồi Trẫm chưa đến La Hiên bá phủ?

Lê Bang Cơ hỏi. Đào Biểu biết rõ bệ hạ quan tâm đến La Hiên bá, vì vậy hắn cũng có để ý đến, nay bệ hạ hỏi tới hắn liền đáp.

- Tâu bệ hạ, bệ hạ đã có hai mươi hai ngày chưa đến La Hiên bá phủ.

Lê Bang Cơ lúc này ồ lên một tiếng, hắn cứ ngỡ rằng mình đã rất lâu không gặp hiền đệ, chẳng lẽ đây gọi là một ngày không gặp cứ ngỡ là ba thu. Khụ, là hắn suy nghĩ nhiều rồi. Lê Bang Cơ nói.

- Hôm nay trời vừa đẹp, ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta đi La Hiên bá phủ một chuyến.