Chương 512: Giới hạn chịu đựng

Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 512: Giới hạn chịu đựng

Chương 512: Giới hạn chịu đựng


- Giết!

Quân Ác Dương giết đến quá đột nhiên, ai lại có thể nghĩ một nhóm chỉ có mấy trăm người đang ở thế phòng ngự lúc này lại mở ra phản kích cơ chứ. Thế nhưng những loạt tiểu pháo đã góp công thật lớn, quân Minh bị cảnh tượng của tiểu pháo doạ cho sợ hãi, thử nghĩ viên đạn pháo bắn vào thân thể người trong khoảng cách chỉ hai mét, đó không phải là cảnh tượng mà trẻ em nên chứng kiến được.

Huống chi quân Ác Dương, quân Sơn Cước lức này như những con hổ đói vồ mồi, hoàn toàn điên cuồng nhắm thẳng vào đối phương. Những sự hi sinh của đồng đội đã kích thích lên sức chiến đấu của bọn hắn. Tựa như câu nói mà Nguyễn Vô Niệm từng giao cho quân Sơn Cước "sống bám đá, chết hoá đá thành bất tử", bọn hắn là những chiến binh dũng cảm trên miền sơn cước, dù cho chết đi thì cũng sẽ hoá thành hòn đá vĩnh viễn canh giữ mảnh đất mà mình đã chiến đấu và hi sinh. Thậm chí đến những tân binh mới tuyển từ Nam Ninh cũng bị không khí này ảnh hưởng đến, bọn hắn nhất tề hướng mũi giáo của mình mà xông thẳng vào trận địch.

Quân Minh nhìn thấy phản quân lao đến đã khiếp đảm, bọn hắn tuy đông quân, nhưng không phải ai cũng là tinh nhuệ, vừa thấy quân Ác Dương hung hăng xông đến bọn hắn đã tự loạn trận cước, huống chi lúc này vũ lực của quân Sơn Cước hoàn toàn biểu lộ ra, bọn hắn như một mũi dao hung hăng đâm vào cổ họng của quân Minh, đằng sau nhóm tân binh cơ hồ chỉ là chạy theo thu gặt thành quả.

- Chỉ huy đồng tri đại nhân, ngài nhìn cánh phải đang vỡ!

Ở bên này Sầm Huân Yên sắc mặt tối đen nhìn gần ba ngàn quân của mình lại đang không ngừng bị hơn sáu trăm binh sĩ của phản quân đẩy lui về con lạch, hơn nữa còn có dấu hiệu bị phá trận. Thế nhưng càng làm hắn tức giận hơn chính là vốn dĩ hắn ý định là tập trung quân công phá bên hông của quân Ác Dương, còn những cánh quân còn lại sẽ giữ lại các nhóm quân khác, không cho phản quân chi viện cánh trái. Thế nhưng ai ngờ lúc này phản tác dụng, cánh phải quân của hắn lại bị vỡ, trong khi những cánh quân khác lại bị đè lên đầu đánh kéo lại. Gậy ông đập lưng ông là tư vị gì? Có lẽ bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu rõ.

Trương Dục Lộ di chuyển trung quân đến gần chiến trường lúc này mới thấy được tình hình không lạc quan như thám báo nói. Hắn đã có thể nhìn thấy quân mình lại bị chặn lại, trong đó cánh bên trái mơ hồ có dấu hiệu bị vỡ, trong khi đó những chiếc xe nữ tường của quân Ác Dương vẫn không ngừng chạy dọc theo chiến trường, mỗi lần bên nào có báo nguy cấp thì sẽ có những chiếc xe nữ tường này sẽ lập tức chi viện. Đừng nhìn trên mỗi xe chỉ có ba mươi người, thế nhưng ưu thế trên cao của xạ thủ cũng như hai khẩu Phật lăng cơ chính là ác mộng của bộ binh, mỗi lần đạn ghém bắn ra ra quân Minh lại đổ gục xuống một mảng lớn.

Mà lúc này phản quân lại đang hình thành thế phản kích, tự như ép quân Minh trở ngược lại con lạch. Trương Dục Lộ không khỏi nhíu mày, nếu bây giờ hắn phát lệnh rút lui chỉ e toàn quân sẽ tan vỡ mất, khi đó tuyến đầu vỡ nát rút về thì nhóm quân ở tuyến sau sẽ như thế nào đây?

Mà lúc này không đợi Trương Dục Lộ quyết định, Sầm Huân Yên đã hạ lệnh xuống để mấy ngàn binh sĩ bắt đầu thu gọn lại trận hình, toàn bộ đội hình trải dọc toàn tuyến chậm rãi chuyển dịch về phía cánh bên phai để cứu tràng. Sầm Huân Yên cuối cùng cũng tỉnh táo ra được, cứ cho là hắn đánh không lại được tuyến đấu của quân địch, thế nhưng hắn vẫn là phía tấn công, có thể tự do đánh bất kỳ hướng nào. Trong khi phía bên kia phản quân là quân phòng ngự, bọn hắn không thể nào đuổi theo quân Minh, nếu không phòng tuyến sẽ mở ra lỗ hổng cho trung quân của quân Minh chọc vào. Sầm Huân Yên tin tưởng rằng Trương Dục Lộ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội đó.

Chiến trường lúc này quả nhiên có sự thay đổi, mấy ngàn quân Minh co rút lại ngay bên bờ của con lạch, thu hẹp lại chỉ trên một chiến tuyến dài ba dặm, trong khi đó quân Ác Dương lại không thể liên tục truy kích được. Nếu như trước đó chiến tuyến kéo dài, việc tác chiến của từng khu vực phải do các Thiên hộ đích thân chỉ huy, sau đó lại phải có liên lạc với Sầm Huân Yên, Sầm Huân Yên lại nhìn vào cờ lệnh của Trương Dục Lộ, thì lúc này một mình Sầm Huân Yên đã hoàn toàn có thể chỉ huy chiến trường. Ít ra quân Ác Dương bây giờ đã không thể đè lên đầu quân Minh mà đánh, ngược lại còn bị số lượng của quân Minh áp đảo đẩy lùi.

Nhìn chiến trường đã trôi qua một canh giờ, quân số hai bên tử thương đã tăng đến hơn hai ngàn người, thế nhưng thực tế vẫn chưa thể phân ra thắng bại được. Nguyễn Vô Niệm lại không ngại kiểu chiến tranh tiêu hao này, quân Ác Dương tinh nhuệ, có thể từ từ chơi chết được quân Minh, nếu như quân Minh đốt hết tinh nhuệ ngay trận đầu thì số tạp binh còn lại cũng không đáng lo lắng.

Thế nhưng Trương Dục Lộ liệu có ngu xuẩn như thế, đã đánh không được hắn cũng không muốn đem quân mình đưa vào cái lò xay thịt. Hắn cuối cùng hiểu quân Ác Dương có chuẩn bị mà đến, quân Minh dù không nhưng cũng không thể nuốt trọn đối phương được. Tiến gần hơn chiến trường hắn có thể nhìn thấy được tuy nhìn như quân Minh một vài chỗ đang chiếm thượng phong, thế nhưng sức chiến đấu lại không ngừng xói mòn, trong khi phản quân vẫn vững chải tựa như bàn thạch. Lúc này đưa thêm quân vào chỉ e không có lời. Trương Dục Lộ nói.

- Nổi trống thu binh đi. Trung quân chuẩn bị thay thế tấn công!

Ưu thế của quân Minh không phải vũ khí, không phải là tinh thần mà đơn thuần là số lượng người. nếu như có được một trong hai điều trước nữa Trương Dục Lộ vẫn có thể tự tin thắng được phản quân, thế nhưng vấn đề là lúc này đây hắn không có. Thành ra hắn muốn tạm thời thu binh để ổn định lại trận thế, sau đó lại áp trận lên lượt sóng tiếp theo.

- Đại nhân, không ổn, ngài nhìn phía cách phải của phản quân!

Tào Đức kinh hoàng chỉ về phía bên cánh phải, không, phải nói là một nửa lực lượng phòng tuyến của quân Ác Dương lúc này vậy mà trực tiếp vượt sông. Sầm Huân Yên nghĩ rằng phòng tuyến của phản quân sẽ không động? Nguyễn Vô Niệm liền dùng hành động để cho hắn biết suy nghĩ của hắn là sai lầm.

Bởi vì khi quân Minh vừa con cụm Nguyễn Vô Niệm đã dứt khoát làm ra ứng đối. Quân Minh muốn ổn định rút quân về sao? Nguyễn Vô Niệm còn không muốn để bọn hắn rút quân dễ dàng như thế. Ngay lập tức trung quân chuyển động, một ngàn quân Ác Dương tiến lên bù đắp vào lỗ hổng, mà một ngàn hai trăm binh sĩ khác ở tuyến đầu trực tiếp vượt sông, khí thế tựa như muốn bao vây lấy mấy ngàn quân Minh đang ở phía bên này chiến tuyến. Mặt khác tiểu đoàn pháo binh không biết từ lúc nào đã bắt đầu chuyển dịch trận địa, bọn hắn không tiếp tục ở khu đất cao mà chuyển gần hơn về phía con lạch một dặm để xây dựng một trận địa mới. Quy mô chuẩn bị phản kích đã hình thành, chỉ là không có kính viễn vọng, không có tầm quan sát xa Trương Dục Lộ phát hiện ra thì đã muộn.

- Nhanh, điều động hai thiên hộ sở Khâm châu đến ứng cứu, không thể để bọn chúng hình thành thế vây đánh!

Trương Dục Lộ quát lớn. Hắn không thể tin được vì sao quân Ác Dương lại có thể phản ứng nhanh đến như vậy. Trương Dục Lộ cũng không hề biết là không chỉ vũ khí mà chính thông tin liên lạc, quan sát hắn cũng đã kém hơn quân Ác Dương một bậc rồi.

Sầm Huân Yên bên này cũng sửng sốt, quân Ác Dương vượt sông là điều hắn không thể ngờ đến được, bên này sông không có quân ngăn cản, thành ra quân Ác Dương lại có thể thuận lợi mà theo những cây cầu phao do chính quân Minh dựng lên để đánh quân Minh.

Thực sự quá tàn độc, trong khi quân Minh đang chậm rãi rút lui, tiền quân biến thành hậu quân thì lại phát hiện quân địch đang bọc vây chính mình thì sẽ như thế nào. Quân Ác Dương chỉ cần đe doạ một chút, quân Minh tự khắc rối loạn, ai cũng chỉ lo mình sẽ bị bỏ lại bên trong vòng vây của phản quân, thế là bắt đầu từ nhóm tráng đinh, tân binh sau đó là quân của các phủ lật lượt rời bỏ trận địa mà bỏ qua con lạch, chỉ còn quân của đô ty còn ở lại chống đỡ.

Ầm, ầm, ầm!

Quân Ác Dương trên chiến trường lúc này đã bắt đầu thay đổi cách chiến đấu, thay vì giáp đấu bằng vũ khí lạnh thì các đại đội ngoại trừ nhóm tân binh của Nam Ninh ra thì quân Ác Dương, quân Định Bắc đều đổi lại thành súng hoả mai, ba hàng bắn, tối ưu hoá ưu thế sở hữu một lượng lớn súng hoả mai của mình. Bởi vì quân Minh đang không ngừng rút lui về phía con lạch, kéo dài ra khoảng cách với quân Ác Dương lại tạo điều kiện cho súng hoả mai tác xạ. Bọn hắn ẩn nấp sau nữ tường, sau những tân binh Nam Ninh bắn thẳng về phía quân Nam Ninh. Ở khoảng cách gần độ xuyên thấu và chính xác của súng hoả mai tăng lên bội phần. Ba hàng bắn liên tiếp, viên đạn trực tiếp xuyên thấu qua khiên gỗ và y giáp, quân Minh chỉ trong chớp mắt số thương vong tăng cao lên ba trăm người. Cho dù là gần một vạn quân, bây giờ bọn hắn đã thương vong chừng 15% quân số, đã đạt đến mức giới hạn, quân tâm tựa như đã muốn sụp đổ đến nơi.


-=====++
Cảm xúc không tốt, viết chương không hay nên chương này không đặt giá.