Chương 102: Phát tài

Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 102: Phát tài

Chương 102: Phát tài


Nguyễn Vô Niệm vừa nghe xong liền cầm bó đuốc đi vào bên trong nhà kho, bên trong khá tối, lò mò một chút mới tìm ra được nơi đốt đèn, rất nhanh ánh sáng le lói lập tức chiếu sáng lên nhà kho. Chỉ thấy dựng ở sâu trong cùng là một đống binh khí, gồm cả cung tiễn, giáo mác các loại, thậm chí Nguyễn Vô Niệm còn tìm thấy được mười áo giáp da, thế nhưng nhìn kiểu dáng dường như là giáp của người Minh, hơn nữa có chút cũ nát, nhìn xem chừng đã làm cách đây không dưới mười năm. Nguyễn Vô Niệm còn có thể nhìn thấy được có hơn mười khẩu súng hoả mai nhưng bị xếp xó một góc đóng bụi, có vẻ đã lâu không dùng đến. Số binh khí này đủ trang bị cho một đội quân hơn trăm người, cộng thêm hai trăm cướp biển cũng có vũ trang nữa, chứng tỏ bọn chúng tàn trữ vũ khí thực sự không ít.

Ở một bên khác là những thùng gỗ, đựng bên trong thùng là những cuộn lụa gấm, màu sắc sặc sỡ, đủ loại hoa văn. Nguyễn Vô Niệm không chuyên nghề dệt, nhưng nhà giàu khiến hắn cũng phân biệt được đây chính là vải lụa từ phương Bắc. Ở đây có đến gần trăm cuộn vải lụa, gấm.

Ngoài ra còn có không ít đồ sứ được dựng ở xung quanh, lá chè, thổ sản các loại cũng đều có trong nhà này, hơn nữa số lượng cũng không ít, xem ra đây chính là số hàng mà Tề Khâm tích luỹ đã lâu.

Thế nhưng cái Nguyễn Vô Niệm cần tìm không phải là thứ này, mà là những rương gỗ bên cạnh. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Mở chúng ta!

- Dạ, vệ uý!

Binh sĩ lập tức mở rương ra, dưới ánh nắng le lói của những cây đuốc bên trong nhà khó, ánh sáng chợt hiện lên chói loà. Tổng cộng bên trong này có đến hai mươi cái rương lớn, trong đó đã có đến bốn cái rương là chứa những đỉnh vàng và đỉnh bạc.

Khác với Đại Việt khi vàng bạc đưa vào lưu thông trễ, tại phương Bắc nhờ có sự giao thương mạnh mẽ với những nước bên ngoài, vàng bạc trở nên phổ biến hơn, tuy vậy tiền tệ lưu thông chủ yếu vẫn là tiền đồng.

Nguyễn Vô Niệm cầm lên một đỉnh vàng, bên trên khắc chữ "hoàng kim nhất lạng", bên dưới đáy khắc chữ "bát ngũ", tức một đỉnh như thế này là một lạng vàng tám tuổi rưỡi, đây cũng chính là tuổi phổ biến của vàng, còn thời xưa nữa thực tế là vàng pha các tạp chất như đồng, chì khá nhiều. Một rương vàng có hơn hai trăm lượng, hai rương vàng như vậy Nguyễn Vô Niệm thu được chừng bốn trăm lượng. Phía bên kia bạc nhưng là những đỉnh năm lạng, một rương như vậy có chừng hơn bốn trăm thỏi, tức là ở đây có tổng cộng hơn bốn ngàn lạng bạc. Nếu dùng để ngoại thương đây thực sự không phải con số nhỏ.

Lại thêm sáu rương khác là chứa các loại ngọc ngà, châu báu, trang sức, ngọc trai, dạ minh châu, san hô đều là những thứ có giá trị cao, giá cả tuyệt đối không dưới ngàn quan, sáu rương giá trị có thể hơn vạn quan.

Nguyễn Vô Niệm lại nhìn mười cái rương còn lại, là những chuỗi tiền xu vẫn còn sáng bóng, một chuỗi như vậy là một tiền, Nguyễn Vô Niệm không tính toán kỹ, thế nhưng một cái rương như vậy có thể có giá trị đến sáu trăm quan, mười cái rương là sáu ngàn quan.

- Không sai, không sai. Lần này chúng ta trúng mánh lớn rồi.

Dù là người từng thấy rất nhiều tiền như Nguyễn Vô Niệm cũng không khỏi động tâm. Quả thực đây là một con số quá lớn đối với một người, nhưng thực ra để thực hiện giấc mộng viễn dương của Nguyễn Vô Niệm bấy nhiêu cũng chỉ đủ để cho hắn cất bước mà thôi. Chưa kể hắn cũng không thể ăn một mình hết con số này được.

Lát sau Nguyễn Vô Niệm đi ra bên ngoài lại bảo phu nhân của Tề Khâm dẫn đi những ngôi nhà của các đương gia còn lại, lại thu giữa thêm tám cái rương, chủ yếu là tiền đồng, đã vậy tiền còn khá cũ, bị gỉ sét khá nhiều, xem ra Tề Khâm đối với các huynh đệ của mình thực sự rất tệ.

Ngoài ra còn có cả một kho lương thực trên đảo, số lượng không ít hơn mười tấn, đó là có một số ít bị thiêu cháy, còn có thịt, cá khô, cá muối và chừng ba trăm ký muối. Xem ra đó là lương thực dự trữ của đám hải tặc và nô lệ trên đảo.

- Một đám hải tặc lại có thể giàu có như vậy, thử hỏi người đứng sau bọn chúng giàu có cỡ nào.

Nguyễn Vô Niệm thở dài nói. So với đám sơn tặc nghèo đói thì quả thực đám hải tặc quá giàu, bởi bọn chúng còn nhận được sự chống lưng của những quan chức trong đất liền, hơn nữa một phi vụ cướp trên biển còn được nhiều hơn cướp trên đất liền khá nhiều. Bọn quan lại chống lưng cho chúng tuyệt đối ăn đẫm.

Nhưng Nguyễn Vô Niệm thực tế trách lầm cho Đào Tấn, Trương Khiêm, tuy nói bọn hắn được ăn bảy phần thành quả của Tề Khâm, thế nhưng còn phải chia cho nhiều tầng nhiều lớp, đặc biệt còn phải cống nạp cho cả Lê Nghi Dân một số lớn, số còn lại hai tên cầm được cũng không bao nhiêu. Huống chi Nguyễn Vô Niệm không biết rằng đây là kho báu mà cả đời Tề Khâm tích cóp được chứ không phải là lúc làm việc cho Đào Tấn, Trương Khiêm.

- Ông chủ, ngoài cảng đã được không chế lại, bọn ta bắt được mười chín tên hải tặc, số còn lại đã bỏ chạy khắp đảo, hoặc đã bị chém giết tại cảng.

Nguyễn Vô Niệm gật đầu nói.

- Tốt lắm. Ngươi canh giữ ở đây, người vô phận sự không được phép tiến vào.

- Dạ, ông chủ.

Thái Sung nhìn khắp nơi toàn là vàng bạc, tiền đồng liền rõ ràng, lần này ông chủ của mình phát tài rồi.

Nguyễn Vô Niệm điều chỉnh tâm tình của mình một chút, lúc này hắn mới đi ra thăm đám người bị bọn cướp biển bắt giữ. Bây giờ cũng đã là giờ tuất rồi, gió biển thổi vào khiến cho khí trời tương đối lạnh lẽo, thế nhưng những căn nhà đã cháy rụi còn ngún than tạm thời cung cấp nhiệt lượng cho đám người bọn hắn.

Nguyễn Vô Niệm đứng lên một cái bậc cao, mọi người đều hướng ánh mắt về phía hắn. Nguyễn Vô Niệm mới nói.

- Chắc nhiều người các ngươi vẫn chưa biết ta, ta là La Hiên bá, Ngự tiền vũ sĩ vệ uý, thống lĩnh binh sĩ của Thiên Định sở, cũng chính là đơn vị quân đội ngày hôm nay tiêu diệt hải tặc giải cứu các ngươi.

- Tạ ơn tướng quân!

Đám người lập tức ríu rít cảm kích nói, bây giờ bọn hắn chắc chắn là mình được cứu rồi. Nguyễn Vô Niệm nói tiếp

- Hiện tại ta cho các ngươi hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất, nếu muốn trở về với gia đình ta sẽ cấp tiền, cấp lương cho các người trở về quê.

Nghe đến đây người bên dưới không khỏi xôn xao, thế nhưng cũng chỉ là số ít mà thôi, Nguyễn Vô Niệm lại để ý rằng những người phụ nữ lại không có mấy xao động. Hắn thở dài nói.

- Còn lựa chọn thứ hai, ta có một mảnh đất phong ở Thái Nguyên hiện đang khai hoang, đang rất cần người đến ở. Nếu như các ngươi đồng ý, ta sẽ đưa các ngươi đến đất phong của ta, ở đó sẽ không ai biết quá khứ của các ngươi, các ngươi sẽ có một cuộc sống mới. Tuy đất nghèo đang khai hoang còn nhiều cực khổ, thế nhưng rồi sẽ dần dần tốt hơn.

Dù rằng trong bóng tối, thế nhưng Nguyễn Vô Niệm có thể nhìn thấy được trong những đôi mắt mờ mịt kia bắt đầu hiện lên ánh sáng. Đúng vậy, bọn họ là những phụ nữ bị cướp biển bắt, thân thể các nàng đã bị những tên cướp hung hãn kia làm cho dơ bẩn, nếu như bây giờ các nàng trở về cũng sẽ bị xóm làng cười chê, ném đá đuổi đi, thà rằng… cứ để bọn họ nghĩ các nàng chết đi là được rồi. Bây giờ Nguyễn Vô Niệm dường như cho các nàng một con đường mới, để các nàng có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Có nhiều người còn không biết Thái Nguyên ở đâu, thế nhưng chỉ cần không phải quê hương của các nàng là được.

Nguyễn Vô Niệm nói tiếp.

- Còn có một chuyện nữa, ở bên ngoài ta đã giải cứu được hết những tráng đinh bị bắt làm nô lệ dưới tàu cho bọn cướp biển, nếu là gia quyến của các ngươi cũng sẽ có hai lựa chọn đó, lát nữa các ngươi sẽ được gặp mặt cùng thảo luận. Sau khi lên bờ hãy cho ta đáp án. Còn ai có ý kiến gì không?

- Đại nhân, còn có bọn ta!

Nguyễn Vô Niệm nhìn theo hướng tiếng gọi, hoá ra chính là mấy tên thương nhân bị đám cướp biển giam giữ. Bọn chúng dù nói tiếng Việt khá sành nhưng Nguyễn Vô Niệm vẫn nhận ra chúng là lái buôn của Đại Minh, hắn hỏi.

- Các ngươi có ý kiến gì?

Mấy tên thương nhân nói.

- Dạ thưa đại nhân, bọn ta vốn là thương nhân buôn đồ sứ, thuyền bị chúng bắt vào năm ngày trước giam lại trên đảo. Xin quan nhân có thể trả lại hàng hoá và tàu cho bọn ta, bọn ta xin được hậu tạ.

Nguyễn Vô Niệm hơi nhếch môi, thảo nào đống đồ sứ trong kho lại mới thế, hoá ra là vừa cướp được. Thế nhưng hắn cũng không có ý định trả lại mà nói.

- Thủ lĩnh của giặc cướp đã chết, ta không có cách nào xác minh được số hàng nào là của các ngươi, tàu thuyền có phải của các ngươi hay không. Vì vậy ta chỉ có thể giúp các ngươi vào bờ, cho các ngươi một số tiền làm lộ phí liên lạc hoặc trở về quê quán. Còn lại… ta không thể nào giúp được.