Chương 107: Hoàng đế vả mặt

Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 107: Hoàng đế vả mặt

Chương 107: Hoàng đế vả mặt


Hơn mười vị ngôn quan nhảy ra liên tục phê phán đủ thứ mọi tội lỗi của Nguyễn Vô Niệm chỉ thiếu mỗi tội hiếp dâm một con heo. Phần lớn đều là những chuyện lông gà vỏ tỏi bọn hắn đã nói từ lúc trước, thế nhưng lúc này việc Nguyễn Vô Niệm dùng quân đội đi làm việc khác là chuyện rõ ràng không thể chối cãi được, vì vậy ai cũng muốn dẫm thêm một cược.

Lần này đến Lê Ê cũng không khỏi bất ngờ, chuyện này hắn hoàn toàn không hay biết gì cả, gần đây hắn bị Lê Bang Cơ xoay như chong chóng, với năng lực của hắn để hoàn thành một nhiệm vụ mà Lê Bang Cơ giao cho cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, hơi sức đâu mà chú ý đến Nguyễn Vô Niệm. Hắn nhìn sang Lê Bí, Lê Khang, hai người này cũng hoàn toàn mù tịt.

- Còn ai muốn hạch tội nữa không?

Làm cho mọi người bất ngờ chính là hoàng đế lại không tỏ vẻ gì, chỉ lạnh nhạt hỏi một câu như thế, mấy tên còn muốn ném đá xuống giếng lập tức rụt cổ lại. Lê Bang Cơ hỏi.

- Hà Lật, khanh biết La Hiên bá tại Vạn Ninh lấy thuyền công để làm việc tư như thế nào không?

Hà Lật trong lòng hơi run, thế nhưng hắn cũng không phải là lần đầu đi hố người, hắn là ngôn quan, hắn có quyền nói, vì thế hắn dũng cảm nói.

- Tâu bệ hạ, vị trí của thần chính là lắng nghe lời nói của dân chúng, nghe lời nói của quan lại từ phía dưới địa phương để vạch trần những kẻ xu nịnh, sâu mọt đục khoét đất nước, đó cũng chính là điều mà Thái tổ đã nghĩ đến khi ban cho chúng thần quyền lực được nói. Vì vậy thần khi nghe chuyện ở Vạn Ninh lập tức bẩm tâu, theo đó Nguyễn Vô Niệm khi đi công cán còn dẫn theo người của hắn vận tải đường, tiền bạc đi về hướng Vân Đồn, đến Vạn Ninh trưng dụng hai chiếc tàu của châu phủ để đi đến Vân Đồn, khi trở về cũng lấy mất năm chiếc tàu để vận chuyển hàng hoá từ Vân Đồn chở về, ấy không phải là lấy việc công để làm việc tư thì là gì?

Quần thần không khỏi xôn xao, bọn hắn biết Nguyễn Vô Niệm là hồng nhân bên người bệ hạ, được ân sủng, thế nhưng lại không ngờ Nguyễn Vô Niệm lại lớn lối như thế, lại dám công nhiên lấy thuyền của công để vận chuyển hàng hoá cho hắn.

Thực tế Hà Lật nói ba phần thật bảy phần giả xen lẫn nhau, hắn cốt cũng chỉ muốn chụp mũ tội trạng lên đầu Nguyễn Vô Niệm. Triều đình trước giờ nói chuyện cũng không quá cần bằng chứng, chỉ cần ngôn luận đủ lớn, nói láo đủ nhiều thì khắc sẽ thành sự thật. Từ cái chết của Trần Nguyên Hãn, Lê Ngân, Lê Khả, Lê Khắc Phục… chẳng phải cũng từ đó mà ra hay sao. Đến lớp khai quốc công thần bọn hắn còn vặn xuống được thì nói gì một tên bá tước cỏn con.

Thế nhưng Lê Bang Cơ nghe xong lại cười lạnh nói.

- Được, khanh nói hay lắm, Thái Tổ ban cho các khanh quyền được nói, được quyền phanh phui sự thật. Ở đây Trẫm có một bức tấu chương của Quan sát sứ Vạn Ninh là Trình Tuân vừa vặn nói về vấn đề này. Để xem thử sự thật là như thế nào đây? Đào Biểu, đọc cho bọn hắn nghe tấu chương.

Hoá ra ngày hôm qua tấu chương của Trình Tuân gửi đi hoả tốc cũng vừa vặn đến, bởi vì Lê Bang Cơ rất chú ý đến việc này nên tấu chương vừa đến Trung thư tỉnh còn chưa cầm nóng tay đã bị hoàng đế lấy đi. Đào Biểu lập tức nhận lấy tấu chương bắt đầu tuyên đọc.

- Nô tài tuân chỉ.

"Trung tuần tháng tư Ngự tiền vũ sĩ vệ uý Nguyễn Vô Niệm có đến châu nha mượn tàu để áp lương, tuy nhiên lúc này thuyền bè châu nha đều bận có việc công cán tuần duyên đi bên ngoài, vì vậy Nguyễn vệ uý có đề nghị châu nha hỗ trợ tìm hai chiếc tàu vận tải để đưa binh lính của Thiên Định sở và người của Nguyễn vệ uý ra Vân Đồn, toàn bộ phí tổn đều do Nguyễn vệ uý thanh toán…"

"Ngày mười chín tháng tư binh sĩ Thiên Định sở áp tải diêm tiêu trở về châu nha, số lượng đúng như đã báo trước, Thiên Định sở thập trưởng Vũ Lương đến báo cáo Nguyễn vệ uý giữa đường vận chuyển bị cướp biển tập kích, binh sĩ Thiên Định sở dũng cảm chiến đấu chém hơn ba mươi đầu giặc cướp, bắt sống mười sáu tên đã giao nộp cho châu nha. Riêng Nguyễn vệ uý lại dẫn theo mười sáu người tiếp tục truy kích đánh vào hang ổ của bọn cướp biển trừ hại cho dân…"

"Ngày hai mươi tháng tư Nguyễn vệ uý dẫn theo năm chiếc tàu trở về báo rằng đã phá tan ổ giặc cướp, chém giết hơn trăm đầu, giải cứu hơn hai trăm dân thường và thương nhân bị giặc cướp hãm hại giao cho châu nha bố trí."

"Nguyễn vệ uý vốn dĩ không muốn kể công lao, tất cả đầu người chiến công, nạn dân đều giao nộp cho châu nha, thế nhưng thần thiết nghĩ hải tặc quấn phá vùng Vân Đồn đã lâu, cướp giết người khắp nơi nhưng triều đình chậm trễ tiêu diệt, thuỷ quân đánh mấy trận còn không phá được, nay Nguyễn vệ uý với mười sáu người lại phá tan ổ giặc, giải thoát không chỉ là mấy trăm nạn dân mà còn là hàng ngàn dân chúng có thể bị cướp biển hại trong tương lai. Đây chính là công lao lớn, vì vậy thần mạnh dạng tâu bày sự tình, tránh kẻ gian đặt điều xằng bậy".

Trình Tuân không phụ sự kỳ vọng của Nguyễn Vô Niệm, hơn nữa với kinh nghiệm dày dạn trên quan trường, hắn đã suy tính những điều mà ngôn quan có thể tấn công Nguyễn Vô Niệm từ đó viết ra tấu chương để bổ khuyết, vượt xa sự kỳ vọng của Nguyễn Vô Niệm.

Tấu chương rất dài, thế nhưng càng dài lại càng như những cú tát vào mặt của Hà Lật, người ta là quan địa phương, đã xác minh như thế, ngươi lại còn dám hặc tội người ta, chẳng phải giống như lời của Trình Tuân nói – là lũ kẻ gian đặt điều xằng bậy sao.

Trên điện lúc này lặng ngắt như tờ, ai cũng không nói gì, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề. Chỉ có Lê Bang Cơ vẫn lạnh lùng cười nhìn đám ngôn quan, hắn chờ đợi ngày này đã lâu, làm sao có thể tha cho bọn chúng được. Hoàng đế đặt chức ngự sử cốt là để biết tường tận chuyện tình của địa phương, lại không bị là mang tiếng hôn quân, nhưng đồng thời hoàng đế cũng vô cùng không thích đám ngự sử đài quan này, nhất là đám người ăn rồi chỉ biết chỏ mũi vào đi công kích người khác.

Lê Bang Cơ lại nói.

- Phạm Du, khanh biết La Hiên bá tiêu diệt hải tặc kiếm lợi như thế nào rồi chứ? Đào Biểu, đọc tấu chương cho Phạm khanh nghe xem La Hiên bá đã kiếm lợi riêng như thế nào?

Đào Biểu lập tức tuyên đọc tấu chương của Nguyễn Vô Niệm.

"Thần sau khi tiêu diệt xong hang ổ cướp biển, phát hiện rất nhiều tài bảo, lương thực. Lại nhìn thấy dân chúng bị bọn cướp biển giết người nhà, cướp đi tài sản, khi nhục thân thể, thần nhịn không được rũ lòng đã hứa hẹn dùng một phần tài bảo trong đó cấp cho dân chúng có thể trở lại quê quán lập nghiệp, toàn bộ con số đó đã giao lên châu nha do Trình đại nhân quản lý chăm lo cho nạn dân. Số còn lại thần xin dân lên cho bệ hạ bao gồm: Lương thực hơn sáu trăm hộc, hơn hai ngàn lạng bạc, hơn bốn ngàn quan tiền, lụa gấm một trăm thớt, đồ sứ hơn hai trăm món, một trăm hai mươi cường cung…"

Chỉ nghe đến đây thôi quần thần lập tức tê dại, bọn hắn biết lần này luận tội Nguyễn Vô Niệm là vô nghĩa, hơn nữa còn phải thưởng thêm cho Nguyễn Vô Niệm nữa, bởi vì chỉ riêng số tài sản này được góp vào ngân khố quốc gia thì triều đình cũng đã làm được rất nhiều việc, triều đình không thể trị tội hắn, dù cho Nguyễn Vô Niệm có tự ý cấp tiền lương cho nạn dân, bởi vì đó là việc nhân nghĩa, ai đứng ra hặc tội tuyệt đối sẽ phải ô danh sử sách.

Phạm Du trong lòng sợ hãi nói.

- Tâu bệ hạ, chúng thần là ngự sử có nhiệm vụ phải tâu bày sự thật, không kiêng sợ quyền thế, cũng không im lặng không nói như lời của Thái tổ đã dạy. Chúng thần cũng là nhận được tin báo từ Vạn Ninh như thế nào thì tâu đúng như thế, nào có phải bọn thần lấy ân oán mà chỉ trích La Hiên bá đâu.

Nhìn thấy Phạm Du còn muốn chống chế, Lê Bang Cơ cười lạnh nói

- Phạm khanh, Trẫm nhớ năm trước lúc khanh hặc tội Lê Quát cũng là nói như vậy đi. Không có câu mới sao? Lúc đó khanh nói đã cho người tra rõ thực hư, như vậy lúc này khanh đã thực sự tra rõ hay chưa? Hay chỉ là nghe nói đã lập tức tâu lên. Cuối cùng khanh là ngự sử tin chưa xác minh đã buôn lời hặc tội, điều này là đáng tội gì?

Phạm Du, Hà Lật cùng đám đài quan biết bọn hắn lần này đã bị lọt hố vội vàng quỳ xuống nói.

- Chúng thần có tội! Xin bệ hạ giáng tội!

Bình thường bọn hắn là đài quan, thích mắng ai thì mắng, chửi ai thì chửi, chửi sai thì cùng lắm xin lỗi được chưa. Bệ hạ cũng sẽ vì mặt mũi để chứng tỏ mình là minh quân nên sẽ không trị tội bọn hắn. Nào ngờ lúc này Lê Bang Cơ gật đầu nói.

- Đúng, các ngươi có tội, vì vậy quốc có quốc pháp, các ngươi lần này phải bị trừng phạt.