Chương 99: Diệt khẩu

Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 99: Diệt khẩu

Chương 99: Diệt khẩu


Hỏi ra mới biết hoá ra đám hải tặc xây dựng được căn cứ trên một hòn đảo cách đây chừng năm canh giờ đi biển ở hướng Đông Bắc, trên đảo ngoại trừ hải tặc có chừng bốn trăm người, đa số đều là phụ nữ và trẻ em, có gia quyến của hải tặc, nhưng cũng có gia quyến của những nô lệ bị bắt phải phục vụ bọn chúng và gia đình ở trên đảo.

Nguyễn Vô Niệm trong lòng không khỏi động tâm, hai chiếc tàu bị bắt là đã có chừng ba mươi tráng đinh, nếu có thể thu nhận thêm gần bốn trăm cư dân ở trên đảo nữa đưa lên La Hiên chẳng phải Nguyễn Vô Niệm sẽ đỡ tốn nhiều công sức sao.

Nguyễn Vô Niệm hỏi rõ về số lượng hải tặc, đám nô lệ này bình thường là những người chở hải tặc đi đánh cướp, vì vậy mà đối với đám cướp biển vô cùng quen thuộc, chúng có chừng hơn hai trăm người, bình thường đi cướp đều dẫn đi hết, lưu thủ ở đảo cũng chỉ có mười người, dù sao tráng đinh đều bị bắt xuống tàu, trên đảo toàn là nữ ấu không thể làm nên được sóng gió gì.

Nguyễn Vô Niệm trong lòng ghi lại, cũng không hứa hẹn, trước tiên hắn lệnh cho người tháo dây xích cho đám tráng đinh, để cho bọn hắn được đi lên boong tàu để hưởng ánh nắng mặt trời.

Oẹ!

Vừa lên trên tàu nhìn thấy chiến trường thảm liệt liền có người không nhịn được mà nôn, dù rằng Thiên Định sở các binh sĩ đang quét dọn chiến trường, xác chết đã bị ném xuống biển, nhưng đầu lâu vẫn còn giữ lại để sau này còn tính quân công, vì vậy trên sàn tàu ngoại trừ vết máu còn có hàng chục cái đầu người chất thành đống.

- Vệ uý, trận chiến này quân ta tiêu diệt được hơn ba mươi tên hải tặc, bắt sống mười sáu tên, số còn lại hoặc đã theo thuyền chạy trốn hoặc nhảy xuống biển, bọn ta không thể bắt được. Quân ta có hai mươi lăm người bị thương, tử trận ba người. Đặc huấn đội không ai bị thương.

Một bên là cấm quân tinh nhuệ nhất của triều đình, một bên là giặc cướp biển, vậy mà thương vong lại tương đương với nhau. Trận chiến này so với trận núi vô danh thiệt hại còn lớn hơn, chủ yếu chính là các binh sĩ không quen thuỷ chiến, khi tàu bị rung lắc các binh sĩ của Thiên Định sở bị té ngã, đám hải tặc cứ thế nhào lên bổ giết. Nếu không phải nhờ vào có trang bị áo giáp đầy đủ, độ tinh nhuệ vượt trội hơn đám hải tặc, có thể thương vong sẽ càng lớn hơn.

Lê Nghi Dân tính toán chính là dùng hai trăm hải tặc chủ yếu tấn công giết chết Nguyễn Vô Niệm, nếu dựa vào sức thuỷ chiến tốt của đám hải tặc có thể điều này thực hiện được, bởi chiến đấu trên tàu đối với bộ binh sẽ hạn chế rất lớn sức mạnh của bọn hắn. Hai tàu vây giết dựa vào ưu thế quân số có thể ám sát được Nguyễn Vô Niệm, quả thực suýt nữa Lê Nghi Dân đã thành công khi Nguyễn Vô Niệm trúng tên.

Thế nhưng hắn không biết là Lê Bang Cơ vì yếu quý Nguyễn Vô Niệm nên từ áo giáp cho đến Dũng Dực đao đều là hàng đặc chế, khả năng chống tên rất tốt vô tình cứu Nguyễn Vô Niệm một mạng. Lê Nghi Dân càng không ngờ được Nguyễn Vô Niệm huấn luyện ra đặc huấn đội trong một tháng đã tạo ra một chi tiểu đội sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ làm một mũi xuyên phá đánh tan tinh thần của lũ cướp biển từ đó mà đảo ngược thế cờ.

Lúc này mười sáu tên hải tặc bị bắt quỳ trên sàn tàu. Nguyễn Vô Niệm cũng không thèm để ý đến bọn chúng, chỉ là một đám tiểu lâu la, không có tác dụng gì mấy. Nguyễn Vô Niệm trước tiên giam chúng lại, hắn dự định tuyển một ít trong số đó ít tội ác để sung vào làm thuỷ thủ, đám hải tặc này hung ác, đi biển lại rất thiện nghệ, vô cùng thích hợp làm thuỷ thủ viễn dương. Nhưng trước tiên hắn phải làm lại công tác tư tưởng cho bọn chúng cái đã.

Nguyễn Vô Niệm gọi Đỗ Quân Đao và Vũ Lương lại nói.

- Vũ Lương, ngươi dẫn theo ba chiếc tàu cùng thương binh và số binh sĩ còn lại của Thiên Định Sở trở về, Đỗ Quân Đao dẫn theo đặc huấn đội cùng ta đột kích vào đảo cướp biển, giải cứu người dân.

- Vệ uý, ngươi chỉ dẫn theo mười sáu người liệu có quá ít hay không? Có thể đám hải tặc trở về thì ít gì trên đảo cũng phải có hơn trăm người. Nếu không ngài dẫn theo mấy chục người, những người bị thương vẫn có thể lái tàu về đảo được.

Vũ Lương lo lắng nói, thế nhưng Nguyễn Vô Niệm lắc đầu.

- Không được, việc tấn công vào đảo là chuyện phát sinh, nhiệm vụ của chúng ta là phải bảo vệ diêm tiêu trở về, đó là hoàng lệnh, không được làm trái. Ta lo lắng tiếp theo sẽ còn phục kích, vì vậy phải có người bảo vệ đội tàu.

Vừa rồi Nguyễn Vô Niệm có nhìn thấy từ xa có một chiếc khoái thuyền từ xa rời đi, thiết nghĩ chính là tàu do thám của đám người kia, nhìn thấy đám hải tặc chiến bại liền trở về báo tin. Như vậy sẽ có hai trường hợp, hoặc bọn chúng sẽ nhanh chóng tấn công vào đảo cướp biển để diệt khẩu, hoặc sẽ tiếp tục phục kích đoàn tàu chở diêm tiêu, Nguyễn Vô Niệm cần phải hành động trước, không cho chúng thời cơ phản ứng.

- Dạ vệ uý!

Năm chiếc tàu chia ra làm hai ngã rời đi, Nguyễn Vô Niệm dẫn theo mười sáu binh sĩ cùng với hai chiếc tàu cướp biển và đám người chèo thuyền, kèm theo là một tên cướp biển làm kẻ dẫn đường đi đến đảo mà bọn cướp biển trú ẩn cướp biển. Đám người Nguyễn Vô Niệm cũng không rảnh rỗi, hắn đoán rằng lần này đánh vào đảo thuốc nổ là thứ không thể thiếu, vì vậy liền khiên từ bên tàu vận tải sang tàu cướp biển một nhóm nguyên liệu để chế tạo thuốc nổ. Chiến lợi phẩm trên mấy chiếc tàu hải tặc thực cũng không ít, bọn hắn thu được hơn bốn mươi cánh cung, mười bó tên, dây móc, đao thương mấy chục thanh, chỉ có áo giáp và hoả dược là không có mà thôi.

Đám người chèo thuyền biết rõ lần này vị quan quân trẻ tuổi này bây giờ đi đánh cướp biển giải cứu bọn họ, dù rằng vị quan quân mang theo binh lính rất ít, thế nhưng không hiểu sao bọn hắn lại rất có lòng tin, nhất là khi quan quân vừa mới đánh thắng một trận lớn như vậy, bọn hắn cho rằng chỉ cần quan quân đến giặc cướp tự khắc tan. Vì vậy bọn hắn càng ra sức chèo thuyền khiến cho chiếc thuyền đi nhanh hơn trông thấy, làm cho thời gian trực tiếp giảm xuống một phần ba.

Xoảng!

Bên trong châu nha vang lên tiếng đổ vỡ, Đào Tấn và Trương Khiêm quỳ mọp ở dưới mặt sàn, xung quanh là vụn vỡ của chén trà, phía bên trên lúc này Lê Nghi Dân sắc mặt hung bạo tràn đầy tức giận quát lớn.

- Một lũ vô dụng nuôi tốn cơm. Chỉ là mấy con vịt cạn ở trên biển vậy mà cũng xử lý không được. Thử hỏi ta dung thứ các ngươi có ích gì?

- Vương gia bớt giận, bây giờ hạ quan lập tức cử người đuổi theo nhất định sẽ tiêu diệt được chúng.

Trương Khiêm dập đầu hô lớn xin tha thứ, hắn chính là người nuôi dưỡng đám Tề Khâm, chịu trách nhiệm hành động lần này, thế nhưng không ngờ lại lật thuyền trong mương như vậy.

Bịch!

- Ngu ngốc, ngươi nghĩ bây giờ còn đuổi kịp hay sao?

Một cái chân đạp đến khiến cho Trương Khiêm ngã lăn ra, thế nhưng hắn cũng không dám phẫn nộ, chỉ có thể nhanh chóng bò lại vị trí cũ. Lê Nghi Dân lại lần nữa đạp vào đầu Trương Khiêm mắng chửi.

- Lũ ngu ngốc các ngươi chỉ biết nhìn một bước mà không biết tính thêm một bước, đầu của các ngươi toàn là rót nước vào hay sao mà không biết sắp xếp kế hoạch dự phòng nếu lỡ thất bại. Thử hỏi các ngươi ngoại trừ ăn tiền ra thì có thể làm được nên tích sự gì.

Lê Nghi Dân không ngừng đá vào người Trương Khiêm khiến cơ thể hắn cong thành con tôm, thế nhưng hắn chỉ dám mở miệng vang xin nhận lỗi chứ cũng không dám oán hận tiếng nào. Đào Tấn ở bên cạnh thân hình khẽ run lên. Vị vương gia này bình thường gương mặt luôn mỉm cười hoà ái, thế nhưng trong tâm độc địa như tu la, mỗi khi tức giận lại lộ nên nét hung bạo khiến người ta sợ hãi.

Đấm đá một hồi như giải toả được cơn giận, Lê Nghi Dân mới quay lại ghế ngồi, thuộc hạ lập tức đưa lên một chén trà để hắn uống cho đỡ mệt, còn Trương Khiêm mặt mày bầm dập vẫn cố gắng ngồi dậy mà quỳ xuống, đầu cuối gằm xuống đất. Lê Nghi Dân uống xong chén trà cho thấm giọng xong lại nói.

- Mọi việc coi như cũng đã hỏng, việc giết chết tên La Hiên bá kia đã thất bại liền để sang một bên, dù sao thời cơ giết hắn vẫn còn nhiều, chỉ cần hắn không trốn chui trốn nhũi trong hoàng cung là được. Thế nhưng bây giờ tốt nhất là các ngươi nên chùi mép cho sạch đi. Đoàn vận tải của triều đình bị tấn công không phải là chuyện nhỏ, nếu như Lê Bang Cơ phái ra thuỷ quân đi vây quét đám người Tề Khâm bắt sống khai ra các ngươi sẽ rất phiền phức, vì vậy các ngươi nên biết phải làm gì rồi chứ?

Bọn hắn còn không biết rằng Tề Khâm đã bị Nguyễn Vô Niệm giết chết, vì vậy vẫn còn lo lắng rằng thuỷ quân sẽ truy quét hải tặc. Trương Khiêm lập tức nói

- Vương gia yên tâm, bây giờ ta sẽ dẫn người đi tấn công vào đảo, nhất định sẽ giết chết bọn chúng, gà chó không tha, không để lộ ra tiếng gió.

Lê Nghi Dân gật đầu.

- Coi như cái đầu của ngươi vẫn còn dùng được. Đích thân ngươi dẫn người đi, đừng để lại thất bại thì cái đầu đầy bã đậu của ngươi cũng không giữ được trên cổ đâu.