Chương 95: Cướp biển

Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 95: Cướp biển

Chương 95: Cướp biển


Đào Tấn rất nhanh chóng chuẩn bị một chiếc tàu vận tải cỡ trung và hai tàu vận tải cỡ nhỏ để đám người Nguyễn Vô Niệm có thể vào bờ. Một tấn diêm tiêu tuỳ nói một tàu vận tải đã đủ, thế nhưng gần một trăm quan binh của Ngự tiền vũ sĩ thì cũng cần phải có tàu để chở vào, vì vậy phải chia làm ba. Nguyễn Vô Niệm cũng nhân cơ hội này thu mua một số vật phẩm từ các thương lái nước ngoài như sừng tê, ngọc trai, những thứ này chở về Đông kinh bán cũng có thể có được giá cao, nhưng nó càng thích hợp để đem đi tặng lễ. Nguyễn Vô Niệm nhờ hắn vẫn chưa tặng huynh trưởng cái gì, lần này về tặng huynh trưởng một món là vừa đẹp. Ngoài ra Nguyễn Vô Niệm cũng mua thêm một nhóm diêm tiêu, lưu huỳnh còn có cả bột nhôm, còn có cả sắt Phúc Kiến để chở về. Những thứ này có một đống lớn là hàng cấm, thế nhưng ai bảo hắn hiện tại treo biển quan sai, đi đến Đông kinh ai dám kiểm tra cơ chứ.

Nguyễn Vô Niệm cũng cần điều chế thuốc nổ, thứ này triều đình quản rất nghiêm, trong dân gian gần như không thể tìm thấy được, vì vậy Nguyễn Vô Niệm phải tranh thủ lần này đi công cán mua một nhóm trở về để chuẩn bị điều chế. Ngoài ra Nguyễn Vô Niệm cũng dặn dò Mạc Khoa tìm thương nhân của các quốc gia để đặt hàng các loại gia súc như trâu bò để nhập trở về, hiện tại trên La Hiên đang rất cần sức kéo, dù cho Nguyễn Vô Niệm dự định trồng trà hay làm ruộng thì đám trâu, bò vẫn cực kỳ cần thiết.

Đúng sáng ngày thứ năm, binh sĩ Thiên Định sở lên tàu để trở vào trong đất liền, tối hôm trước dù Đào Tấn có nhã ý mời tiệc binh sĩ trong doanh trại, thế nhưng Nguyễn Vô Niệm không chấp nhận. Đào Tấn cùng Trương Khiêm là kẻ không đáng tin, dù Đào Tấn có giải thích coi như hợp lý, thế nhưng Nguyễn Vô Niệm luôn có cảm giác bất thường, hắn tin vào cảm giác của hắn.

- Nguyễn Vệ uý, hôm nay xin bái biệt, hi vọng sớm gặp lại Vệ uý.

Đào Tấn đưa tiễn đám người Nguyễn Vô Niệm ra đến tận cảng biển, một bộ dáng tận tình chủ khách, Nguyễn Vô Niệm cũng ôm quyền nói.

- Mấy ngày qua tạ ơn Quan sát sứ đại nhân đã tiếp đãi. Lần này nhiệm thành công cũng là nhờ công của các vị đại nhân. Bây giờ ta trở về sẽ lập tức tấu lên bệ hạ sự tận tuỵ của các vị đại nhân ở đây. Bây giờ không còn sớm nữa, Đào đại nhân, xin cáo từ.

Đào Tấn cười nói.

- Như vậy trăm sự nhờ vệ uý. Hẹn gặp lại!

Nhìn ba chiếc tàu vận tải dần dần đi xa bờ, nụ cười tươi rói của Đào Tấn dần dần lạnh đi chuyển thành nét lạnh lùng, một lát sau Trương Khiêm đã xuất hiện ở sau lưng Đào Tấn. Đúng vậy, Trương Khiêm không phải đi diệt phỉ, hay nói cách khác là hắn chưa bao giờ rời khỏi đảo cả. Đào Tấn hỏi.

- Ngươi đã dẫn bọn hắn đến rồi chứ?

Trương Khiêm gật đầu nói.

- Đã xong từ sáng sớm, đúng theo như chỉ lệnh của vương gia, phải giết chết hắn ngay trên biển.

- Đáng tiếc, đây cũng là kẻ có tài, biết cương nhu, đáng tiếc, hắn lại đứng nhầm phe đối đầu với vương gia.

Đào Tấn chép chép miệng nói, xong liền lên võng để lính khiêng trở về châu nha.

- Tất cả binh sĩ cẩn thận đề phòng, vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Hòn đảo vừa biến mất dạng Nguyễn Vô Niệm đã quát lớn. Rời xa đảo rồi Nguyễn Vô Niệm cảm thấy trong lòng càng bất an, vì vậy hắn hô hào binh sĩ chuẩn bị chiến đấu. Thế nhưng đám người Thiên Định sở lại là một đám vịt cạn, bọn hắn không chịu được việc đi trên tàu. May mắn chính là đây là vịnh Bái Tử Long, do đó biển cũng khá êm ả, thuyền chỉ hơi lắc một chút, vẫn trong giới hạn chịu đựng của đám binh sĩ Thiên Định sở.

Từ đây vào bờ đi thuyền cũng phải mất chừng ba canh giờ mới có thể đến được bến, trong ba canh giờ này nếu có chuyện gì xảy ra chỉ sợ không ai biết được. Đỗ Quân Đao lúc này nói.

- Kỳ quái, lần trước khi đi đến đảo trên tuyến đường này có nhiều thuyền bè lắm, hôm nay đến một chiếc cũng không có.

Nghe Đỗ Quân Đao nói lúc này sắc mặt của Nguyễn Vô Niệm cũng chợt biến, quả thực đây là tuyến đường ngắn nhất để đi ra đảo, do đó bình thường thuyền buôn rất nhiều. Thế nhưng bây giờ trong vịnh lại vắng tanh, chỉ cô độc đội tàu của Nguyễn Vô Niệm mà thôi. Nguyễn Vô Niệm quát lớn.

- Tăng thêm tốc độ, nhanh chóng vượt qua đoạn này.

- Tăng thêm tốc độ.

Thái Sung đứng ở dưới cửa hầm của khoang chèo lập tức quát lớn, ở bên dưới khoang là mười hai tay chèo đang cật lực để tạo ra động lực cho chiếc tàu vận tải đi về phía trước. Đột nhiên một người quát lớn.

- Bên kia, bên kia có tàu kìa?

- Bên này cũng có!

Một người khác cũng hô lên. Nguyễn Vô Niệm nhìn sang, từ trong những đảo đá nhỏ ở trong vịnh bắt đầu hiện ra bốn con tàu nhỏ, nhìn qua tựa như là một chiếc tàu buôn cũ nát, thế nhưng bên trên treo đầy cờ xí đủ màu sắc khiến Nguyễn Vô Niệm không khỏi nhíu mày nói.

- Là bọn cướp biển.

Trên thế giới, phương Tây lúc này bọn cướp biển cũng chưa đăng ký bản quyền lá cờ đen có đầu lâu huống chi là những tàu cướp biển ở phương Đông. Bọn hắn thường treo lên phía trên đủ loại cờ xí, thực tế đó là vải rách mà chúng cướp được từ các thuyền buôn để làm hiệu cho chính mình, đồng thời mang tính đe doạ, uy hiếp đến những thuyền buôn, yêu cầu thuyền buôn không được chống cự.

Thế nhưng lúc này Nguyễn Vô Niệm không khỏi suy nghĩ, ngày hôm qua Đào Tấn nói Trương Khiêm đi khu trục hải tặc, chẳng lẽ lại chính là đám cướp biển này? Thế nhưng bây giờ rõ ràng bốn chiếc tàu cướp biển là đang hướng về phía bọn hắn mà đến.

- Làm sao có thể như thế, rõ ràng đây là trong vịnh nội thuỷ, sao lại có thể xuất hiện cướp biển, tuần phòng doanh đi ăn cứt cả rồi sao?

Vũ Lương kinh ngạc quát lớn, bình thường ở Vân Đồn có các quân Hải Đồng, Hải Mã bảo vệ, tuần phòng doanh sẽ thường xuyên đi tuần tra tuyến đường thương mại trong và ngoài vịnh, thế mà lúc này lại xuất hiện bốn chiếc tàu hải tặc trong vịnh mà không ai hay biết. Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được là có người đã cố ý thả bọn chúng đi vào.

- Các binh sĩ, chuẩn bị chiến đấu.

Không đợi Nguyễn Vô Niệm ra lệnh thì Đỗ Quân Đao đã hô hào các binh sĩ của Thiên Định sở chuẩn bị chiến đấu. Các binh sĩ đã được Nguyễn Vô Niệm để tỉnh từ trước, do đó lúc này bọn hắn cũng không hề hoảng loạn, hai chiếc tàu vận tải nhỏ hơn dần dần ép sát vào hai bên như muốn bảo vệ thuyền chính. Nguyễn Vô Niệm quát lớn.

- Nhanh lấy những thứ có thể che chắn được lắp ở hai bên mạn tàu, cung tiễn thủ, hoả thương thủ chuẩn bị.

Các binh sĩ và thuỷ thủ trên tàu bắt đầu vận chuyển những tầm ván, thùng gỗ, thậm chí là bàn ghế trên bàn đặt ở hai bên thành tàu tạo thành những tấm lá chắn đơn giản. Thuỷ chiến tầm xa chủ yếu là cung tên, súng hoả mai, vì vậy cần phải có đồ vật che chắn ở hai bên. Nguyễn Vô Niệm cũng không biết là đám thuỷ tặc này liệu rằng có hoả pháo hay không, thế nhưng nhìn chiếc tàu buôn rách nát như vậy có vẻ cũng không có, dù sao hiện tại mới chỉ là nửa sau thế kỷ 15, tức là hoả pháo mới chỉ được phát minh ra được vài chục năm, vì vậy lúc này hoả pháo cũng không nhiều đến mức chạy đầy đất đi đâu cũng thấy như vậy.

Ở phía bên kia, bốn chiếc tàu hải tặc cũng từ từ tiếp cận. Đám cướp biển này không được đặc tên, hay nói cách khác bọn hắn không có tên tuổi, chỉ là một đám cướp biển hơn hai trăm người đứng đầu mới Tề Khâm. Bọn chúng cũng không phải là người Việt mà là một đám tàu ô trước kia lưu trú ở những đảo nhỏ tại Hải Nam chuyên đánh cướp các tàu buôn đi qua. Về sau chúng bị quan phủ Đại Minh khu trục chạy sang vịnh Bái Tử Long, lại được đám người Trương Khiêm thu nhận.

Thỉnh thoảng lại giả vờ thực hiện một cuộc tập kích vào cảng, sau đó Trương Khiêm lại đánh bại chúng đưa lên thỉnh quân công. Mặt khác chúng cũng thường xuyên thực hiện các phi vụ đánh cướp thuyền buôn, chiến lợi phẩm chia tám phần cho đám người Trương Khiêm. Quan hệ giữa hai bên nhìn như là thượng hạ cấp, nhưng thực tế là đang sống cộng sinh lẫn nhau, Trương Khiêm cung cấp nơi ẩn náu, vũ khí, lương thực cho bọn chúng, ngược lại bọn chúng cho Trương Khiêm quân công, cũng như tài vật.

Lần này bọn chúng nhận được lệnh từ Trương Khiêm phục kích một đội ba thuyền vận tải này, bên trên còn có cả quan binh. Mệnh lệnh của Trương Khiêm lại là tiêu diệt mà không phải đánh cướp. Tề Khâm liền đoán Trương Khiêm là muốn hắn thủ tiêu đối thủ chính trị của mình. Là người tàu, hắn nhìn trò này đã quá quen. Tề Khâm cũng không muốn phải đánh nhau với quan binh, thế nhưng hắn cũng không dám rời bỏ Trương Khiêm. Nếu lần này bị khu trục nữa chỉ sợ hắn sẽ chạy một chuyến vào Chiêm Thành, nhưng chưa chắc là người ở trong đó sẽ thu nhận hắn. Vì vậy mà Tề Khâm bắt buộc phải làm. Hắn quát lớn.

- Tăng hết tốc độ áp sát tàu, chuẩn bị chiến đấu.