Chương 24: Kinh Hãi Toàn Trường

Thiên Tài Tuyệt Sắc

Chương 24: Kinh Hãi Toàn Trường

————————————————

Lâm Dạ Y cùng Thích Đào xoay lưng bước ra khỏi phòng, đến một cái nhìn cũng không bố thí cho Ngọc Tiểu Thải.

Ngọc Tiểu Thải giận sôi máu, sắc mặt đen sì. Cô ta giậm giân bình bịch, nghiến răng nghiến lợi nói

- Cứ tỏ vẻ thanh cao đi. Lên đài ta sẽ xé rách cái bản mặt đấy của ngươi!

Ngọc Tiểu Thải tuy còn nhỏ nhưng đường nét đã vô cùng rõ ràng. Trong tương lai chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân. Nhưng đứng cạnh Thích Đào và Lâm Dạ Y để đem ra so sánh, quả thật Ngọc Tiểu Thải mọi thứ đều trở nên mờ nhạt, bị dìm một cách thảm hại.

Lòng đố kị của nữ nhân rất ghê gớm. Nó độc hơn bất kỳ loại độc dược nào, nó sẽ ăn mòn tâm trí của người ta. Ngọc Tiểu Thải là một ví dụ điển hình. Cái tôi của cô ta quá lớn, kết cục chắc chắn cũng sẽ không đẹp.

Ngọc Khang và Ngọc Chính với biểu muội của mình đúng là hết cách. Khi còn ở Lam Điện Bá Vương Tông, nàng ta được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Đi đâu cũng được người hầu kẻ hạ, tung hứng hết lời thành quen, có bao giờ bị uỷ khuất như vậy?

Sau lần bị chuyển xuống thập ban, Ngọc Tiểu Thải nói với phụ thân cô - Tông Chủ Lam Điện Bá Vương Long Tông Ngọc Cảnh, đòi xin lại công bằng gì gì đó. Kết quả không ngoài dự đoán. Ngọc Cảnh thường ngày rất cưng yêu chiều chuộng Ngọc Tiểu Thải mắng cô, chỉ còn thiếu nước bị đánh.

Một trong ba người góp phần xây nên học viện Sử Lai Khắc có đến hai người là đệ tử của Lam Điện Bá Vương Tông. Cách đây mấy vạn năm khi Lam Điện Bá Vương Tông bắt đầu tiến hành quật khởi, học viện Sử Lai Khắc huy động Đường Môn cùng Truyền Linh Tháp cùng giúp đỡ, góp phần không nhỏ. Nói đúng ra là không có học viện Sử Lai Khắc thì không có Lam Điện Bá Vương Tông ngày hôm nay. Bây giờ nữ nhi của ông lại một hai đòi tố cáo hậu bối của tổ tiên ông sau này, làm sao ông có thể làm được.

Lam Điện Bá Vương Tông so với Thất Bảo Lưu Ly Tông còn đỡ chán. Bởi vì trong Sử Lai Khắc Thất Quái đời đầu có một thành viên sở hữu vũ hồn phụ trợ hệ trong huyền thoại - Cửu Bảo Lưu Ly Tháp. Trong lịch sử của Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng khắc ghi rõ vị Cửu Thải Đấu La này. Mà người có công giúp vũ hồn của Cửu Thải Đấu La Ninh Vinh Vinh tiến hoá lên được đến cực hạn là Thiên Thủ Đấu La Hải Thần Đường Tam. Mối quan hệ giữa học viện Sử Lai Khắc và Thất Bảo Lưu Ly Tông còn sâu hơn so với Lam Điện Bá Vương Tông nhiều. Chưa kể Thiên Thủ Đấu La Hải Thần Đường Tam - người sáng tạo ra ám khí Đường Môn cũng đã cứu Thất Bảo Lưu Ly Tông khỏi một lần diệt toàn tông như kế hoạch của Võ Hồn Điện.

Ngọc Tiểu Thải cực kì phẫn nộ nhưng không thể kể lể với phụ thân, càng không thể đi gây sự với một Siêu Cấp Đấu La được. Vậy là tất cả cái đám vỏ ốc được trút lên người Lâm Dạ Y và Thích Đào.

————————————————

Thích Đào và Lâm Dạ Y bước lên đài làm tất cả mọi người mắt tròn mắt dẹt. Hai cô bé này quá ư là manh đi, nhìn qua giống một cặp búp bê sinh đôi. Một người đầu tóc màu hồng phần buộc đuôi ngựa gần đỉnh đầu, từng lọn tóc mềm mại rũ xuống tấm lưng nhỏ. Gương mặt nhỏ nhắn rạng rỡ như bông hoa.

Đứng bên cạnh là một đầu tóc bạch kim buông thõng qua ót, phiêu dật trong gió. Ngũ quan tinh xảo, mềm mại, thần sắc trong trẻo lạnh lùng.

Lúc này số người đồng tình với Lâm Dạ Y và Thích Đào tăng lên không ít. Chứng tỏ dung mạo cũng không phải không có lợi thế

————————————————

Ngồi gần chính giữa đài, Thiên Minh Nguyệt đang vắt chéo hai chân, mặt cực kì bình thản. Nàng quay sang hỏi cô gái mặc đồng phục màu đen bên cạnh, thản nhiên nói

- Như Yên, ngươi chịu đánh cược với ta không?

Cô gái ngồi bên cạnh hơi nhíu mày, hỏi

- Đánh cược gì?

- Xem ai thắng. Ta đặt hai viên Sinh Cơ Đan cho hai tiểu học muội năm nhất.

Thiên Minh Nguyệt cười cười nói

Như Yên mắt trợn to lên, cực kì ngạc nhiên hỏi

- Ngươi chắc chứ?

Thiên Minh Nguyệt nói như chắc đinh đóng cột

- Chắc. Ngươi định dùng gì để trao đổi với ta?

- Dưỡng Hồn Đan.

Như Yên suy nghĩ một lúc rồi nói

Thiên Minh Nguyệt gật đầu, vui vẻ nói

- Tốt.

Như Yên ngồi bên cạnh hơi thấy kì quặc. Chẳng lẽ nha đầu này vào nội viện sướng quá nên đầu óc nghĩ không thông suốt? Hai viên Sinh Cơ Đan a. Mấy trăm vạn tệ a.

Mà nhìn tình cảnh như vậy, kẻ ngốc cũng chắc chắn mười phần xem ai là người thắng. Nếu vậy, nàng liền trúng hai viên Sinh Cơ Đan, dù sao cũng có được đến chín phần là hai viên đan dược kia rơi vào túi nàng.

Dưỡng Hồn Đan cũng không phải vật phàm. So với Sinh Cơ Đan cũng là kẻ tám lạng người nửa cân. Chính vì nghĩ mình ăn chắc phần thắng nên Như Yên mới lấy ra hai viên Dưỡng Hồn Đan.

Thiên Minh Nguyệt tâm trạng cực kì thoải mái, không có cái bộ dáng của kẻ sắp thua. Ngồi kế bên Mã Dật Lâm cũng vui mừng không kém. Nếu không phải vì hai viên đan dược kia, hắn đã đứng dậy mà cười vào mặt Như Yên rồi.

————————————————

Một chàng trai nhỏ con, vẻ mặt hiền lành đứng giữa đài thi, trên tay cầm hồn đạo khí khuếch tán âm thanh (micro), vẻ mặt lộ ra tiếu ý nói.

- Sau đây sẽ là màn so tài giữa học muội Lâm Dạ Y và học muội Thích Đào của năm nhất Nhất Ban và học muội Ngọc Tiểu Thải năm nhất Thập Ban, Ngọc Chính và Ngọc Khang bạn học năm ba Nhất Ban

Ngọc Chính và Ngọc Khang ở trong Nhất Ban của năm ba là điều hiển nhiên. Nhất Ban dạy song song hai hệ khống chế lẫn cường công, đồng thời cũng là ban học mạnh nhất trong ba ban của năm ba.

Từ phía bên tay trái của đài luận võ, Lâm Dạ Y thấy Ngọc Tiểu Thải đi chính giữa, khí thế hừng hực tự cho mình là nữ hoàng. Thích Đào nhìn vào mắt Lâm Dạ Y, nở nụ cười rạng rỡ. Lâm Dạ Y cũng cười nhạt đáp lại, hai người đứng ngang hàng với nhau.

Ngọc Chính và Ngọc Khang kì thực đều không phải nguyện ý tham gia trận đấu này mà bị Ngọc Tiểu Thải ép. Dù sao họ là đệ tử trực hệ nhưng chỉ là chi thứ, thiên phú cao đến đâu cũng không thay đổi được sự thật này. Nên vì vậy, bọn họ cũng một phần vì muốn lợi dụng biểu muội cuồng ngạo kia để nâng cao địa vị trong tông môn.

Chàng trai kia thấy mọi người đều đã sẵn sàng mới lớn tiếng hô lên

- Ba, hai, một, trận đấu bắt đầu!

Tiếng bắt đầu vừa chấm dứt, Ngọc Khang và Ngọc Chính đều đã xuất ra vũ hồn. Bên tay trái của họ phủ một lớp vỏ xanh lam đậm. Từng cái vảy phản lại ánh sáng mặt trời lấp lánh. Vảy rồng màu lam kéo dài đến tận bả vai, cả thân toát ra cỗ khí tức uy hãn vô cùng. Đây là khí tức mà chỉ mình long loại vũ hồn có. Đúng như cái tên, nó bá khí, cường đại vô cùng.

Ba vòng hồn hoàn đều chằn chặn rõ nét xuất hiện sau lưng. Tất cả đều ba vòng màu tím đậm, trên có những đạo kim văn màu vàng tinh xảo. Uy áp từ Hồn Tôn toả ra từ những vòng hồn hoàn

Nếu là hồn sư khác ít nhiều đã bị ảnh hưởng, nhưng Lâm Dạ Y và Thích Đào là ai? Họ là Hồn Tông a, uy áp cỏn con của Hồn Tôn căn bản như muỗi đốt inox, hoàn toàn không hề hấn gì.

Đám khán giả hoàn toàn bị chấn động. Không phải nói rằng hai cô bé này Đại Hồn Sư đều chưa phải sao. Uy áp từ Hồn Tôn còn không làm người ta nhíu mày, nói gì đến ngã khuỵu xuống, không làm được gì?

Ngọc Tiểu Thải đứng phía sau đã bắt đầu nóng ruột, không thể kiên nhẫn được nữa. Cô phóng thích vũ hồn của mình. Đó cũng là hai hoàn màu tím và lao vào sàn đấu

Thích Đào hơi nhíu mày, long uy mà cô ta phát ra đúng là thuần khiết hơn so với Ngọc Chính và Ngọc Khang. Nhưng để áp bức được nàng thì còn xa mới đủ.

Thích Đào giơ tay phải lên trước ngực, trên mu bàn tay trắng nõn hiện lên một vòng hồn ấn. Nhìn từ cái vòng có thể thấy được mờ mờ hình một cây búa lớn.

Một cây búa dài màu xám từ từ hiện lên giữa không trung. Cán búa được khắc những hoa văn cổ xưa, mặt búa trơn loáng. Đám học viên chấn kinh cả rồi. Kể cả Ngọc Chính Ngọc Khang và Ngọc Tiểu Thái ở bên kia đài.

Vài học viên năm hai trở lên lập tức nhận ra đây là cái gì. Người khác có thể không biết nhưng họ nhất định phải hiểu, thậm chí là hiểu tường tận. Nếu không thì không còn xứng làm học viên ngoại viện nữa, nói gì đến nội viện?

Vài thanh âm cất lên xoá tan cái bầu không khí trầm lặng lúc nãy

- H... Hạo Thiên Chuy. Đó là người của Hạo Thiên Tông!

Hạo Thiên Chuy là vũ hồn truyền thừa của Hạo Thiên Tông, bá đạo vô cùng. Nếu nó không thể so ra được với Lam Điện Bá Vương Long vũ hồn thì chả còn vũ hồn nào so ra được nữa.

Ngọc Chính và Ngọc Khang rút một ngụm khí lạnh. Trận đấu này khó khăn hơn bọn họ tưởng. Sở hữu vũ hồn Hạo Thiên Chuy là tình thế đã hoàn toàn khác, không còn mười phần nắm chắc nữa. Nếu nha đầu này quăng cái tuyệt chiêu đó ra thì họ phải tuyệt đối dè chừng, không thể không kiêng dè. Uy lực của cây búa này trưởng lão trong gia tộc của họ đã nói qua, không được phép xem nhẹ, kể cả hồn sư cấp bậc thấp hơn mình.

Ngọc Tiểu Thải mặt đen lại. Lúc đầu cô tưởng xú nha đầu kia có vũ hồn là Hạo Thiên Chuy là giả. Cô lén nghe được thông tin Thích Đào là đệ tử đích truyền của Lam Mẫn Lăng. Kể cả cô có không thích Lam Mẫn Lăng thì cũng ghen tị vô cùng. Dựa vào đâu mà nàng ta có được lão sư như thế? Nên Ngọc Tiểu Thải nghĩ ngay rằng ngày đó chỉ là Lam Mẫn Lăng muốn chọc tức nàng.

Sợ cái gì chứ? Đó chỉ là Hồn Sĩ thôi! Chỉ là một cái Hồn Sĩ không bằng con sâu cái kiến mà thôi.

- Ta sẽ giết ngươi!

Ngọc Tiểu Thải gào lên, điên cuồng lao vào phía Thích Đào.

Thích Đào cười lạnh, sau lưng nàng từng vòng hồn hoàn hiện lên thật rõ nét sau lưng nàng. Nó rõ nét đến mức toàn bộ học viên có muốn không tin cũng phải chấp nhận sự thật.

Ngọc Tiểu Thải vốn đang điên cuồng lao vào, khoé miệng tràn đầy tiếu ý cứng ngắc lại. Thân hình cô run rẩy, liên tiếp lùi ra sau

- Cái này, không thể nào

Ngọc Tiểu Thải điên cuồng lẩm bẩm, cô thật sự không còn tin vào mắt mình nữa rồi.

Hay, đây chỉ là mơ? Hoặc mắt cô có vấn đề rồi

Nhưng mấy vòng hồn hoàn lơ lửng đằng sau lưng là bằng chứng xác thực

Bốn vòng hồn hoàn to đùng lơ lửng trên không trung. Từng đường vân, từng đạo kim văn đều rõ nét vô cùng. Nhưng màu sắc của bốn hoàn này đem người khác đau tim muốn chết. Vì đó là bốn hoàn màu đen a

Hồn hoàn màu đen biểu thị cho cái gì họ đều biết rất rõ. Đó là vạn năm hồn hoàn cấp bậc.

Phải từ Linh Hải Cảnh trở lên mới hấp thu được hồn linh màu đen. Mà cô bé trước mặt họ bao tuổi? Mới mười một a.

Hồn hoàn chuẩn nhất trong đám đệ tử năm năm là bốn hoàn màu tím. Ai vượt trội hơn có thể là bốn tím một đen. Nhưng mà một mình nàng có đến bốn hồn hoàn vạn năm, cái này làm người ta ghen tị muốn chết

Vài người không nhịn được nói tục

- Ta kháo, đây đích thị là một siêu cấp thiên tài mạnh đến mức biến thái, quái vật hình người

- Mười một tuổi Hồn Tông tu vi, không phải là hack đó chứ?

- Hồn Tông bốn hoàn vạn năm, cả cái đại lục này e là chỉ có một người duy nhất.

Mã Dật Lâm thích chí rung đùi. Tuy hai người hay cãi nhau nhưng thực chất tình cảm rất tốt. Không giống như Thiên Minh Nguyệt trực tiếp bộc lộ, hắn sẽ âm thầm xử đẹp đám người nào đụng đến Thích Đào

Nhà hắn cha mẹ đều đã qua đời. Hắn là cô nhi được người ta nhặt về nuôi. Chẳng bao lâu sau, mẹ nuôi của hắn bị người ta đánh chết. Hắc lúc đó kém cỏi vô cùng, không làm gì để cứu mẹ. Hắn dùng số tiền mà mẹ để lại để sống qua ngày. Ngày phát hiện mình có Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, hắn hạnh phúc bằng chết. Hắn tự hứa với bản thân sẽ cố gắng cường đại, không làm Mã gia bao đời nay luôn hưởng ánh sáng chói loá của mọi người phải hổ thẹn.

Có thể nói, Thiên Minh Nguyệt và Thích Đào là thân nhân duy nhất của hắn còn sót lại a.

Như Yên ngồi bên cạnh ý cười méo lệch, nàng cố gắng tự an ủi mình

Vẫn còn năm phần thắng

Ngọc Chính và Ngọc Khang chấn kinh, thân hình đang định lao lên đờ ra, đứng sững giữa sàn thi đấu. Ngọc Tiểu Thải thấy vậy không còn lý trí gào lên

- Đứng đực ra đó làm gì. Ả tóc trắng, ả tóc trắng!

Nàng biết rằng nếu chỉ một người lên đấu với Hồn Tông thực sự khó vô cùng. Nhưng nha đầu tóc trắng kia thì khác, trên người nàng dao động hồn lực thật sự rất nhỏ. Thực lực chắc chắn thấp đến mức đáng thương.

Hai người nhanh chóng lao ra cản đường Thích Đào để cho Ngọc Tiểu Thải hướng đến vị trí của Lâm Dạ Y.

Lâm Dạ Y lúc này nhàn nhã vô cùng. Nàng không biết từ đâu lấy ra một cái ghế cùng một cái bàn. Đang ngồi cực kì thanh thản ăn bánh uống trà.

Đám khán giả trên đài lập tức bị đùa đến suýt hộc máu. Đây là đài luận võ a. Từ lúc nào đài luận võ lại biến thành nơi ăn điểm tâm uống trà kiểu quý tộc vậy?

Ngọc Tiểu Thải thấy nàng không để ý đến mình, cuồng loạn lao đến

- Ta sẽ giết ngươi!

Vậy là đám vỏ ốc đã bị đẩy sang chỗ Lâm Dạ Y. Nha đầu này đẩy qua đẩy lại không thấy mệt sao?

- Hồn kỹ thứ hai, Lôi Đình Vạn Quân.

Ngọc Tiểu Thải gào lên, toàn lực xuất kích một chưởng về phía Lâm Dạ Y. Vô số tia lôi điện bắn thẳng về thân hình nhỏ bé đang nhàn nhã ngồi trên ghế. Khói bụi xung quanh bốc lên mù mịt

Khoé miệng Lâm Dạ Y hơi câu lên, thản nhiên nói

- Thời Không Hắc Chi Môn

Ầm ầm ầm!

Tiếng đập mạnh liên tiếp vang lên. Thiên Minh Nguyệt ngồi trên khán đài lòng nóng như lửa đốt. Thấy hàng đống lôi điện bắn về phía Lâm Dạ Y mà nàng không tránh thì thấy tim nhói một cái, run rẩy nói

- Không, tiểu Dạ Y...

Thích Đào đứng bên kia nóng ruột vô cùng. Nàng tin là thực lực của Lâm Dạ Y nhưng vẫn lo sợ vô cùng. Nhỡ...

Nghĩ đến đây, Thích Đào sắc mặt tối sầm lại, định lao về phía Lâm Dạ Y thì một cảnh tượng xuất hiện làm mọi người sững sờ.

Trong đám bụi, ngoài người đang cất tiếng cười điên loạn Ngọc Tiểu Thải thì còn một người nữa. Ngọc Tiểu Thải đồng tử hung hăng co rụt lại, lắp bắp từng tiếng. Nàng sợ đến mức lùi lại quá nhanh, liền ngã bịch xuống đất

- Không thể, không thể, không thể,...

Đứng trong đám bụi, một cánh cổng màu đen cao tới hai trượng chắn trước mặt Ngọc Tiểu Thải. Toàn bộ quyền luc nãy cô đánh vào đều bị cánh cổng hấp thu. Một thân hình nhỏ nhắn chậm rãi bay ra. Chỉ thấy toàn thân nàng đều là một màu đen kịt.

Mái tóc dài phía sau lưng rối tung, buộc nửa lên đỉnh đầu. Vài viên pha lê đính trên lụa mỏng buộc tóc rớt xuống. Sau lưng, từng lọn từng lọn tóc đen nhánh rũ xuống.

Một thân y phục phủ lên làn da khi sương tái tuyết mềm mịn. Áo choàng dài sau lưng phủ kín đến tận gót chân. Hai bên cổ chân của nàng đều có một cái lắc bằng bạc, trên khắc những dòng ấn chú tinh tế. Mỗi bước đi trên khoảng không lại tự tạo ra một vòng tròn chú văn màu đen như những bậc thang nâng đỡ thân thể nhẹ như lông hồng.

Gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nét yêu mị, không còn trong trẻo lạnh lùng như trước mà là thị huyết lãnh khốc. Mỗi một bên tròng mắt là một màu khác nhau. Bên trái là màu đen kịt, bên trong có hình mặt đồng hồ, bên phải thì trong suốt, bên trong lờ mờ hình một cánh cổng không gian.

Ngọc Tiểu Thải khiếp sợ nhìn người trước mặt, nàng cảm thấy kinh sợ từ tận trong tim. Cảm giác muốn cúi xuống quỳ lạy, tôn sùng người trước mắt

Cả Đấu Hồn Khu chìm vào im lặng. Kể cả Thiên Minh Nguyệt cùng Mã Dật Lâm. Lần trước mà họ gặp nàng là một tiểu tinh linh tươi tắn như hoa mới nở, khí tức thần thánh tràn ngập chứ đâu phải một người mang nét yêu mị, quỷ dị này đâu cơ chứ.

Thích Đào đứng đơ người ra trên đất. Đây có phải là người mà luôn nhường nhịn nàng, người mà nàng gọi tỷ tỷ hay không?

Sao lại như Tu La Thần thế này?

Bỗng một vòng tròn chú ngữ hiện lên bao bọc lấy thân thể của nàng, đem nàng đứng im một chỗ.

Lâm Dạ Y nhẹ nhàng tiến từng bước về phía trước, mỗi bước đều chậm rãi vô cùng nhưng lại đem cho ngươi ta uy áp vô hạn.

Nàng nở nụ cười lạnh lẽo như băng hàn, trào phúng nói

- Tiểu Đào, nhìn cho kĩ. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là cường công.

Thích Đào ngây người ra, hoàn toàn không để ý đến việc mình đang bị nhốt trá hình mà chăm chú tập trung xem, những người khác đồng dạng cũng vậy.

Ngọc Chính và Ngọc Khang thậm chí còn chưa lấy lại được bình tĩnh thì đã bị khống chế, lập tức phải chịu đứng im trong kết giới không gian.

Lâm Dạ Y bỗng biến mất giữa sàn đấu không một vết tích. Ngay sau đó mọi người thấy nàng đang ở trên không trung, chân đạp lên vòng tròn chú ngữ mà đứng thẳng cách mặt đất chừng vài mét.

Nàng vung hai tay lên, tà áo dài phiêu dật trong gió, trông yêu mị vô cùng

- Thời Không Hắc Chi Môn, khai!

Lâm Dạ Y trầm giọng quát lớn

Trên bầu trời, hàng trăm cánh cổng màu đen xuất hiện. Mỗi cánh cổng đều cao ít nhất là hai trượng, bên trong là bóng đêm vô tận sâu hoắm.

Lâm Dạ Y nhìn Ngọc Tiểu Thải đang ngây ra vì quá sợ hãi, khoé miệng nàng câu lên một vòng tiếu ý

- Các ngươi thích dùng lôi điện lắm có phải không? Vậy ta sẽ cho các ngươi biết thế nào chân chính lôi!

Đôi bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Dạ Y kết ấn rất nhanh. Từng động tác đều khéo léo và nhuần nhuyễn vô cùng.

Ầm ầm

Từng tiếng sét đánh rúng động cả trời xanh vang lên. Hàng ngàn tia lôi quang điên cuồng phóng ra từ cánh cửa không gian. Tất cả đều hướng phía Ngọc Tiểu Thải mà bay đến.

- Đừng, ta nhận thua. Ta không muốn chết. Đừng!!!!

Ngọc Tiểu Thải hét lên, nước mắt nước mũi tèm lem, giờ phút này căn bản nàng ta không còn để ý đến hình tượng nữa. Khán giả ngồi trên khán đài đều gần ngư đứng phắt dậy, lo lắng nhìn về phía Ngọc Tiểu Thải

Rầm Rầm Rầm

Vô số tiếng lôi điện đánh vào mặt đất vang lên, cuỗn theo một tầng bụi xung quanh. Vị MC đứng bên cạnh đã định lao ra, nhưng cuối cùng vẫn đứng lại

Đám khói bụi tản dần ra, lộ ra một cái vòng lớn màu đen ở bên trong. Ngọc Tiểu Thải đứng sau lớp kết giới không gian mặt trắng bệch, hiển nhiên là bị doạ không nhẹ.

Trước khi lôi quang kịp chạm vào gần chỗ Ngọc Tiểu Thải, Lâm Dạ Y đã lập xong kết giới bảo vệ cho đám bọn học rồi.

Mái tóc dài màu đen lại trở về màu sắc quen thuộc. Lâm Dạ Y cực kì bá khí ưỡn ngực đi qua Ngọc Chính và Ngọc Khang đang lao đến chỗ Ngọc Tiểu Thải.

- Nhàm chán!

Lâm Dạ Y hất mái tóc dài qua một bên, khinh bỉ nói

Vị MC lúc này mới lò dò chạy từ ngoài vào, hắn cũng không dám lao vào can ngăn, nhìn cái mớ lôi điện kia đến Hồn Vương cũng đỡ không nổi mất.

- Trận tỷ thí này tổ đội Lâm Dạ Y và Thích Đào thắng!

————————————————

- Tiểu Yên Yên!

Thiên Minh Nguyệt lấy cái giọng ngọt như mía lùi ra nịnh. Như Yên sắc mặt đen sì, lấy từ trong túi ta hai cái lọ màu trắng ngọc đặt vào lòng Thiên Minh Nguyệt rồi chạy mất

Mã Dật Lâm nhìn nàng, nói

- Bốn viên đều là cho Thích Đào và Lâm Dạ Y đúng chứ?

————————————————

Mai giỗ ông không viết được nên viết tầm 4k từ cho mn. Lúc nhìn vào số 4k mấy mình cũng thấy choáng, thấy bản thân hôm nay hình như bị con gì nhập hay sao á -.-

P/s: ăn tất niên vui vẻ hem?:v