Ngoại Truyện: Đêm Giao Thừa

Thiên Tài Tuyệt Sắc

Ngoại Truyện: Đêm Giao Thừa

————————————————

23:30, 31 tháng 12 (theo lịch Âm nhá)

Vào ngày cuối năm, tất cả mọi người đều được nghỉ. Nó cũng là ngày trọng đại nhất trong năm. Thiên Minh Nguyệt và Mã Dật Lâm đã đóng cửa Hồng Trà Quán ở trong thành Sử Lai Khắc. Đường Thanh Hi dẹp toàn bộ chuyện liên quan đến Đường Môn qua một bên. Đoan Mộc Chân Á chơi trò mất tích ở Truyền Linh Tháp để lẻn đi chơi. Ngâm Dao, Tiêu Thần không ở Liên Bang Nhật Nguyệt nữa mà chuyển hẳn qua thành Sử Lai Khắc. Bối Luân, Thích Đào và Lâm Dạ Y luôn ở đây nên chả phải dịch chuyển đi đây. Lưu Mặc thì dính lấy Lâm Dạ Y như sam nên cũng y vậy.

Sau hơn nửa ngày suy nghĩ nên bám cọc ở đâu, mọi người đã quyết định đến nhà riêng của Lâm Dạ Y để ở chùa.

Nhà của Lâm Dạ Y là to nhất, cũng tiện nghi và yên tĩnh nhất. Độ sạch sẽ thì không phải bàn. Chủ nhà mắc chứng cuồng sạch nên không thể bẩn được. Nhưng sau ngày hôm nay thì sẽ có người phải còng lưng ra mà lau dọn.

Trong phòng vang lên tiếng nói cười, căn phòng bạt điện sáng trưng như ban ngày.

- Ăn. Ù rồi nhá!

Thích Đào trên tay cầm một đống bài Tây đập thẳng xuống mặt đệm, phấn khích nói lớn. Nàng tay quơ lên cái đĩa trên mặt bàn, tóm láy hai cái bánh quy bơ bỏ vào miệng.

Mã Dật Lâm nhìn mớ bài trong tay, mặt đen sì. Hắn bực bội quăng qua một bên, càu nhàu

- Lại bét.

Bối Luân một bên cười gian, nói với giọng châm chọc, người hơi ngả về phía sau

- Ha, lần này cung là lần thứ mười rồi đấy nhỉ?

Mã Dật Lâm đứng phắt dậy, nộ khí bừng bừng nói

- Không được, lão tử không tin mình không thắng được ván tiếp theo, chơi lại.

Mọi người cười rộ lên, cứ nhìn vào Mã Dật Lâm mà ôm bụng cười sằng sặc. Mã Dật Lâm vẻ mặt quái dị, phẫn nộ nói

- Cười cái gì mà cười?

Đoan Mộc Chân Á cười không ngớt, giọng nói có chút run run đứt quãng

- Lâm ca, huynh kể mười ván là thiếu, thiếu trầm trọng. Nãy giờ chơi hơn năm mươi ván rồi, anh có chịu nhường cái vị trí xếp cuối cho ai đâu? Ván nào chơi xong huynh chả đòi chơi lại.

Mã Dật Lâm mặt đỏ như quả cà chua, trừng mắt nhìn đám bạn vô tâm trước mặt. Thẹn quá hoá giận, hắn quay ngoắt đi, chui vào trong góc tường chăn kiến, vẻ mặt uỷ khuất.

Thiên Minh Nguyệt cười khổ, nói

- Mọi người cứ trêu Dật Lâm.

Hai từ Dật Lâm phải nói là ngọt kinh khủng kiếp. Vài người bất giác sờ tay đang gai gai vì nổi da gà. Thiên Minh Nguyệt, muội có thể bớt sến hơn được không

Đường Thanh Hi chọc chọc vào cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của Lâm Dạ Y rồi lại chỉ chỉ vào cái bụng nhô cao của Thiên Minh Nguyệt, chống cằm buồn chán nói

- Bao giờ muội mới sinh tiểu bảo bảo đây? Ta muốn có cháu a.

Thiên Minh Nguyệt hai má nóng lên, khẽ gắt

- Mới năm tháng thôi. Tỷ chịu khó đợi đi.

Đường Thanh Hi cười hì hì, nghiêng đầu qua một bên nhìn về hướng hai người đang nằm tựa vào vai nhau ngủ ngon lành

- Kì thực ta cũng rất muốn dự đám cưới...

Thích Đào lê lê ra phía sau lưng Bối Luân, vòng tay qua ôm. Thích Đào trỏ vào hai người đang tựa vào nhau ngủ ngon lành, than

- Cứ dính lấy nhau như sam mà...

Tiêu Thần ngồi ăn bánh liên tục, không màng sự đời. Thỉnh thoảng chỉ lắc với gật đầu. Thiên Minh Nguyệt cười tươi rói, nói

- Chụp chụp ảnh up Face!

Ngâm Dao quơ lấy cái smartphone, bò bò dịch vào gần với Lâm Dạ Y và Lưu Mặc.

Bình thường hai người này ghê gớm khủng khiếp, nhất là Lưu Mặc. Chỉ cần dí cái điện thoại lên cách hắn một thước là đã trừng mắt, lập tực dùng lôi điện đốt cháy điện thoại. Cũng không biết đã bao nhiêu cái bị nướng tới cháy sém rồi nữa.

Lần này là cơ hội ngàn năm có một, phải trả thù.

Mọi người cười khúc khích, cố gắng áp chế sự phấn khích, Ngâm Dao giơ cái smartphone lên. Đang chuẩn bị ấn chụp thì bị đè xuống, cái smartphone trượt ra khỏi tay rơi xuống đệm. Sự việc diễn ra quá nhanh, mọi người đều không kịp có phản ứng gì.

Lâm Dạ Y mặt vô cảm lãnh khốc, nàng đè Ngâm Dao dưới thân, một tay chống lên đệm, tay còn lại ép cẳng tay của Ngâm Dao qua một bên. Mọi người đơ ra nhìn cảnh tượng thú vị trước trước mắt.

- Chụp ảnh?

Lâm Dạ Y cười lạnh, trầm giọng nói.

Lúc này nàng trông bá đạo cường thế vô cùng. Ngâm Dao cười xoà, rớt mồ hôi lạnh lí nhí nói

- Muội thề là muội chưa chụp gì hết, chưa chụp cái cảnh hai người tựa vào nhau, vài phân nữa là môi chạm môi

Lâm Dạ Y trừng mắt rồi quay trở lại chỗ cũ nửa nằm trên đệm, tựa người vào bàn, phủ chăn qua vai. Lưu Mặc lúc này cũng đã tỉnh dậy, hắn chớp chớp đôi mắt đen nháy.

Kì thực không phải Lưu Mặc không thích chụp ảnh, mà là hắn ghét bị người khác nhận xét, bình phẩm. Lưu Mặc vẻ ngoài rất soái, rất ăn ảnh, cộng thêm cái khí chất lạnh lùng, toả ra cái sát khí như kiểu " người lạ chớ gần " càng thu hút tầm nhìn. Thường thì những thứ gì bị cấm đoán sẽ gợi trí tò mò của người ta hơn.

Nhưng điểm trừ duy nhất, à không, cũng không biết đây là điểm trừ hay điểm cộng nữa. Đó là hắn là một... thê nô. Đúng vậy, là thê nô đó.

Thích Đào đã từng được chứng kiến không chỉ một lần. Không phải mình nàng mà ai từng thấy Lâm Dạ Y và Lưu Mặc đi cùng nhau cũng thấy.

————————————————

Một ngày đẹp trời nào đó, trong một căn phòng nào đó, có hai người nào đó đang ngồi cạnh nhau.

Cô gái lười biếng nằm dài trên ghế. Tay chống lên mặt đệm sô pha, đôi môi mọng nước thỉnh thoảng phát ra vài thanh âm mệt mỏi, mặc dù không biết mỏi cái gì

- Mặc, ta muốn ăn nho.

Chàng trai bên cạnh gật đầu, ngồi bóc nho rất cần mẫn.

- Mặc, ta muốn ăn táo.

Chàng trai kia lại gọt táo rất khéo léo

- Mặc, ta mệt quá

Chàng trai bên cạnh ngồi xoa bóp vai, nắn nắn cánh tay trắng ngần, mịn như ngọc của cô gái.

Tám người đóng vai nhân vật quần chúng há hốc mồm, loay hoay đi nhặt phần hàm đã rớt.

Họ nhớ trước đấy một ngày thôi, đó còn là cái hầm băng di động, siêu cấp kiệm lời như kiểu sợ mất tiền. Lại còn suốt ngày trưng cái mặt quan tài ra nữa chứ.

Đây chắc chắn là mơ

Là mơ...

Là mơ...

Là....

Đương nhiên nó cũng kết thúc sau khi trò véo theo dây chuyền ngừng, ngoài việc đau đến chảy nước mắt thì mấy người còn biết được rằng mọi chuyện trên đời này thật vi diệu.

————————————————

Hắn đương nhiên đã nghe thấy toàn bộ. Thật ra hắn chỉ để ý đến đoạn cuối thôi, còn lại toàn bộ tự động bị lược bỏ.

Hắn và Y suýt nữa môi chạm môi

Môi chạm môi...

Nghĩ đến đây mặt Lưu Mặc đỏ như gấc chín, lúc Lâm Dạ Y thấy lạ thì cũng quay ra, nhưng Lưu Mặc lập tức xoay đầu tránh ánh nhìn của nàng.

Tiêu Thần bất mãn nhìn cảnh tình chàng ý thiếp nồng đắm như này, phẫn nộ nói

- Bây giờ đã là mười một giờ năm mươi lăm rồi, không nhanh là không kịp ngắm pháo hoa đâu.

Mọi người nghe thế dẹp hết mọi chuyện qua một bên, lao dậy mặc áo khoác với tốc độ bàn thờ. Lâm Dạ Y thì rất đơn giản, phủ Băng Phách Hàn Y lên. Lưu Mặc cũng diện Băng Phách Hàn Y màu đen, đối lập với Lâm Dạ Y là màu trắng. Thú vị là hai người đều sở hữu cái áo này trước khi quen nhau. Về tiểu sử thì để ngoại truyện sau đi.

Mấy người lao ra, ngự không phi hành bay lên mái nhà, chọn chỗ view đẹp ngồi. Họ đã đạt đến cấp bậc này, lạnh cũng không ảnh hưởng được gì nhưng mặc áo vẫn có khí thế mùa đông hơn.

- Còn 10 giây nữa

Lưu Mặc xích lại gần Lâm Dạ Y, bàn tay nắm lấy bàn tay trắng sữa, mềm như bông của nàng. Hai người lỗ tai đỏ rần lên, không khí ấm áp vô cùng.

5, 4, 3, 2, 1...

Bùm bùm bùm

Từ phía xa, hàng loạt pháo hoa với đủ loại màu sắc bắn thẳng lên trời. Chúng nở rộ trong màn đêm như những đoá hoa rực rỡ giữa không gian đen kịt.

Lưu Mặc cảm giác dễ chịu, thoải mái vô cùng, lòng chợt nhớ đến một câu nói

Pháo hoa dù đẹp đến mấy thì sinh mệnh cũng đều rất ngắn. Khi tuyết rơi hoặc pháo hoa rực rỡ trên nền đêm, nó biết, cuộc sống này, đến đây là kết thúc.

Vậy thì sao cơ chứ? Được làm pháo hoa, được vì nàng mà rực rỡ trên nền trời đen kịt kia cũng đã đủ làm ta thoả mãn, chết không tiếc hận.

- Y, ta yêu nàng.

Lưu Mặc nhẹ nhàng nói, trong giọng mang theo tình ý sâu như biển. Lâm Dạ Y ngẩn người, hai má nhanh chóng nóng bừng lên. Nàng cười nhẹ, ôn hoà như nước

- Ân, ta cũng yêu chàng.

Lưu Mặc nhìn nàng, khoé miệng kéo lên một nụ cười. Đó là một nụ cười không chứa tạp chất, rực rỡ như ánh trời ban trưa, cũng là nụ cười đẹp nhất trong đời hắn...

————————————————