Ngoại Truyện: Hồi Ức - Đình Quân

Thiên Tài Tuyệt Sắc

Ngoại Truyện: Hồi Ức - Đình Quân

————————————————

Cái này không phải do Đình Quân kể lại vì bạn này chưa nhớ được tiền kiếp của mình. Thiên Minh Nguyệt có năng lực kì bí nên hoàn toàn nhớ rõ còn Ngu Đình thì vẫn sống nhăn răng. Đoán xem Đình Quân là ai nào, đoán đúng tặng hai chương mới nóng bỏng tay.

————————————————

- Quân ca ca, chúng ta hữu duyên vô phận, gặp được nhau rồi lại lướt qua nhau. Hi vọng kiếp sau, huynh không gặp muội, hảo hảo tình một cô gái thật mĩ mạo, tính tình hiền hậu thục lương làm phu thê kết tóc.

————————————————

Đình Quân liên tục thổ huyết, hơi thở yếu ớt dần nhìn người con gái mình yêu khóc trước mặt. Một gương mặt đầy sẹo, vết mủ đang chảy dịch lộ ra tròng mắt trắng dã phóng đại trong ánh mắt hắn.

Nơi tròng mắt kia từng là một màu xanh thẳm của biển khơi, lấp lánh như bảo thạch. Nó luôn hiện hữu tình ái vô biên, trước cũng vậy, bây giờ cũng thế.

Đình Quân gắng sức đưa bàn tay trắng nhợt lên xoa má nàng. Nhã Lan giật thót, nhanh chóng lấy hai tay đầy vết roi che lại khuôn mặt gào lên

- Quân ca ca, đ... đừng nhìn muội, muội bây giờ xấu lắm. Muội... bẩn lắm.

Đình Quân thấy được vên hôn mơ hồ trên cái cổ từng trắng nõn của nàng mà giờ xù xì như thân cây.

Hắn gắng gượng câu khoé môi thành một nụ cười, hai tay gỡ bàn tay nhỉ đang che lại khuôn mặt của nàng ra, nói như hết hơi

- Trong mắt ta, muội vẫn luôn là người đẹp nhất.

Vài giọt nước nóng hổi rơi xuống gò má. Nhã Lan khóc thút thít, khóc mãi không ngừng.

Quân ca ca nói nàng luôn là người đẹp nhất.

Sao nàng lại không hiểu ẩn ý trong câu nói ấy chứ?

Dù nàng không còn trong trắng, dung mạo ma chê quỷ hờn, đến chính nàng còn không ưa nổi, hắn... vẫn thấy nàng đẹp.

Minh Quân cố gắng vỗ về tấm lưng nhỏ nhắn của Nhã Lan, không dám phun máu vì sợ làm bẩn tà váy thanh bạch của nàng. Cơ thể hắn dần đến cực hạn. Hai bàn tay không còn sức vỗ về nữa, chỉ có thể ôm nàng thật nhẹ, thật nhẹ mà thôi.

Nhã Lan dần cảm nhận được thân thể đang ôm nàng lạnh dần, lạnh dần đến khi chỉ bằng một tảng băng.

Từ khi nào Quân ca ca của nàng lại lạnh đến vậy?

Quân ca ca sở hữu năng lực thiên về hoả, lại là loại hoả thượng cổ, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cường hãn vô cùng đến thân thể cũng luôn ấm áp, tựa như ánh mặt trời ban trưa

Từ khi nào Quân ca ca của nàng lại lạnh đến vậy?

Nhã Lan người cứng đờ, vòng tay lạnh lẽo kia trượt ra khỏi lưng nàng, đập xuống đất. Gương mặt anh tuấn của hắn không còn sự sống nhưng khoé miệng vẫn câu lên một nụ cười rực rỡ - đúng với bản chất kiêu ngạo của hắn. Đôi lông mày thanh tú giãn ra, ngập tràn tiếu ý, thanh thản vô cùng.

Nhã Lan ngồi thừ người ra, nàng kinh hãi đến mức không rơi nổi nước mắt, hung hăng ôm chặt lấy thân thể kia để truyền hơi ấm. Lúc này nàng rất hận bản thân, sao nàng lại là hàn thể (kiểu thể chất luôn lạnh lẽo á) cơ chứ, chút xíu hơi ấm kia chả đủ để làm nóng làn da đã lạnh lẽo tựa băng vĩnh cửu kia

Nàng cứ ôm chặt hắn mãi, cho đến khi hắn hoá thành bụi mịn, tan vào trong không khí, vĩnh viễn rời đi cái ôm gắt gao của nàng

————————————————

Hắn gặp nàng vào một đêm đen kịt, mưa giông nổi lên khắp nơi. Đình Quân vốn tìm một hang động yên tĩnh để đột phá, ai ngờ bị người ta ám toán. Hắn thân mang trọng thương cùng phản phệ nghiêm trọng chạy thục mạng vào Huyễn Tà Sâm Lâm.

Dù tu vi hay thực lực cao đến đâu, giờ phút này đều vô dụng. Hắn ngả người vào gốc cây tùng phía sau, thở hổn hển, mồ hôi tuôn ra như suối. Chợt từ phía trước, một tiếng bước chân vọng lại. Đình Quân cười khổ, có lẽ mạng hắn đến đây là tận rồi.

Một thân hình mảnh mai yểu điệu hiện ra trước mắt. Mái tóc vàng phản lại ánh sáng dịu nhẹ từ Mặt Trăng, óng ánh trong màn đêm vô tận. Gương mặt sở hữu thẩm làm người ta ngộp thở, đôi mắt màu lam của bảo thạch nháy nháy, ngạc nhiên nhìn người thiếu niên trước mặt, cái đầu nhỏ nhắn lệch qua một bên, miệng xinh xắn tạo thàng một chữ o nho nhỏ.

Đình Quân ngẩn người ngắm nhìn nàng, mọi thứ làm cho hắn ngây ra trong phút chốc. Nàng ho nhẹ một tiếng, làm Đình Quân nhận ra rằng hành động vừa rồi của mình có chút thất lễ, bèn ngoảnh mặt qua một bên, lỗ tai hơi hồng hồng

Thiếu nữ cười rạng rỡ nhìn hắn, tiếng cười như chuông bạc, nói

- Xin chào, tôi đến để cứu anh.

Đình Quân chưa kịp nói gì thì bị một cái gì tròn tròn nhét vào miệng. Hắn đang định mắng nàng thì một vị đạo thanh mát toả ra từ trong khoang miệng dễ chịu lạ thường.

Thương thế trên người hắn lành nhanh đến mức mắt thường có thể nhìn thấy rõ. Chưa đầy một khắc, thân thể hắn không còn một vết thương nào, tựa như những vết chém, vết tên bắn chưa từng tồn tại.

Nàng nhìn hắn một lúc, nói

- Ngươi đột phá luôn ở đây đi. Ta hộ pháp cho ngươi a.

Thấy nụ cười hiền lành của nàng và ánh mắt sáng như sao, hắn không dám từ chối, hơn nữa hắn cũng thấy nàng không phải dạng chân yếu tay mềm, liền dùng sức gật đầu đồng ý

Hắn ngồi xuống khu đất rộng gần đó, bắt đầu vận ma lực để tiến hành đột phá. Động tĩnh hắn gây ra rất lớn, rất nhanh bọn kia tìm thấy. Đình Quân định lao ra tương trợ thì thấy nàng trừng mắt, vẻ mặt đầy sát khí chứ không phải bộ dáng dịu dàng như nước kia. Đình Quân bất giác cảm thấy rất đáng để tin tưởng nàng.

Lần ấy hắn đột phá phi thường thuận lợi, thực lực còn tăng trưởng hơn nhiều so với dự kiến. Sau đó, hai người làm quen với nhau, hắn đưa nàng về Ma Hoàng Điện, Đế phong nàng làm Lục Trưởng Lão vì thiên phú cùng thực lực khủng bố của nàng, hiển nhiên là đã có cái năng lực kia.

Kì thực Nhã Lan giấu hắn một chuyện, nàng thầm mến hắn từ rất lâu rồi, luôn luôn bám theo hắn để... lên ý định tán. Lần vừa rồi thấy hắn gặp nguy hiểm, nàng quyết tâm lao vào cứu. Bí mật này, nàng sẽ giữ lại để kể cho con của mình sau này. Đáng tiếc, tương lai họ đen tối tới mức một đám cưới đơn sơ cũng không có nổi.

Nhã Lan vốn rất thích trẻ con nhưng sau vụ ấy, nàng nói với hắn rằng nàng là kẻ vô dụng, hắn có thể cưới hàng bao nhiêu thê thiếp hắn muốn.

Nhưng Nhã Lan à, nàng luôn tự cho mình thông mình tài phú hơn người, vậy mà không hiểu tâm tình của ta sao? Đúng là bất cứ ai cũng đều không thể nhịn nổi nếu thấy người mình yêu nằm dưới hạ thân của người đàn ông khác. Ta tự vứt bỏ cái lòng tự trọng ngút trời của mình vì nàng, vì dù nàng có xấu đến mức nào, bẩn đên mức nào, nàng vẫn chỉ là một Nhã Lan nhỏ bé nhu hoà của ta thôi

Nhã Lan a Nhã Lan, kiếp sau, nàng đừng gặp ta. Ta đem lại cho nàng quá nhiều khổ đau rồi. Hãy để nàng quên đi tất cả những gì hai người từng nói, quên đi tất vả những gì hai người từng làm mà sống với cuộc đời của một Nhã Lan không phải của Đình Quân.

Đình Quân trong lòng đau như cắt nhìn nàng rơi lệ mà lại vô lực không làm được gì. Hắn mong rằng có thể hung hăng xoá bỏ hình bóng hắn trong tim nàng, để mình hắn đau khổ là đủ rồi

Nhưng mà Đình Quân si tình của ta, ngươi đã là cả mạng sống đời đời kiếp kiếp của nàng rồi, rời xa ngươi, nàng còn sống được sao?

————————————————

Vậy là đã kết thúc ngoại truyện hồi ức, quay qua chương chính của chúng ta. Ta là một con mọt ngôn tình cuồng SE nên tiền kiếp lẫn quá khứ của mấy bạn đều ngược tâm lắm. Yên tâm, nhân vật chính sẽ có cái kết HE siêu đẹp. Và đến một chương nào đó, H sẽ xuất hiện muahahaaaaa:>.

Chương mới hơn