Ngoại Truyện: Hồi Ức - Ngu Đình

Thiên Tài Tuyệt Sắc

Ngoại Truyện: Hồi Ức - Ngu Đình

———————————————

Cái này thì không hẳn là hồi ức mà giống như kể lại vì Ngu Đình chưa chết, vẫn sống đến tận chương 1 và vẫn sẽ bám rễ dài dài.

———————————————

Từ khi ta là một tiểu nha đầu để mặc cho người khác khi dễ đến nay cũng đã bảy vạn một ngàn năm trăm hai mươi tư năm. Sống hơn bảy vạn năm trên cuộc đời này, ta cũng biến chất đi nhiều.

Thời điểm ấy, gia đình ta thuộc vào dạng nghèo rớt mùng tơi, nước còn không đủ để uống nói gì đến thức ăn. Có lẽ việc đi nhặt đồ ăn thừa, lấy rễ cây hay quả dại ít ỏi để làm đầy bụng đã trở thành một việc không thể thiếu mỗi bữa hàng ngày.

Từ khi sinh ra, nhan sắc ta đã thuộc vào dạng xuất chúng. Cha mẹ tuy nghèo nàn rách rưới, mặt bẩn thỉu nhưng những đường nét tinh xảo vẫn truyền lại cho đứa con duy nhất của họ

Mái tóc tím xuôn dài, có những nếp uốn lọn to bồng bềnh từ người mẹ hiền lành ôn hoà ấy mà ra. Đôi mắt màu tím như thạch anh tím lại kết tinh từ người cha hết lòng vì gia đình. Da trắng như sữa, non mịn căng bóng, vóc dáng mảnh mai nhanh chóng làm ta nổi bật nhất cái khu phố rách nát ấy

Cha mẹ ta nói đúng, quá nổi bật sẽ làm người ta ghen tị mà diệt trừ.

Năm ta một ngàn hai trăm tuổi (bằng mười hai tuổi của người bình thường), thảm hoạ ập đến.

Trong một đêm ngắn ngủi thôi, ta, một cô nương ngốc nghếch thiên chân vô tà biết thế nào là thù hận, biết thế nào là đau đến tê tâm liệt phế, đau đến tận tuỷ đến tận xương.

Haha, nếu lúc ấy ta đi theo bọn chúng, mọi chuyện có hay không như này?

Vì sự ích kỉ của bản thân, ta để mặc cho họ cắt cổ cha, rạch bụng lôi ruột ông ra. Lúc ấy ta nào còn đủ bình tĩnh để nhận thức sự việc trước mắt chứ? Cái cảm giác buồn nôn ta còn không cảm nhận được, đồng tử hung hăng co rụt lại, chấn kinh đến không rơi nổi lệ nữa rồi.

Giờ nghĩ lại, ta chỉ hận không thể tự hôi phi yên diệt, vĩnh viễn siêu sinh. Một thứ nghiệt chủng như ta còn giữ lại làm gì chứ? Nhìn người mẹ đáng thương phải nằm dưới hạ thân của lũ đê tiện đó, sẵn sàng hầu hạ cả đời để chúng cho ta một đường sống. Ngươi biết không, một người bình thường ở Ma Giới có thể sống đến một vạn năm, mà khi ấy mẹ ta mới chỉ ba ngàn một trăm năm mươi mốt tuổi thôi. Bảo bà sống trong tủi nhục gần bảy ngàn năm còn lại ư?

Ta điên cuồng lao vào, không do dự nhặt cây chuỷ thủ lên đâm vào gáy một tên gần đó. Máu người đẹp đớn sởn gai ốc, một cỗ tanh tưởi bốc lên, điên cuồng bắn vào gương mặt nhỏ nhắn đang điên loạn của ta như một đoá mạn châu sa hoa rực rỡ trên tuyết trắng mềm mại (mạn châu sa hoa là hoa bỉ ngạn màu đỏ)

Dù gì, một đứa trẻ hơn một ngàn tuổi sao có thể chống đỡ lâu, một tên nhanh chóng xông lên, tung một cước vào bụng ta. Ta lăn vài vòng trên đật, cực nhọc đứng dậy, thổ huyết liên tục không ngừng.

- KHÔNG!!!!!!

Mẹ ta gào lên trong tuyệt vọng. Đứa con gái bé bỏng của bà. Đứa con gái đáng yêu dễ thương luôn miệng gọi mẹ của bà.

Bà không cần biết trời đất gì nữa, dùng hết sức bình sinh lao vào điên cuồng đâm chúng. Mẹ ta có một chút ma lực và lúc này đang không tiếc hao tổn để giết chúng. Bỗng ta có dự cảm chả lành, mẹ ta ngoái đầu nhìn ta trìu mến như mẹ vẫn thường làm, một giọt lệ như pha lê lăn dài trên má, cất giọng nói ôn hoà, ngọt ngào ngập tình yêu thương mà ta có hoá thành tro cũng không quên

- Đình Đình ngoan, không khóc...

Bà tự đốt sinh mệnh cùng ma lực của bản thân để tự bạo. Một luồn sáng loé lên, nổ mạnh đến mức mọi thứ gần đó đều hoá thành tro.

Ta đã biết rằng ta yếu đuối biết bao, vô dụng biết bao.

Ta gần như một người vô cảm, điên cuồng tàn sát bất cứ ai dám động nửa ngón tay vào ta cho đến ngày ta gặp họ.

Một cô gái tóc rực rỡ như ánh nắng mặt trời nóng rực sưởi ấm ngày đông. Đôi mắt màu xang lam của biên khơi đem theo ánh nhìn hiền hoà dễ gần. Bộ dáng yểu điệu, nhẹ nhàng, nhìn đi đâu cũng thấy đây là một đại mỹ nhân.

Gương mặt tuyệt mĩ khẽ nở nụ cười hiền lành, đối đáp với ta rất dễ chịu, không hiện hữu sự khinh bỉ hay cảm thương cho một cái khất như ta mà là như một người bình thường.

Chàng trai bên cạnh mang theo một vẻ đẹp cuồng ngạo, mái tóc đỏ rực như lửa, nhưng cực kì hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, chiều chuộng ta như muội muội

Theo chân họ, ta mới biết hai người là trưởng lão của Ma Hoàng Điện cao quý đến bậc nào, so với ta đúng là một trời một vực, như trời với đất.

Nhưng họ vẫn yêu quý ta. Trưởng lão thì sao chứ, ta còn gặp cả Đế và Hậu, họ cũng coi ta như người nhà mà.

Rồi đến một ngày, tất cả hạnh phúc mỏng manh ấy tan thành mây khói, cốc trà dù nóng đến đâu, có một ngày nó cũng nguội lạnh.

Ta tự khinh bỉ chính bản thân mình, họ cứu rỗi ta, cho ta một cơ hội sống nữa để rồi ta nhẫn tâm hại chết họ

Ngươi biết không, ta yêu chàng nhiều lắm.

Kể từ lần đầu gặp chàng, ta đã yêu chàng rồi. Chàng vẫn luôn hiền lành với ta, nhưng ta trong tim chàng vẫn chỉ là hai chữ " muội muội "

Haha, hai chữ ấy mới đánh sâu vào trong tâm can của ta. Mỗi lần tiếng muội muội ấy cất lên từ giọng nói mạnh mẽ của chàng, nó lại hung hăng nhắc cho ta nhớ rằng mình vẫn luôn trong ảo mộng.

Sự hận thù, ghen ghét, đố kị ấy ăn sâu vào máu, in sâu vào tâm trí ta rồi, dứt cũng không được. Cũng vào lúc ấy, ta không ngừng ghen tị khi nhìn thấy ánh mắt chứa đầy ái tình thâm sâu của chàng dành cho Nhã Lan, hành động tình cảm chàng dành cho Nhã Lan.

Bản năng chiếm hữu của ta cao như thế, nhưng cũng đã phải chùn bước chàng. Ta vứt bỏ cái gì gọi là lòng tự trọng chỉ để nói với chàng một câu

Muội yêu huynh, muội không cần gì cả, làm thiếp của huynh cũng cam lòng.

Ở Ma Giới, làm thiếp là thân phận thấp đến đáng thương, cả thị nữ cũng không bằng. Một trượng phu vĩnh viễn chỉ có một thê tử duy nhất, nếu hơn thì người kia sẽ phỉa chịu thiên hạ phỉ báng.

Ta không quan tâm, ta chỉ cần chàng ở bên ta, không yêu ta cũng được. Dù chỉ một lần thân cận, ta muốn đánh đổi cả đời mình.

Nhưng chàng vẫn không do dự cắt phăng mộng tưởng về tương lai hão huyền của ta. Lòng ta đau như cắt, đã dần không kiềm chế được sát tính.

Chứng kiến ngày ngày chàng cười nói với những người ta từng gọi ca ca, ta thẳng tay giết chết họ

Chứng kiến Đế và Hậu ban hôn cho Nhã Lan và Đình Quân, ta không tiếc dùng đến cả cấm thuật để nâng cao năng lực mà hôi phi yên diệt họ

Chứng kiến gương mặt mĩ miều ngượng ngùng của Nhã Lan khi đứng trước Minh Quân, đầu óc ta như muốn nổ tung

Ngươi tự hào về vẻ mĩ miều của mình đúng không?

Ngươi tự hào vì năng lực của ngươi đúng không?

Ngươi tự hào vì tấm thân trinh trắng của mình đúng không?

Ta - Ngu Đình sẽ cho ngươi hiểu thế nào là từ trên trời cao rơi thẳng xuống địa ngục đầy oán hận.

Ta huỷ đi dung mạo của ngươi, xem ngươi còn đẹp cho ai xem!

Ta phế đi năng lực của ngươi, xem ngươi cao cao tại thượng cho ai xem?

Ta làm ngươi thất trinh, hầu hạ trăm tên khất cái bẩn thịu đáng kinh tởm xem ngươi còn mặt mũi bước ra ngoài không?

Bây giờ, ta mới thực sự hối hận.

Nhã Lan huỷ đi khả năng thụ thai của mình, thà nàng vô sinh, không thể sinh hài tử nối dõi tông đường cũng không bao giờ mang thai con của người khác ngoài Minh Quân

Biết được sự thật, Minh Quân ôm xác Nhã Lan mà khóc, cuối cùng cũng cắt cổ tự sát.

Ngu Đình a Ngu Đình, ngươi nhìn đi, ai là người gây ra hậu quả ngày hôm nay?

Trong lòng ta lúc này dâng lên một loại cảm xúc khó hiểu, mãi sau này mới biết đó là hối hận.

Ngu Đình ta chỉ muốn quay ngược thời gian về thời điểm trước khi ta gặp họ, trốn đi để ba người vĩnh viễn không gặp gỡ, vĩnh viễn không quen thân

Nhưng... Ngu Đình ngốc nghếch của ta, thời gian đâu có quay lại được chứ?

———————————————