Ngoại Truyện: Hồi Ức - Nhã Lan

Thiên Tài Tuyệt Sắc

Ngoại Truyện: Hồi Ức - Nhã Lan

———————————————

Chương này kể về sự tình ở kiếp trước qua kí ức của Thiên Minh Nguyệt.

———————————————

Năm vạn năm trước, ta là một trưởng lão của Ma Hoàng Điện. Trong mười ba vị trưởng lão, ta xếp thứ sáu, loanh quanh đều là người nhà cả.

Tại nơi này, tình cảm vốn đã quá hời hợt. Nhưng trong Ma Hoàng Điện, mọi người đối xử với nhau không khác gì thân nhân, làm cho ta cảm nhận được cái ấm trong thế giới lạnh lẽo này.

Trong mười ba vị trưởng lão tôn quý ấy, chỉ có hai người là nữ, cũng là hai tiểu muội nhỏ nhất. Ta lớn hơn Ngu Đình (thứ lỗi cho vụ đặt tên), mỗi ngày đều được một tiểu muội dễ thương gọi tỷ tỷ, cảm giác ấy thật dễ chịu, ấm áp, trong lòng mệt nhọc đều tan biến.

Nhưng sau này, ta mất đi năng lực thiên phú, địa vị xuống dốc không phanh. Nhưng trong lòng mọi người, ta vẫn luôn là Tiểu Lục ôn nhu, hiền lành, biết đối nhân xử thế.

Đế là biểu ca của ta, cũng là một trong hai người mà ta ngưỡng mộ nhất trong hơn ba vạn năm sinh sống. Người vẫn luôn quan tâm tới ta, không có bộ dáng cao cao tại thượng, khinh bỉ biểu muội đã không còn là thiên kiêu, vẫn chiều chuộng ta.

Tình cảm của ta với Hậu cũng chả kém bao nhiêu. Ngươi biết không, khi ấy nàng đẹp lắm, đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh đảo chúng sinh. Vậy mà sẵn sàng chịu một vết sẹo dài sau lưng để bảo vệ ta ngày ta bị ám sát. Ta khóc nhiều lắm, nước mắt cứ rơi mãi chẳng chịu ngừng. Ta tự trách bản thân vô dụng, để người xung quanh chịu khổ. Nhưng họ không bao giờ mắng ta nửa lời.

Mất đi năng lực thì sao chứ? Mất đi địa vị cao cao tại thượng thì sao chứ? Có được những người bạn như vậy, ta chết cũng cam lòng.

Bất quá đắm chìm trong hạnh phúc và tình thân gia đình, ta tự quên bẵng mất cái thế giới mình đang sống tàn khốc đến thế nào, tang tưởi đến thế nào.

Đã ngày ta có được tất cả những gì ta khao khát, rồi cũng đến ngày ta mất tất cả.

Cả đời ta cũng không quên được khoảnh khắc ấy, khoảng khắc chỉ trong chớp mắt mà những người thân cận với ta hoá thành tro bụi.

Nhã Lan a Nhã Lan, sao ngươi lại ngu ngốc đến vậy chứ?

Tận mắt chứng kiến Ngu Đình giết hại Nhị ca (trưởng lão thứ hai) mà không làm gì

Nhã Lan a Nhã Lan, sao ngươi lại cả tin đến vậy chứ?

Nghe Ngu Đình nói nàng không kiểm soát được rồi lại chấp nhận tin tưởng không đề phòng

Nhã Lan a Nhã Lan, sao ngươi lại vô dụng đến vậy chứ?

Để Ngu Đình phế đi năng lực, làm một kẻ còn không hơn phế nhân nhưng vẫn bảo vệ ả

Nhã Lan ta cuối cùng cũng thấu, cuối cùng cũng hiểu được cái sự thật này nó nghiệt ngã đến thế nào.

Thời điểm ta bị trói lại, nằm dưới hạ thân của hơn một trăm gã đàn ông bẩn thỉu cũng không đau đớn bằng khi họ rời xa ta, họ vẫn không nhiếc móc ta, trì triết ta mà chỉ đơn giản nói

Cố sống tiếp

Khi cây chuỷ thủ cắm vào tim, tại sao ta lại không nguyền rủa, không phỉ báng ả sao?

Trên đời này còn tội nghiệt nào đủ để ả ta trả giá sao? Trên đời này còn có lời nguyền nào đủ cay nghiệt để trì chiết ả sao?

Đáng tiếc là không có thuốc hối hận, nếu không, trả giá bằng tính mạng đời đời kiếp kiếp ta cũng mua

Muộn rồi...

———————————————

Chương này ngắn thế thôi, hồi ức các nhân vật gộp thành một chương nhé