Chương 28: Âm Liên Chi Dạ

Thiên Tài Tuyệt Sắc

Chương 28: Âm Liên Chi Dạ

————————————————

Trong Hồng Trà Quán, Thiên Minh Nguyệt mặc đầm maid quen thuộc tất bật chạy đi chạy lại, bàn tay nhanh nhẹn nâng khay qua bàn này một lúc, rồi lại qua bàn kia một lúc. Dù sắp khảo hạch tân sinh nhưng ở đây vẫn có kha khá học viên mặc đồng phục màu trắng của năm nhất.

Bình thường thì lúc nào nơi này cũng đông, Thiên Minh Nguyệt lại chỉ có một mình nên cũng khá khó khăn. Dù nhà nàng thừa điều kiện một các khủng khiếp, nhưng giúp Mã Dật Lâm cũng rất vui.

Như đã kể, Mã Dật Lâm hoàn cảnh gia đình cực kì không tốt, Mã gia xuống cấp trầm trọng. Cái Mã gia năm xưa có tiên tổ là một trong bảy thành viên của Sử Lai Khắc, người đã cùng đồng đội của mình thành Thần giờ chỉ còn là ngày xưa. Tài sản hết dần hết mòn đến trắng tay. Cái phủ công tước từ thời Thiên Đấu Đế Quốc cũng sớm tàn.

Mã Dật Lâm là hậu duệ cuối cùng của Mã gia. Nếu hắn chết đồng nghĩa với việc huyết mạch chứa vũ hồn đỉnh cấp Tà Hoả Phượng Hoàng cũng hoàn toàn diệt tuyệt.

Nhưng mà trời cũng thương họ, tên hậu duệ cuối cùng không những không phải hồn sư bình thường mà huyết mạch còn phi thường vượt trội, thuần khiết và cao quý còn hơn cả Cực Hạn Chi Hoả phượng vũ hồn của Mã Hồng Tuấn năm xưa, hắn còn đem Mã gia lên một đẳng cấp cao hơn, danh giá đến không tưởng. Thậm chí cả phẩm chất vũ hồn cũng thuần khiết hơn. Tất nhiên đó là chuyện của sau này. Hiện tại còn chưa phải lúc để bàn tới.

Leng keng

Cái chuông nhỏ bằng thuỷ tinh trong suốt trước cửa hơi rung lên, cánh cửa gỗ mang hương thơm vani nhẹ nhàng mở ra. Vài lọn tóc màu hồng phấn mềm mại rũ xuống. Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn lộ rõ vẻ phấn khích ló ra. Cái miệng bé bé cười tươi một cái, hướng về phía Thiên Minh Nguyệt gọi

- Nguyệt tỷ tỷ!

Thiên Minh Nguyệt cười nhẹ, ngoái đầu lại, nói

- Tiểu Đào, muội lại đến ăn chùa rồi.

Thích Đào chu môi phồng má, cái miệng hơi dẩu lên biện minh

- Chùa đâu mà chùa? Muội có trả tiền hẳn hoi.

Từ phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng, hơi ẩn Thích Đào đang đứng chắn ngang giữa cửa tiến lên mấy bước, thân hình mảnh mai hiện lên

- Ôn lại sổ nợ gì thì ra bàn mà nói.

Lâm Dạ Y cau mày. Nha đầu này hình như đi đâu cũng có người quen hay sao a. Lúc nãy về phòng kí túc xá thì nguyên một đống thư chất đầy trước cửa phòng, trong ngăn bàn đồng dạng một mớ. Nam nữ trai gái gì đủ cả. Nội dung cũng rất đa dạng.

Lúc nãy đi trên đường thì vẫy tay kiểu hoa hậu thân thiện bản bị phởn. Nàng đi bên cạnh thật sự muốn rúc đầu vào đâu đó trốn tạm.

Vào đây cũng không khác lắm, mọi người xung quanh ngưng ăn dừng uống, quay qua nhìn họ, lại một tấn ánh mắt ngưỡng mộ đổ vào người. Lâm Dạ Y cực kì hối hận vì không đem khẩu trang hay mũ mão gì, cứ đầu trần ra đường. Nàng cũng hối hận vì biểu thị thực lực quá sớm.

Nàng cũng chưa biết rằng, họ trở thành hai tiểu mỹ nhân mới của học viện. Một người thì là hình mẫu muội muội lí tưởng. Vẻ ngoài manh siêu cấp, lại thân thiện tự tin. Còn người còn lại " hơi " lạnh lùng một tí, " hơi " kiệm lời một tí, " hơi " tàn nhẫn một tí. Không cần nói rõ cũng biết là ai.

Nàng nhìn quanh thấy đã hết sạch bàn, chỉ có hai người vừa đi về để lại cái bàn ở đúng chính giữa. Lâm Dạ ngồi vào bàn, chống tay lên cằm, thở dài thườn thượt. Không cần " may mắn " đến thế chứ

Thích Đào bộ mặt cực kì dễ chịu, kéo ghế ngồi đối diện với Lâm Dạ Y mà không để ý đến cái vẻ mặt chán đời của Lâm Dạ Y. Nàng quay qua nhìn Thiên Minh Nguyệt, nói

- Một Hồng Trà Sữa và một bánh dâu tây!

Thiên Minh Nguyệt cùng Mã Dật Lâm vô cùng khôn khéo trong việc kinh doanh. Hồng Trà xuất hiện đã rất lâu nhưng vẫn nổi tiếng, nay lại thêm Hồng Trà Sữa nữa thì bán đắt như tôm tươi.

Thiên Minh Nguyệt gật đầu, ghi ghi vào giấy. Nàng vừa viết vừa hỏi

- Còn tiểu Dạ Y?

Lâm Dạ Y cầm cái menu, mắt nhanh chóng đảo qua một vòng. Nàng để ý đến cái tên cuối dãy số 2, chậm rãi nói

- Âm Liên Chi Dạ đi.

Thiên Minh Nguyệt tiếp tục viết, cười nói

- Phong cách của tiểu Dạ Y rất đặc biệt.

Nói rồi nàng quay người bước vào trong. Lâm Dạ Y thấy lạ hỏi Thích Đào

- Nguyệt tỷ nói vậy là sao?

Thích Đào le lưỡi, nói

- Âm Liên Chi Dạ là một trong năm loại trà đầu tiên của quán. Vị của trà không phải là không ngon, nhưng nó rất kì lạ, khác biệt rất lớn so với các loại khác. Muội từng thử một ngụm nhỏ, nhưng không thể thích nó. Nó có hương vị rất đặc biệt, mùi hương lạ không kém.

Đúng lúc này Thiên Minh Nguyệt từ trong bếp đi ra, bê trà và bánh trên khay, chậm rãi tiến đến giải thích

- Trà làm từ loại hoa Âm Liên Dạ Tuyết Hoa siêu cấp quý hiếm. Nó chỉ sinh trưởng ở sâu bên trong cấm địa của Cực Bắc Chi Địa, trên một gò đất nhỏ nắm chính giữa một cái hồ sâu vạn trượng, nước hồ không bị đóng băng nhưng lại là thứ mà bất cứ băng vũ hồn nào cũng phỉa tôn kính, băng dạng lỏng của Độ Không Tuyệt Đối. Chỉ là Thiên Minh Nguyệt ta có đầy cả một cái hồn đạo khí trữ vật dưới dạng nhẫn không gian. Nhưng mà loại này lại không thể sử dụng để làm đan dược bình thường mà là một loại đan dược đã thất truyền từ lâu. Nó thất truyền lâu tới mức họ chỉ nhớ tên của nó là Âm Liên Đan và Âm Liên Dạ Tuyết Hoa là nguyên liệu chính. Nghe đâu nếu có thể phục dụng loại đan dược này, người bình thường lập tức trở thành một hồn sư sở hữu vũ hồn siêu cấp cao quý, hay gọi là vũ hồn của thần. Trên đời này lúc ấy sẽ không có vũ hồn nào sánh được với nó. Đó là chưa kể đến thực lực...

Thiên Minh Nguyệt hơi ngừng lại một chút. Lâm Dạ Y mặt đăm chiêu suy nghĩ, trầm giọng nói, trong giọng mang theo nghi hoặc rất lớn

- Chẳng lẽ...

Như hiểu được ý của Lâm Dạ Y, Thiên Minh Nguyệt dùng sức gật đầu, tiếp tục nói

- Sức mạnh của thần. Vũ hồn sẽ tự được hình thành. Lúc ấy sẽ lập tức phi thăng thành thần.

Nghe đến đây ngay cả Lâm Dạ Y vốn vô cùng bình tĩnh cũng phải giật mình một chút. Hiệu quả của nó quá khủng bố

Thích Đào cười khổ, nói

- Loại đan dược này buff quá bá đạo đi, chả trách chả ai luyện được, ra là luyện không nổi.

Lâm Dạ Y một bên trừng mắt nhìn nàng, nói

- Có đi có lại. Ta nghĩ dù có là một vị luyện đan sư đã phi thăng thành thần chưa chắc đã luyện thành được. Loại đan dược này phẩm chất quá ghê gớm. Chưa kể đám nguyên liệu còn lại, dù là phụ liệu nhưng dùng thời gian cả đời người kiếm được sao?
-
Chợt nhớ ra cái gì đó, nàng quay qua hỏi Thiên Minh Nguyệt

- Sao tỷ lại có được Âm Liên Dạ Tuyết Hoa? Đừng nói đầy cả một cái nhẫn không gian, chứ một cánh cũng không có.

Thiên Minh Nguyệt cúi gằm mặt không nói gì, lộ rõ vẻ khó xử. Nàng ấp a ấp úng định nói lại thôi. Lâm Dạ Y nhìn vẻ mặt này của Thiên Minh Nguyệt đành phất tay

- Thôi bỏ đi.

Nhưng quả thực Âm Liên Đan kia quá mức thần thánh. Nếu nó dễ luyện thì e cái gọi là Thần Giới kia sớm chật ních sắp sập đến nơi rồi. Thiên Minh Nguyệt biến mất một lúc rồi đem một cái cốc sứ tinh xảo tuyệt mĩ đến tận cùng ra.

Nàng đặt cốc trước mặt Lâm Dạ Y, trầm mặc không nói gì. Lâm Dạ Y cũng bảo trì thần thái lặng im, tay nhẹ nhàng nâng cốc trà lên đặt kề bờ môi của mình.

Một dòng nước nhẹ nhàng thanh mát lướt qua đầu lưới nhỏ, hương vị thanh thanh ngay lập tức tràn ra khắp khoang miệng. Hương hoa sen nhàn nhạt toả ra.

Bỗng trước mắt Lâm Dạ Y hiện lên một cảnh tượng rất kì lạ. Một chàng trai tầm hai mươi, hai mươi mốt tuổi vẻ ngoài anh tuấn bất phàm gục đầu xuống ôm một cô gái chừng mười tám mười chín lạnh như băng nằm yên trên mặt đất.

Gương mặt hắn ướt đẫm nước mắt, nhưng tiếng gào thét tuyệt vọng vang khắp đầu óc nàng

- Y, Y,... nàng đừng bỏ ta

Cô gái gương mặt tinh xảo đến tận cùng, mọi đường nét đều hoàn mỹ đến mức làm người có vinh hạnh được chiêm ngưỡng nghẹt thở. Nhưng... nó hoàn toàn không tồn tại khái niệm về " sự sống "

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại buông thõng trên nền đất, nhưng trong lòng bàn tay nắm một cái đồng hồ quả quýt màu vàng kim rất chặt. Có vẻ khi chết nàng cũng quyết không buông nó ra.

Trên cổ chàng trai cũng đồng dạng đeo một cái vòng, trên có luồn qua một cái đồng hồ hệt như vậy. Hắn tê tâm liệt phế ôm chặt thi thể của nàng, tuyệt không rời xa

Không hiểu sao nhìn cảnh tượng này, lòng nàng đau thấu xương, sâu vào tận bên trong tuỷ. Nàng đặt tay nơi vị trí của trái tim, ấn thật mạnh.

Đau quá, nơi này đau quá...

Bỗng nàng mở mắt ra, nhìn thất Thiên Minh Nguyệt vẻ mặt hốt hoảng, lo sợ theo dõi nàng.

Thích Đào một bên mắt óng ánh nước như sắp khóc, lo lắng nói

- Tỷ, sao tỷ lại khóc?

Khóc?

Lâm Dạ Y giật mình, theo bản năng lau mu bàn tay trắng trẻo lên vùng khoé mắt, thấy ươn ướt. Chẳng lẽ nàng khóc thật?

Lâm Dạ Y nhẹ nhàng nói, giọng mang theo nét buồn rười rười, một hơi uống hết sạch cốc trà, chua xót nói

- K... không sao...

Lâm Dạ Y tự cười bản thân mình, nàng nói không sao, không sao cơ mà, sao nước mắt... lại không ngừng tuôn rơi. Sao lòng... không đau đến quặn thắt, đau đến chết đi sống lại thế này?

Thiên Minh Nguyệt cười khổ, nàng lấy trong túi ra một cái nhẫn màu tím sẫm, đeo vào ngón áp út của Lâm Dạ Y, nói

- Cái này là của muội.

Lâm Dạ Y không nói gì chạy vụt ra ngoài cửa, thẳng hướng kí túc xá mà lao đi.

Thích Đào khó hiểu nhìn nàng, quay qua nhìn Thiên Minh Nguyệt, thấy nàng suy tư một cách lạ thường.

Thiên Minh Nguyệt xoay người tiến vào trong bếp, nở nụ cười nhạt

- Cuối cùng... mọi chuyện vẫn theo đúng quỹ đạo của nó. Nếu như vậy, bổn phận của ta bao giờ mới kết thúc đây?

————————————————