Chương 26: Hậu Trường

Thiên Tài Tuyệt Sắc

Chương 26: Hậu Trường

————————————————

- Dật Lâm, họ sắp đến chưa?

Thiên Minh Nguyệt phóng thích ra vũ hồn Phi Thiên Băng Phượng, vỗ cánh bay nhanh như xé gió về phía trước. Mã Dật Lâm dùng hồn kỹ thứ hai Phượng Dực Thiên Tường tảo ảo ảnh đôi cánh sau lưng theo sát Thiên Minh Nguyệt nói

- Nguyệt Nguyệt, đã bảo Lam lão sư, bà ấy chắc sẽ tới ngay thôi.

Thiên Minh Nguyệt sắc mặt đen sì. Nàng đang rất lo lắng về Lâm Dạ Y cùng Thích Đào. Hiện tại đối thủ thực lực như nào chưa rõ, nhưng nếu mà Thích Đào đã phải nhắn thông điệp nói họ gọi viện trợ thì chắc chắn thực lực không thấp.

Nàng trầm giọng nói

- Hồn Vương bình thường không đủ năng lực làm khó Thích Đào, còn có Lâm Dạ Y ở đó nữa. Chắc chắn trong đám người kia phải có Hồn Đế

Mã Dật Lâm vẻ mặt cũng ngưng trọng cực kì. Đó không phải lời suy đoán mà là khẳng định. Phen này sẽ khó khăn vô cùng.

Lam Mẫn Lăng đang ngự không phi hành rất xa ở phía sau cùng vài người trong Hải Thần Các nữa.

- Kẻ nào lại dám động đến học viên của Sử Lai Khắc ngay trong thành. Đáng chết!

Lần trước bà đã báo sự việc của Lâm Dạ Y và Thích Đào cho Hải Thần Các Các Chủ. Ông đã cho họp tất cả trưởng lão trong Hải Thần Các lại. Tất cả đều đồng ý với quyết định đó sẽ là hai thành viên của đời Sử Lai Khắc tiếp theo.

Thiên tài như vậy là ngàn năm có một. Tuy cuộc tỉ thí tổ chức chọn đệ tử hạch tâm chưa diễn ra nhưng có bị thiểu năng cũng biết hai nha đầu kia nắm chắc hai slot. Chưa kể đến việc sau này chắc chắn chúng sẽ tiến vào nội viện, là một thành viên của Sử Lai Khắc Thất Quái tương lai, là bộ mặt của học viện a.

Một nam nhân gương mặt anh tuấn đang phi hành sau lưng nàng trầm giọng nói

- Chẳng lẽ là người của tà tông?

Vài vị trưởng lãi phía sau lắc đầu, nói

- Không phải. Lần tỉ thí kia diễn ra chưa đầy hai ngày. Có biết cũng không cả gan trong thành mà động đến người của ta. Có khả năng...

- Tư thù!

Lam Mẫn Lăng nghiến răng nói. Bà lúc này nộ khí bừng bừng, sắp bị áp đến hít thở không thông rồi.

————————————————

Thiên Minh Nguyệt cùng Mã Dật Lâm cấp tốc phi hành đến trước hàng Cá nướng Hoắc Vũ Hạo, thấy vài ánh lôi quang màu tím loé lên rồi lại vụt tắt.

Vài ánh lửa đỏ sáng bừng một góc trời cũng đồng thời sáng lên, Thiên Minh Nguyệt nhanh chóng lao nhanh về phía Bắc, nơi đang giao tranh.

- Hai ngươi đừng xảy ra chuyện gì

Mã Dật Lâm cắn chặt răng, bàn tay nắm thành quyền đuổi theo sau Thiên Minh Nguyệt.

————————————————

Lâm Dạ Y đứng thẳng trên nền trời đêm, mái tóc màu đen kịt bay toán loạn. Gương mặt trắng nõn tái nhợt, vết máu trên má đã hơi khô lại.

Đám hồn sư phía trước vẫn không thiệt hại quá nhiều. Nàng liều mạng dùng hồn mở mấy trăm cái Thời Không Chi Môn cũng chỉ có thể làm bị thương một tên Hồn Đế.

Tên áo đen đứng thứ hai bên trái cười khẩy, châm biếm nói

- Xú nha đầu, ngươi rất xuất sắc. Chính vì vậy nên mới chết. Kiếp sau đừng động tới người không nên trêu.

Cầu lửa trong tay hắn lớn dần, lớn dần, mang theo hơi nóng kinh người. Lâm Dạ Y cười lạnh, lấy cái vòng từ trong hồn đạo khí trữ vật đeo lên cổ tay trái, nói

- Là các ngươi ép ta!

Nàng thực sự lúc đầu chỉ là cố gắng đẩy lui đám này tìm cơ hội trốn đi thôi. Ai ngờ trước đến giờ chỉ quen đấu với Phong Hào Đấu La mà chiếm thế thượng phong thôi, chưa từng nghĩ có ngày mình phải chật vật như này.

Đám hồn sư phía trước khó hiểu nhìn nàng. Cái vòng tay lúc này đã nằm an vị trên cổ tay Lâm Dạ Y, bắt đầu phát huy sức mạnh của mình.

Thiên Minh Nguyệt và Mã Dật Lâm tiến gần đến nơi, nàng thấy đám hồn sư phái sau đa số đều là sáu hoàn, còn có hai tên là bảy hoàn.

- Có hai Hồn Thánh!

Thiên Minh Nguyệt run rẩy nói. Trong đó còn có hơn mười mấy tên là Hồn Đế kia kìa. Làm sao họ có cơ hội thắng được.

Mã Dật Lâm giờ phút này không hề để tâm đến mấy tên Hồn Đế kia mà chằm chằm nhìn vào bóng người khoác áo choàng màu trắng đứng trước đó.


Thân thể nàng lơ lửng giữa không trung, chứng tỏ thực lực phải từ Hồn Thánh trở lên, đám hồn sư kia chỉ có hai người có thể ngự không phi hành, còn lại đều dùng hồn đạo khí. Đầu tóc dài màu đen rối tung bay đằng sau lưng. Áo choàng màu trắng phiêu dật trong gió. Y phục màu đen ở bên trong lộ ra, khoe cặp chân thon dài ngọc ngà ra ngoài.

Gương mặt nàng tinh xảo đến cực hạn, mang theo nét âm trầm. Tròng mắt đen như mực, sâu thẳm lại lạnh lẽo, sát ý ngút trời. Cây trượng màu đen có hình khô lâu giơ thẳng trước mặt, nàng chậm rãi nói

- Các ngươi... nên chết!

Đám hồn sư phía trước phát hoả, không biết trời cao đất dày lao vào, gào lên

- Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!

Đứng ở phía xa theo dõi, sắc mặt của Lam Mẫn Lăng và các vị trưởng lão đại biến. Lam Mẫn Lăng cười lạnh, mắt hiện lên sát ý

- Không nghĩ ở đây sẽ được diện kiến Tử Vong Thánh Nữ Huyết Dạ trong truyền thuyết.

Các vị trưởng lão còn lại nét mặt cũng không khá hơn. Bọn họ không ai là không biết đến Tử Vong Thánh Nữ Huyết Dạ. Hai mươi tuổi đầu mà cấp bậc Cực Hạn Đấu La. Ả ta từng giao chiến với hai Cực Hạn Đấu La lấy sức một người giết hai Cực Hạn Đấu La mà một cái nhíu mày cũng không có

Người này là người đứng đầu trong danh sách truy nã ở Hải Thần Các, ngay cả Hải Thần Các Các Chủ cũng không dám lỗ mãng nếu gặp ả ta. Ông xác định rằng, Huyết Dạ mạnh đến mức nghịch thiên, Cực Hạn Đấu La bình thường không phải đối thủ, kể cả ông. Ả ta là một nhân loại nhưng mang sức mạnh có thể sánh ra với Thần.

- Trận đấu này, e là chúng ta chỉ là khán giả

Vị nam nhẫn lúc nãy cười khổ nói, những người còn lại cũng cười xoà theo. Đến Các Chủ còn phải kiêng dè thì họ tính là cái gì? Giờ mà ra thì e sẽ bị liệp sát toàn bộ.

Mã Dật Lâm sắc mặt kinh hãi nhìn thân hình đang đứng trên bầu trời. Thiên Minh Nguyệt thấy kì lạ, hỏi

- Dật Lâm, ngươi biết người đó?

Mã Dật Lâm cười khổ, chậm rãi nói

- Không chỉ mình ta biết đâu. Nguyệt Nguyệt, mấy vị trưởng lão trong Hải Thần Các đều biết.

Hắn quay qua vỗ vai Thiên Minh Nguyệt, thản nhiên nói

- Hai nha đầu kia chắc chắn sẽ không sau, nhưng không biết người này có quan hệ gì với Lâm Dạ Y...

Vế sau hắn nói bằng giọng trầm hơn, ánh mắt hướng về bóng trắng trên nền trời

————————————————

Lâm Dạ Y lạnh nhạt liếc nhìn đám người đang lao về phía mình, ánh mắt khinh bỉ cực kì. Thanh ma trượng trong tay vung lên, hai dải xích bạc xung quanh vòng thành hình tròn dưới chân nàng. Chín vòng hồn hoàn màu xám tro lơ lửng sau lưng.

Đám hồn sư mặt trắng bệch, vài người lắp bắp nói

- Ph... Phong Hào Đấu La t... tà hồn sư!

Bọn chúng quay người định bỏ chạy. Có điên mới đối đầu với tà hồn sư. Tà hồn sư mạnh mẽ hơn hồn sư bình thường rất nhiều. Chỉ cần một tên tà hồn sư cấp bậc Hồn Đế đã đủ khiến họ chết rồi chứ đừng nói đến Phong Hào Đấu La.

Cả đám hồn sư chạy loạn thành một bầy, như đàn ong vỡ tổ. Lâm Dạ Y nở một nụ cười lạnh thấu xương, từng âm thanh nhỏ nhẹ lọt vào sâu trong đại não của chúng

- Nếu các ngươi bỏ đi từ hai mươi phút trước... mọi chuyện sẽ khác.

Vòng hồn hoàn màu xám tro thứ nhất sáng lên. Cây ma trượng trong tay nàng hoá thành một cái lưới hái dài sắc lẹm. Hoa văn khắc trên cán tinh xảo đến mức tấn cùng, từng đường nét nhỏ đều thể hiện sự khéo léo.

Cả cán lẫn lưỡi đều là một màu đen quỷ dị, xung quanh tản ra uy áp của cường giả Cực Hạn Đấu La. Đôi tròng mắt đen kịt của Lâm Dạ Y tràn ngập tiếu ý nhìn đám người phía trước, đôi chân dài khẽ động, chỉ trong chớp mắt đã lao thẳng đến tên thứ nhất.

Hắn thấy cảnh tượng này mặt xanh mét, dùng toàn bộ hồn lực tạo thành một tầng bảo vệ vật lý xung quang mình. Lâm Dạ Y không thèm để ý, tiện tay vung lưỡi hái lên, nhẹ nhàng lướt qua thân hắn

Xoẹt

Thân hình tên kia đứt làm hai, máu tươi điên cuồng bắn khắp nơi, rơi thẳng xuống mặt đất nát bét thành một đống. Một vị trưởng lão từ xa quan sát hít một ngụm khí lạnh, nói

- Danh bất hư truyền, hồn kỹ thứ nhất liền đem một Hồn Đế Đỉnh Phong bằng một chiêu chém chết.

Lâm Dạ Y không ngừng lại mà tiếp tục lao lên phía trước, lưới hái trong tay hoá thành cung tên màu đen tuyền, trên phủ chú văn màu đỏ như máu yêu mị. Bàn tay trắng trẻo của nàng hoá ra vài mũi tên xám tro mang theo sát ý nồng đậm.

Từng mũi tên được Lâm Dạ Y ngắm cực kì chuẩn xác về phía bọn hồn sư. Mũi tên bay với tốc độ xé gió cắm thẳng vào tim của chúng. Thân thể của đám hồn sư cứ thế rơi thẳng xuống nền đất. Thịt xương đều vỡ tan, máu me tán loạn.

Phía trước chỉ còn có hai tên Hồn Thánh cùng một tên Hồn Đế điên cuồng tháo chạy sau thảm cảnh của đám người vừa rồi. Tất cả đều chỉ đơn giản là một chiêu, hơn mười Hồn Đế cùng lúc bị giết chết.

Lâm Dạ Y không tồn tại một cái gì gọi là lòng thương người, trong tay cung tên lại biến mất, hoá thành một cặp song đao.

Một bên là lưỡi đao màu đen sì, một bên thì màu đỏ của máu tươi, cả hai đều được chạm khắc kì mĩ, nạm bạc ở trên cán. Nàng lao thẳng về phía trước, hai cây đao không chút do dự chém thẳng vào bụng chúng.

Nàng đâm hai cây đao vào sâu bên trong bụng, xoay mạnh hai vòng rồi rút ra, kéo theo ruột cùng một đống máu be bét ra ngoài. Những tren còn lại đều có một kết quả tương tự, thê thảm tới mứch không thể diễn tả bằng lời

Những người đang quan sát đều cảm giác cổ họng ngưa ngứa, nếu không chịu đựng có lẽ đã đem toàn bộ cái gì trong bụng đều tuôn ra.

Thiên Minh Nguyệt mặt xanh như tàu lá, bịt miệng nói với Dật Lâm

- Quá kinh khủng

Mã Dật Lâm cùng có ý nghĩ tương tự. Hắn nghe qua danh tiếng của Huyết Dạ cũng không phải ít, nay mới được tận mắt chứng kiến được thủ đoạn tàn độc, không có nhán tính của ả.

Nhưng thực lực ả ta cũng rất biến thái, hồn kĩ thứ nhất liềm đem hai mươi Hồn Đế Đỉnh Phong cùng Hồn Tháng giết chết. Tất cả đều bằng một chiêu.

Hồn kĩ thứ nhất của ả ta cũng đủ biến thái rồi đi.

Lam Mẫn Lăng xem từ đầy đến cuối cuộc giết chóc, không nhịn được nói tục nột câu

- Ta kháo, hồn kĩ thứ nhất của ả ta quá khủng bố. Gì mà từ lưỡi hái chuyển qua cung tên, rồi lại đổi qua song đao. Có thật tên của nó là Khô Lâu Ma Trượng không vậy?

Vũ hồn Khô Lâu Ma Trượng có hồn kỹ thứ nhất cực kì bá đạo. Nó tên là Hư Tạo Ma Khí. Nó có thể biến đổi Khô Lâu Ma Trượng thành một vũ khí có năng lực của vũ hồn thuộc tính cực hạn hắc ám.

Lam Mẫn Lăng trong lòng tin tưởng, nếu ả quái vật này mà nảy sinh ý định xoá xổ học viện Sử Lai Khắc hoặc cả cái đại lục này đều không ngoài khả năng.

Lâm Dạ Y khép hai hàng mi dài mỏng như cánh ve lại, lạnh lùng hỏi

- Xem đủ?

Đám người Lam Mẫn Lăng giật thót mình. Họ đã tận lực che giấu khí tức mà vẫn bị phát hiện. Không hôt là Tử Vong Thánh Nữ đại danh đỉnh đỉnh trong truyền thuyết

Lam Mẫn Lăng phi hành đến gần vị trí Lâm Dạ Y hơn, cười lạnh

- Không biết Thánh Nữ ở đây là có việc gì?

Lâm Dạ Y không hề kiêng nể Lam Mẫn Lăng, hừ lạnh

- Bổn thánh nữ làm việc cần ngươi hỏi?

Lam Mẫn Lăng cắn răng. Nàng tuyệt đối không thể lỗ mãng với ả Thánh Nữ này.

Lâm Dạ Y quay lưng bước đi, nói

- Nha đầu tóc hồng ta để các ngươi chăm sóc. Còn nha đầu tóc trắng ta đưa nàng đi.

Nàng hơi dừng lại, cười khẩy

- Nên nhớ nàng có ta là hậu trường. Nàng xảy ra việc gì đừng trách ta huyết tẩy học viện của các ngươi!

————————————————