Thiên Kim Tiểu Thư

Chương 8

Bên ngoài cửa phòng, bà đã nghe thấy tất cả, nước mắt rơi trên khuôn mặt bà, bà không nghĩ người trong kia vừa là con bà lại vừa không phải con bà.

Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của bà, tựa người vào cánh cửa, bà lặng khóc. Bà rất thương cô, nghe cô kể mà bà càng thương cô hơn, nhưng còn con gái của bà? Không biết bây giờ linh hồn của nó lạc nơi đâu?

Bà phải làm sao đây? Chấp nhận cô lại sợ con mình đau lòng, không chấp nhận cô lại không thể bỏ cô.

Anh ở trong phòng, an ủi cô, nhìn thấy cô chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

" Cạch"

Cửa phòng mở ra, anh thấy mẹ mình đã ở trước cửa phòng từ bao giờ, nhìn bà khóc lòng anh thật khó chịu. Nhẹ vỗ vai mẹ, dìu bà vào phòng của mình, ngồi bên cạnh, ôm bà, anh nói:

- Mẹ! Mẹ cứ coi như mình đã có thêm một con gái đi! Có lẽ em con không lỡ rời xa chúng ta cho nên đưa cô ấy tới bên chúng ta. Cô ấy và chúng ta có lẽ là duyên phận.
- Còn em gái con a!
- Thân xác của em linh hồn của cô ấy, ông trời đã ban cho chúng ta hai người đó thì chúng ta nên che chở cho hai người đó, mẹ không lẽ lại muốn nhìn thân xác em con là mọit cái xác không hồn sao? Suốt năm năm trước, chúng ta đã phải chứng kiến nỗi đau rồi, giờ ông trời ban cho em sống lại, tuy không phải là linh hồn của em, nhưng thân xác là của em. Mẹ có con gái rồi thì nhận thêm cô ấy nữa. Nếu mẹ không nhận để cô ấy đi thì mẹ sẽ vĩnh viễn mất đi con gái của mình, mẹ chấp nhận sao?
- Không, không, mẹ không muốn!
- Vậy thì mẹ chấp nhận thêm cô ấy! Cô ấy cũng khổ lắm chứ, sống trong thân thể người khác, lúc nào cũng lo lắng mình bị phát hiện rồi sợ bị mọi người sợ hãi xa lánh.

Gạt nước mắt bà nói:

- Con nói đúng, mẹ sẽ không để con bé chịu khỏi nữa, hai con gái của mẹ chúng đều là những đứa ngoan và hiếu thảo.
- Tốt rồi, còn ba con nữa.
- Thôi để mai cha con về rồi nói!
- Ừ! Để mẹ qua nhìn con bé một lúc!

Nhìn bà rời đi, anh khẽ thở dài, nhưng anh cũng không thể làm gì được, tất cả đều là số trời đã định.

Bước nhẹ vào phòng, nhìn cô bình yên ngủ, giọt nước mắt còn đọng nơi khoé mắt, nhẹ đặt tay lên lau cho cô, hai đứa con gái của bà, sao số chúng lại khổ vậy, đứa thì có xác không hồn, đứa thì có hồn nhưng không có xác, vuốt nhẹ khuôn mặt của cô, bà mỉm cười, bà chấp nhận tất cả sự thật, vì chúng là con của bà, bà cũng không phải là mất đi con gái, mà thậm chí còn được thêm một đứa, hai đứa đều sống bên cạnh bà, như vậy là đủ rồi, quá đủ với bà và gia đình của bà rồi.