Thiên Kim Tiểu Thư

Chương 6,7

-Đúng vậy? Em đã đi đâu?
- Em ở trong nhà mà! Mẹ con không có đi đâu cả!
- Vậy sao mẹ và mọi người tìm con mà không thấy con đâu?
- Mẹ! Con ở trong phòng luyện đan dược!
- Thật? Con nói con trong phòng luyện đan?
- Em nói thật?
- Dạ!
- Nhưng con bị mất trú nhớ mà?
- Con cũng không biết nữa, khi con vào coi đan dược thì tự nhiên trong đầu con có tên cùng phương thuốc luyện, vì để chứng minh nên con đã luyện thử theo công thức trong đầu.
- Vậy kết quả?

Nhìn hai người, lúc nãy còn lo lắng cho cô giờ lại là hồi hộp, cô mỉm cười nói:

- Không phải mẹ và anh hai vào dược phòng là sẽ biết sao?

Nghe cô nói, mẹ cô liền chạy vội vào dược phòng, còn anh của cô mặc dù bình tĩnh nhưng cô nhìn dưới bước chân của anh lại là nhanh.

Bên trong dược phòng, nhiwxng lọ đựng dược đã nhiều hơn, bước lại chỗ đựng những cây thuốc, chúng đã vơi đi một nửa, cả hai người quay lại nhìn tên từng loại thuốc đều kinh ngạc.

Thật không ngờ cô lại luyện nhiều đến vậy, sau khi bình tĩnh, cả hai bước ra khỏi phòng, mẹ cô chạy lại ôm cô vào lòng, bàn tay mềm mịn ấm áp của bà vuốt nhẹ lên làn tóc dài mượt của cô nói:

- Bảo bối à! Con đúng là bảo bối mà ông trời ban cho chúng ta!
- Mẹ! Mẹ nói gì vậy?- Cô ở trong lòng bà lên giọng giận dỗi.
- Không! Mẹ không nói gì cả được chưa?
- Ừm!

Anh đứng bên cạnh nhìn cô được mẹ ôm vào lòng nâng niu vuốt ve khẽ mỉm cười, em gái anh ngày càng đáng yêu, không buồn ít nói như ngày trước, cô bây giờ đầy sức sống tươi mát.

Bất chợt mẹ anh nói:

- À! Đúng rồi! Con gọi điện báo tin mừ cho cha con biết đi!- bà nhìn anh nói.
- Dạ, mẹ! Con điện cho cha con ngay!

Lấy điện thoại trong túi ra, anh bấm số, nói chuyện cho ba biết, sau đó cúp máy, hai mẹ con nhìn anh, khẽ cười anh nói:

- Cha nói mai cha sẽ trở về!

Nhận được câu trả lời của cha từ anh, hai mẹ con cô gật đầu, anh lại lên tiếng:

- Mẹ! Cũng đã muộn rồi, mẹ đi nghỉ đi cho em còn đi nghỉ! Hôm nay luyện đan chắc cũng đã mệt rồi!

Nhìn cô dụi mặt vào lòng mình, bà cười nói:

- Mẹ quên mất! Con yêu đi ngủ đi con!

Hôn nhẹ lên trán cô, bà đứng dậy đi vào phòng, còn anh lại gần ăm cô lên phòng ngủ, không biết từ khi nào, cô có thói quen để anh ôm lên phòng và anh cũng có thói quen ôm cô lên phòng đặt lên giương, kéo chăn đắp cho cô rồi anh mới trở về phòng mình ngủ.

Nhìn anh khi sắp tới cửa cô liền gọi:

- Anh hai! Em có chuyện muốn nói với anh!

Bước quay trở lại anh hỏi:

- Em có chuyện gì sao?

Gật gật đầu cô nói:

- Em có chuyện muốn nói thật cho anh biết, nghe xong anh nghĩ sao em cũng sẽ chấp nhận nhưng em tất muốn nói cho anh biết!
- Được! Anh nghe em nói! Em nói đi!

Nói rồi anh ngồi lại giường chờ đợi điều cô muốn nói.

Cô nhìn anh, cô không muốn dấu, cô muốn trở về để nhìn công ty của gia đình mình, cũng muốn xem xem cái kẻ kia sống như thế nào.

Hít một hơi, cô nói:

- Em thật ra không phải là Dạ Đàm Hiểu Văn!

Nghe cô nói, anh đứng bật dậy, tay bóp cổ cô, ánh mắt anh giờ lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên:

- Cô nói cô không phải em gái tôi? Vậy em gái tôi đâu? Nói! Nếu không tôi sẽ giết cô!

Khuôn mặt cô đỏ bừng, bàn tay nắm tay anh, nói:

- Anh...anh...trước.....bỏ....bỏ tay...ra đã!

Nghe cô nói, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh không hiểu sao lại đau lòng, ánh mắt phức tạp nhìn cô, nhẹ buông tay, anh nói:

- Nói đi!
- Em! Thân xác này là của em gái anh, nhưng linh hồn thì không phải, em cũng không biết vì sao em lại có thể vào trong thân xác này!
Tên thật của em là Trần Thiên Kim, em sống ở Bắc Kinh, em cũng là một thiên kim, trước em có yêu một người, nhưng em không ngờ kẻ đó chỉ lợi dụng em, vì em mù quáng tin hắn, lại không ngờ hắn giăng bẫy hại chết cha mẹ em và giết em, cho nên linh hồn của em mới có thể nhập vào Dạ Đàm Hiểu Văn, em gái của anh!

Nghe cô nói, anh im lặng, anh không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra. Là em gái anh đồng thời cũng không phải là em gái anh.

Nhìn cô nước mắt tuôn rơi, thở dài, lại gần ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, thở dài anh nói:

- Anh giờ cũng không biết phải gọi em như thế nào nữa, gọi tên em thì không công bằng với cha mẹ, không gọi tên em thì lại không công bằng với cha mẹ em!

Tựa trong lòng anh, cô khóc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của cô, nỗi đau trong lòng cô, cô không biết nên chia sẻ với ai? Từ lúc cô trọng sinh tới giờ, cô thực sự không khi nào được thoải mái, mặc dù cười mà lòng đau nhói.

- Anh hai! Em có còn được gọi anh là anh hai nữa không? Anh có ghét em không?
- Ngốc quá! Anh sao có thể ghét em được! Anh không muốn nhìn thấy em rơi bất kì một giọt nước mắt nào thì sao có thể ghét em được đây?
- Anh hai! Cám ơn anh! Em có thể nói cho cha mẹ biết không? Em không muốn gạt cha mẹ, em muốn được là chính mình!
- Được, ngày mai cha về em có thể nói!

Hai anh em nói chuyện trong phòng lại không biết rằng, ngoài cửa phòng.

Chương mới hơn