Thiên Kim Tiểu Thư

Chương 5

Anh không hiểu vì sao trong mắt cô lại có sát khí thoáng qua, anh biết mình không nhìn lầm, cô luôn được sự bảo vệ che trở của mọi người, vậy vì sao trong mắt cô lại có sát khí? Không lẽ cô bị ai đó làm tổn thương? Thế nhưng cô chưa bao giờ rời khỏi mọi người, hay là lần cô ngã xuống vực đó là có người đẩy cô? Nếu không phải nguyên nhân đó thì anh không thể nghĩ ra nó là nguyên nhân gì.

Nắm chặt tay anh thề nhất quyết phải tìm ra kẻ đã hại em gái của mình, anh không cho phép bất kì kẻ nào làm tổn thương em gái của anh.

Nhìn cô dấu sát khí trong lòng, đôi mắt thỉnh thoảng thoáng qua u buồn, lại khiến anh lo lắng không thôi. Bước lại gần kéo cô vào lòng anh nói:

- Hiểu Văn, em có chuyện gì sao?
- Em không có, anh hỏi vậy là có ý gì?

Tựa vào lòng anh cô hỏi trong lòng lại nghĩ: " hay anh phát hiện gì sao? Tại sao lại hỏi mình câu đó? Không lẽ mình có sơ hở gì?" Thở dài anh nói:

- Có chuyện gì thì nói cho anh biết, đừng dấu biết không?
- Dạ anh hai!
- Này! Hai đứa đang nói gì vậy? Có gì dấu mẹ sao?

Mẹ anh bước lại gần nhìn hai con của mình hỏi, kể tử khi con gái bà rơi xuống vực bị hôn mê năm năm đến khi tỉnh dậy thì mất trí nhớ. Con người hoàn toàn thay đổi. Con trai bà cũng không biết từ khi nào, nó lại quan tâm em gái của mình từng chút một.

Trước kia nó chỉ quan tâm cho có, nhưng giờ, sự quan tâm của nó giống như cách chồng bà chăm sóc bà vậy. Lắc đầu xua đi ý nghĩ linh tinh, bà nhủ:" có lẽ bà đã nhìn nhầm hoặc nghĩ linh tinh thôi, sẽ chẳng có chuyện đó xảy ra. Có lẽ từ trước con bé luôn luôn tồn tại nên con trai bà cảm thấy con bé phiền phức, cho nên sau khi con bé rơi xuống vực tìm không thấy đã khiến con trai bà biết trân trọng con bé".

Ngồi chơi một lúc thì mọi người đều đi ngủ, trước khi đi vào phòng anh nói với cô:

- Ngày mai lại đi tập luyện, mai sẽ phải dậy lúc 4 giờ, em nghỉ ngơi sớm đi.
- Dạ anh hai!

Ngày qua ngày, cuộc sống của cô lặp đi lặp lại, sáng dậy sớm, tối muộn về nhà. Cứ như vậy đã trôi qua năm tháng. Đến hôm nay cô đã điều khiển linh lực của mình một cách thành thạo, có thể giống như anh trai cô, chỉ cần cô muốn nó sẽ xuất hiện, cô muốn nó ra sao nó sẽ như vậy.

Anh trai cô nói, giờ cô đã là một cao thủ rồi, nên khoing cần tập luyện gì nữa, suốt năm tháng qua, mẹ cô cứ nhìn thấy cô bị thương dù là rất nhẹ liền nước mắt rơi, cha cô cũng vậy, cứ khi nào cô bị thương là ông quay sang la mắng anh cô. Dù cô có nói như thế nào cha và mẹ cô đều như vậy.

Giờ cô bắt đầu chuyển sang tập luyện luyện dược, nghĩ rồi cô đứng dậy bước vào phòng luyện đan của riêng mình. Vào nhìn dược phòng khiến cô kinh ngạc không thôi, có rất nhiều loại dược liệu chân quý, đi dạo phòng luyện đan, càng đi càng khiến cô kinh ngạc không thôi:

- Oà, nhiều quá! Thật không ngờ lại có nhiều loại dược đến vậy.

Cầm một lọ mở nắp ra, cho lên ngửi, chợt, trong đầu của cô hiện lên phương thuốc luyện đan cùng các bước luyện đan, giật mình cô đứng ngẩn người nửa ngày liền vội đi lấy nguyên liệu để tu luyện thử. Nguyên liệu lấy xong cô lại chiếc mà người ta vẫn gọi là đỉnh luyện đan, hít sâu một hơi, cô bắt tay vào luyện theo đó, thời gian lặng lẽ trôi.

Đến giờ mẹ cô cùng anh trai trở về nhà, vào trong nhà không thấy cô đâu, mọi người đều nghi ngờ, mẹ cô suốt ruột liền gọi người hầu lại hỏi:

- Tiểu thư đâu?
- Dạ con cũng không biết tiểu thư ở đâu ạ!
- Vậy nó có đi đâu không?
- Con cũng không biết!
- Con bé đi đâu được chứ? Mọi lần về nhà đều thấy mà sao giờ không thấy đâu? Làm sao bây giờ?

Anh nhíu mày, không biết cô đi đâu, tại sao không dặn lại cho người giúp việc biết trước chứ? Anh nhìn mẹ nói:

- Mẹ bình tĩnh một chút, con nghĩ em con chỉ đi dạ đâu đó thôi!
- Đi dạo gì mà tới giờ này còn chưa về? Không được, mẹ phải điện cho cha con về
- Mẹ từ từ đã, đợi thêm một lúc nữa xem em con có về không, nếu lúc đó vẫn chưa về thì gọi cho cha con cũng không muộn mà mẹ.

Hai người ở trong nhà đang lo lắng đếm từng phút từng giây, còn cô? Cô vẫn ở trong phòng luyện đan, bởi vì lần đầu tiên luyện vậy mà cô có thể tự nhiên như vậy dễ dàng thành công, cứ vậy, niềm đam mê của cô trỗi dậy. Cô mải thử nghiệm hết loại này tới loại khác, rất nhanh cô đã luyện được hơn năm mươi loại thuốc, đang định luyện tiếp thì bụng cô vang lên tiếng "ục, ục"

Ngưng tay, cất những lọ thuốc vừa điều chế lên trên gác, bước ra khỏi phòng, cô thấy mẹ cô nước mắt đỏ hoe, còn anh hai thì quanh người toát ra khi lạnh, không ai đến gần. Cô nghĩ: " không lẽ cha cô làm gì có lỗi với mẹ cô sao?" Nghĩ vậy cô liền hỏi:

-Mẹ! Có chuyện gì sao?

Nghe tiếng cô, bà ngẩng đầu nhìn lên, anh cũng vậy, sau đó bà đứng bật dậy, chạy tới gần ôm cô nói:

- Con đi đâu mà sao không nói cho những người giúp việc biết? Làm chúng ta lo lắn, sợ con có chuyện gì...

Chương mới hơn