Thiên Kim Tiểu Thư

Chương 4

Trong phòng làm việc, cha cô nghiêm túc ngồi trên bàn, cô thật không nghĩ ra, bình thường ông hay vui đùa cùng mọi người trong nhà là vậy, nhưng giờ thấy ông nghiêm nghị cũng khiến cho cô có chút ít áp lực, thật không hổ danh là gia chủ của một gia tộc lớn,

Cũng may, cô là con gái của ông, nên ông thu bớt áp lực trên người mình lại, nếu không thì cô đã không thở được với sự uy nghiêm của ông. Lúc này ông ngẩng đầu nhìn cô nói:

- Nếu như con đã xác định thì cha sẽ không ngăn cản con nữa.
- Dạ cha, con xác định!
- Tốt! Chúng ta đi thôi, hôm nay cha sẽ dạy khinh công cho con.

Nghe cha cô nói đến khinh công hai mắt cô toả sáng, vậy là cô có thể bay được như trong phim truyền hình vẫn chiếu sao? Ông nhìn cô thấy hai mắt cô toả sáng ông cũng không nói gì, sau này tập luyện khổ cực thì cô sẽ biết nó cũng không hề đơn giản như cô nghĩ, lại gần cầm tay cô, không gia dịch chuyển, lần này cô có kinh nghiệm nên nhắm mắt lại.

Thời gian cũng giống như hôm qua anh hai cô đưa đi, khi mở mắt ra đúng là địa điểm hôm qua cô tới. Ông nói:

- Hôm nay con học khinh công, trước tiên con ngồi tĩnh tâm, luyện theo phương pháp sau để tụ khí vào đan điền, con nghe sau đó làm theo.
- Dạ cha!

Ông bắt đầu đọc khẩu quyết thì cô cũng bắt đầu làm theo, hai tay đặt lên nhau, lòng bàn tay úp lại, dần dần cô cảm nhận có một dòng khí chạy từ các kinh mạch hướng về dưới bụng của mình, cứ thế cô lạp đi lạp lại nhiều lần cho đến khi thông thạo. Lúc này cha cô nói:

- Hiểu Văn giờ con tụ khí sau đó nhảy lên cái cành cây kia cho cha coi!

Nhìn cành cây cô nghĩ: " thấp vậy cô lên đó dễ ợt, không phải trong phim họ bay vèo cái là lên sao?", hít sâu một hơi, khí tụ đan điền, sau đó: " vèo", cô giật mình la thất thanh:

- Aaaaa, cha giúp con!

Lắc đầu, ông liền bay lên theo để giúp cô, khi xuống đất, nhìn cô ông nói:

- Từ bây giờ con phải tập luyện nghiêm túc, trước tiên qua những cái cột kia, sau đó con tập đi ở trên đó, cho đến khi nào con đi trên đó như đi đất bằng thì ta sẽ dạy tiếp cho con, hiểu chưa?

Gật đầu, cô đi về phía đó, nhìn những cây gỗ cao mà không biết lên bằng cách nào, nghi hoặc cô nghĩ: " không có chỗ lên thì lên bằng gì? Không lẽ ta chèo lên? Cột thì trơn bóng như vậy". Nghĩ là làm cô bắt đầu ôm cột để trèo lên, nhưng vì cột trơn bóng cô cứ trèo lên rồi lại rớt xuống, cha cô thấy vậy chỉ biết lắc đầu, ông nói:

- Con ép khí đan điền sau đó bật nhẹ là sẽ lên được!
- Lại ép khí đan điền mới bật lên được sao cha? Sao lại không làm cái bậc như cầu thang để lên?
- Cái nay dùng để tập luyện đâu phải để chơi mà làm giống cầu thang, sao? Con sợ rồi?
- Hừ, con không sợ!

Nói rồi cô bắt đầu làm theo lời cha cô, lúc thì bật nhẹ quá không tới nơi được, lúc thì cao quá, giờ thì cô đã biết, không như trong phim chiếu, dễ dàng như vậy.

Tập luyện gần hết nửa ngày cô mới có thể điều chỉnh chính xác mức độ như thế nào cho vừa đủ để tới đúng mục tiêu. Lúc này cha cô mới lên tiếng:

- Chúng ta về thôi, từ mai con bắt đầu dậy sớm để tập luyện.
- Dạ cha!

Cô nhìn cha mình ấp úng hỏi:

- Cha! Con ngốc quá phải không cha?

Nhìn cô ông cười âu yếm nói:

- Ai nói con gái của ta là ngốc? Con gái của ta là một thiên tài đấy!
Đừng buồn, tại con chưa quen thôi, đợi khi con quen rồi thì sẽ khác.
- Dạ cha!
- Chúng ta trở về thôi, tối rồi!
- Hì, dạ!

Buổi tối luôn là bữa cơm đầm ấm của gia đình cô, anh trai cô dù bận gì cũng sẽ về dùng cơm cùng mọi người, nhìn cảnh gia đình hạnh phúc cô lại nghĩ tới trước kia, vì cô quá ngốc nghếch, vì một kẻ không ra gì mà làm cha mẹ cô buồn, cô còn giận họ, trách họ đã không cho cô cùng hắn ta lấy nhau.

Lúc đó cô bị tình yêu của hắn làm lu mờ, không nhận biết được gì, người ta thường nói khi yêu chỉ số thông minh của nữ nhân là số 0, quả thật rất đúng. Từ khi quen hắn, cô và cha mẹ luôn cãi nhau, mẹ cô nhiều lần khóc trong nước mắt, nhưng cô lại không để ý.

Rồi bi kịch xảy ra khi cô tha thứ cho hắn ta, từ lúc cô tha thứ cho hắn thì chính là cô chuẩn bị mài dao để giết cha mẹ cô, nếu như cô không đồng ý tha thứ cho hắn thì giờ đây cha mẹ cô sẽ vẫn còn.

Nước mắt nhẹ rơi, mẹ cô thấy vậy chạy lại ôm cô vào lòng hỏi:

- Hiểu Văn, con sao vậy? Sao lại khóc?

Nghe tiếng của mẹ cô, cha cùng anh hai đều lại gần nhìn cô hỏi:

- Con sao vậy? Có phải hôm nay tập luyện bị đau ở đâu sao?- Cha cô.
- Em sao vậy? - Anh hai cô.

Lắc đầu, lau nước mắt cô nhìn họ nói:

- Cha, mẹ, anh hai! Cảm ơn mọi người!

Ai cũng nhìn cô không biết sao cô lại nói vậy, cha cô nói:

- Con sao lại nói thế? Chúng ta là người một nhà!
- Dạ vâng! Chúng ta là người một nhà!

" Cho nên cô sẽ không lạp lại sai lầm như trước nữa, giờ cô không có hy vọng gì, ông trời cho cô sống lại, còn được sống trong tình yêu thương của những người thân, nhiw vậy là quá đủ rồi, cô thật sự là thấy mãn nguyện rồi. Còn kẻ kia, sẽ có ngày cô tự tay giết hắn, không đúng, cô sẽ cho hắn người không ra người, quỷ không ra quỷ, sống không được mà chết cũng không xong" đáy mắt cô xuất hiện sát khí nhưng rồi kịp thời thu lại, thế nhưng vẫn bị anh hai cô phát hiện.