Thiên Kim Tiểu Thư

C

Một tháng này sức khoẻ của cô cũng đã bình phục, điều khiến cô vất ngờ lại là việc uống những viên thuốc kia, nhưng cũng nhờ nó mà cô đã nhanh chóng bình phục, nhớ lần đầu tiên cô dùng viên thuốc đó, nó vừa lạ lẫm vừa tò mò, cô không hiểu sao lại không phải là thuốc viên tây y mà lại là thuốc viên đông y của thời xưa.

Thì ra những viên thuốc đó đều được điều chế theo cách ngày xưa thường làm, nhưng lại có tác dụng rõ ràng, thân thể của cô bình phục một cách nhanh chóng. Hôm nay theo hẹn, cô bắt đầu cho việc chuẩn bị tu luyện linh lực, chỉ còn chờ một người về thôi.

Đang suy nghĩ, một giọng nói vang lên:

- Hiểu Văn! Sao lại ngồi ngoài này?

Cô quay lại nhìn, là anh trai của cô đã trở về, mỗi khi về là sẽ tới thẳng chỗ cô, mỉm cười cô nói:

- Em chờ anh a!
- Em vẫn quyết định con đường tu luyện linh lực sao?
- Đúng vậy, em cũng không thể dựa vào sự bảo vệ của anh cùng cha mẹ mãi được!
- Được rồi, vậy chúng ta sẽ đi thôi!
- Anh vừa về mệt, nên nghỉ ngơi một chút, tu luyện sau cũng được mà!
- Không sao, người tu luyện không quan trọng vấn đề đó, đi thôi! Em lại đây!

Cô bước lại gần anh, anh ôm eo cô " vù vù" không gian xung quanh quay tròn nhanh chóng khiến cô rất chóng mặt, anh nói với cô:
- Em nhắm mắt vào, lần đầu tiên do em chưa có linh lực trong người nên sẽ chóng mặt, dần dần em có linh lực rồi sẽ ổn thôi!

Nghe lời anh cô nhắm mắt lại, cho đến khi nghe anh nhắc mở mắt thì cô liền mở ra, đập vào mắt cô là một khu đất trống, xung quanh có rùng cây rậm rạp, cô hỏi anh:

-Anh! Đây là đâu? Tại sao chúng ta lại tới đây?
- Đây là nơi dành cho mọi người tu luyện của gia tộc, chỗ này là nơi bí mật chỉ có những thế hệ dòng chính mới được vào đây! Trong này em có thể thoải mái cho việc tập luyện, nào lại đây!

Theo anh ra khoảng đất trống, anh nói với cô:

- Đầu tiên anh sẽ đọc cho em khẩu quyết, sau đó em hãy ghi nhớ thật kỹ và làm theo khẩu quyết đó!
Trong linh lực được phân chia thành ngũ linh: hoả linh, mộc linh, thổ linh, kim linh, thuỷ linh. Trong đó còn có hai loại linh lực mà suốt một nghì năm qua chúng ta chưa gặp đó là quang linh cùng ám linh, quang linh đại diện cho ánh sáng, ám linh đại diện cho bóng tối. Giờ em nghe khấu quyết rồi cảm nhận nó, khi cảm nhận em hãy cói gắng để chúng tự nhiên lại gần mình, loại nào nhập vào cơ thể em thì đó là linh lực của em, nhớ đừng nóng vội, cứ để chúng tự nhập vào cơ thể em đừng bắt ép hay bài xích chúng nếu không em sẽ không nhận được linh lực của mình.
- Dạ anh hai!
- Khẩu quyết là " thiên địa vạn vật hư không, tâm tĩnh như nước thuỷ hàn lưu..." em nhớ chưa?
- Dạ!
- Vậy thì bắt đầu thôi!

Ngồi xuống tĩnh tâm cô bắt đầu thực hành theo khẩu quyết, thời gian một tiếng trôi qua, các đốm sáng bắt đầu xuất hiện trong minh tưởng của cô, mỗi lúc một rõ ràng, chúng di chuyển tới gần cô, nhớ tới lời anh nói, cô thể hiện sự thân thiện của mình với chúng, dần dần ban đầu có một ít nhập vào trong người cô, sau đó mỗi lúc một nhiều, bỗng một giọng nói vang lên, vừa lúc cô đang không biết làm sao thì anh đã lên tiếng:

- Em đã cảm nhận được chưa?
-Rồi anh, chúng nhập vào người em rồi.
-Màu gì vậy?
- Đỏ, xanh, trắng và đen!
- Em nói thạt?
-Dạ!
- Được rồi! Trước tiên em hãy vận hành theo cách dẫn chúng hoà nhập trong kinh mạch cơ thể.

Hai người tập luyện cũng không biết qua bao lâu thời gian, cho đến lúc cô quen rồi thì hai anh em bắt đầu trở về. Kì quái là ở bên trong cô không hề biết trời đã tối, cho đến khi trở về nhà cô mới biết thì ra trời đã tối. Cô hỏi anh:

-Anh hai! Sao khi còn ở trong đó em lại không thấy trời tối vậy?
- Vì bên trong đó có cài đặt trận pháp.
-Trận pháp?
-Ừ sau này anh sẽ dạy cho em.
- Oa, anh hai, anh hứa rồi đó nha!
- Ừ chỉ sợ em không chịu học thôi!
- Có nha! Em sẽ học.
- Được rồi, em đi tắm đi, chút nữa cha mẹ về chúng ta sẽ ăn cơm.
- Dạ, vậy em đi tắm đây!

Nói rồi cô vừa đi vừa nhảy nhót vui vẻ, ha ha, cô không ngờ mình trọng sinh lại có thể biết nhiều thứ đến vậy. Nhìn cô tung tăng nhảy nhót anh chỉ biết lắc đầu cười trừ, sau khi cô lên phòng thì anh cũng trở về phòng, cha mẹ anh cũng sắp về rồi.

Buổi tối trong bữa ăn, coi nói mình có bốn loại linh lực ở trong người khiến ông bà kinh ngạc không thôi, vì vậy mẹ cô nói:

-Vậy Hiểu Văn, con đưa nó ra cho cha mẹ xem nào?
-Đưa ra như thế nào ạ?
- Con chỉ cần nghĩ tới linh lực màu gì thì nó sẽ xuất hiện.
- Dạ để con làm thử!

Nói xong trong đầu cô xuất hiện màu đỏ, nhìn bàn tay mình bỗng " bụp"

-Á mẹ ơi! Lửa, lửa, cứu con!

Nhìn ngọn lửa ở trên tay mình, cô không biết làm sao, khuôn mặt thì tái mét chạy khắp nhà, chạy quanh khắp nhà, cô chạy tới đâu lửa bén cháy tới đó, tay vung lên, ngọn lửa đầu tiên bay đi thì lại xuất hiện tiếp ngọn thứ hai trên tay, cô chạy khiến cho người hầu xung quanh sợ tái mặt, trong nhà loạn hết, lúc này mẹ cô mới giật mình nhận ra, thì ra cô chưa học cách khống chế linh lực, anh hai của cô chạy lại giữ cô, anh nói:

- Hiểu Văn, bình tĩnh lại, em làm theo khẩu quyết này:" tâm tĩnh thành vô, vô sắc vô cầu...",

Nghe giọng anh đều đều vang lên khiến cô bình tĩnh lại, sau khi làm theo hướng dẫn của anh, cô bắt đầu tập luyện theo cách mà anh đã chỉ cho cô, lúc này mọi người trong nhà mới thở phào nhẹ nhõm, mẹ cô nhìn cô nói:

- Xin lỗi, mẹ không biết lại thành ra như vậy! Con có sao không?

Nói rồi mẹ cô lại gần kiểm tra coi xem cô có bị sao không, nhìn bà cô mỉm cười nói:

- Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo.
- Thật sự không sao chứ?
- Dạ!

Buổi sáng hôm sau, anh cô nói:

- Cha, hôm nay con không dạy em được, cha hôm nay ở nhà thì dạy em khinh công!
- Ừ, con cứ đi đi

Gật đầu anh rời đi, khi cô tỉnh dậy thì đã là trưa, ăn cơm xong cô tới phòng của lão cha theo lời nhắc của người giúp việc. Tới phòng làm việc của ông, cô đưa tay lên nhẹ gõ "cộc, cộc" bên trong vọng ra tiếng nói:

- Vào đi!

Đẩy nhẹ của cô bước vào