- Nếu con đã quên thì mẹ sẽ nói lại cho con biết trước một số chuyện, còn lại thì sau này sẽ nói sau. Như con đã biết qua cách gọi thì mẹ là mẹ ruột của con tên Trương Mỹ Đình, bên cạnh con là Dạ Đàm Vũ Khanh, trước mặt con là Dạ Đàm Vũ Hiên, anh trai con. Chúng ta là thế gia tu luyện linh lực, con là một thiên tài, nhưng vì để tránh cho con không có tuổi thơ nên mẹ cùng cha con đã phong bế kinh mạch cùng linh lực của con, biến con thành người thường, nhưng lại không ngờ con còn có thiên phú về luyện dược, một tháng trước, con cùng Vũ Hiên đi chơi, không may bất cẩn bị rơi xuống một vực, lúc Vũ Hiên trở về không thấy con nên đi tìm, nhưng cũng không phát hiện gì, mãi năm ngày sau không biết sao lại thấy con nằm bất động ở đó, cho nên anh con đã đưa con về, con đã hôn mê đến hôm nay là năm năm nay, không ngờ hôm nay con tỉnh lại khiến chúng ta rất vui, suốt năm năm nay, anh con đi tìm các danh y nổi tiếng thế giới nhưng ai cũng bó tay, họ nói họ không thể làm gì được, chỉ hy vọng có kỳ tích xảy ra.

Thiên Kim Tiểu Thư

- Nếu con đã quên thì mẹ sẽ nói lại cho con biết trước một số chuyện, còn lại thì sau này sẽ nói sau. Như con đã biết qua cách gọi thì mẹ là mẹ ruột của con tên Trương Mỹ Đình, bên cạnh con là Dạ Đàm Vũ Khanh, trước mặt con là Dạ Đàm Vũ Hiên, anh trai con. Chúng ta là thế gia tu luyện linh lực, con là một thiên tài, nhưng vì để tránh cho con không có tuổi thơ nên mẹ cùng cha con đã phong bế kinh mạch cùng linh lực của con, biến con thành người thường, nhưng lại không ngờ con còn có thiên phú về luyện dược, một tháng trước, con cùng Vũ Hiên đi chơi, không may bất cẩn bị rơi xuống một vực, lúc Vũ Hiên trở về không thấy con nên đi tìm, nhưng cũng không phát hiện gì, mãi năm ngày sau không biết sao lại thấy con nằm bất động ở đó, cho nên anh con đã đưa con về, con đã hôn mê đến hôm nay là năm năm nay, không ngờ hôm nay con tỉnh lại khiến chúng ta rất vui, suốt năm năm nay, anh con đi tìm các danh y nổi tiếng thế giới nhưng ai cũng bó tay, họ nói họ không thể làm gì được, chỉ hy vọng có kỳ tích xảy ra.

- Nếu con đã quên thì mẹ sẽ nói lại cho con biết trước một số chuyện, còn lại thì sau này sẽ nói sau. Như con đã biết qua cách gọi thì mẹ là mẹ ruột của con tên Trương Mỹ Đình, bên cạnh con là Dạ Đàm Vũ Khanh, trước mặt con là Dạ Đàm Vũ Hiên, anh trai con. Chúng ta là thế gia tu luyện linh lực, con là một thiên tài, nhưng vì để tránh cho con không có tuổi thơ nên mẹ cùng cha con đã phong bế kinh mạch cùng linh lực của con, biến con thành người thường, nhưng lại không ngờ con còn có thiên phú về luyện dược, một tháng trước, con cùng Vũ Hiên đi chơi, không may bất cẩn bị rơi xuống một vực, lúc Vũ Hiên trở về không thấy con nên đi tìm, nhưng cũng không phát hiện gì, mãi năm ngày sau không biết sao lại thấy con nằm bất động ở đó, cho nên anh con đã đưa con về, con đã hôn mê đến hôm nay là năm năm nay, không ngờ hôm nay con tỉnh lại khiến chúng ta rất vui, suốt năm năm nay, anh con đi tìm các danh y nổi tiếng thế giới nhưng ai cũng bó tay, họ nói họ không thể làm gì được, chỉ hy vọng có kỳ tích xảy ra.

Vừa nói, mỹ phụ phu nhân vừa khóc, bà không biết sao con gái của bà lại khổ đến vậy? Con gái bà ngoan hiền, biết mình không có khả năng tu luyện (thật ra là bị cha mẹ phong bế linh lực nên ẻm cứ nghĩ mình không có khả năng tu luyện) nên dốc sức vào luyện dược giúp gia tộc. Giờ nghĩ lại hai ông bà hối hận không thôi, nếu họ biết sẽ như vậy thì đã không phong bế linh lực của cô (thông báo trước, linh lực của ẻm là rất mạnh, linh hồn trước kia cần hai người cấp bậc Hoàng linh mới phong bế được, giờ là ẻm, nếu muốn phong bế ẻm thì phải hai người cấp bậc Thần linh mới phong bế được ẻm, lúc bắt mạch cho ẻm, hai người kia biết được kinh mạch phong bế của ẻm đã được giải cho nên hai người mí nhíu mày, nhưng cả hai cũng không nói cho ẻm biết, he he, cháp sau sẽ cho mọi người cười ẻm)

Nghe mỹ phụ nói vậy thì nàng cũng đã đoán ra, họ đâu biết thực ra con gái của họ đã chết rồi, cô chỉ là một linh hồn thế thay thế đã vậy cô còn mang một mối thù giết cha mẹ, giờ đây, cô lại không thể tự tay giải quyết kẻ thù của mình, suy nghĩ một lúc cô hỏi:

- Vậy hai người cho con hỏi, trong ba gia tộc thì gia tộc nào đứng đầu ạ?
- Đương nhiên là gia tộc Dạ Đàm của chúng ta rồi! Mà con hỏi như vậy làm gì?
- Dạ không có gì ạ!
- Con yên tâm, chúng ta sẽ thường xuyên nói chuyện với con, lúc ấy thế nào con cũng sẽ nhớ ra!
- Dạ, con cảm ơn cha mẹ!

Gật đầu, sau đó hai người đứng lên, nhìn cô họ nói:

- Thôi con nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lại tới thăm con.

Quay sang con trai của họ nói:

- Vũ Hiên! Chúng ta đi ra đi cho em con nghỉ ngơi!

Nhìn mọi người rời đi hết, cô liền nằm trên giường suy nghĩ: " thật không ngờ cô lại trọng sinh trong một gia tộc như vậy, trước kia gia đình cô cũng là nổi tiếng thế giới, nhưng khi nghe mỹ phụ phu nhân nói thì có vẻ cũng chẳng đáng để họ động tâm. Không biết nếu cô muốn trả thù kẻ đã giết hại gia đình cô và cô thì liệu họ có giúp được cho cô không? "

Lắc đầu " nếu vậy cô cũng không thể nói lý do vì sao muốn hắn ta chết? Thì cô biết nói sao? Nếu nói thật liệu họ có tin cô không? Cô không chắc". Đứng dậy, cô thở dài nói:

- Thôi cứ từ từ rồi sẽ tính, may là cô được sống lại, nếu vậy thì cô từ từ trả thù sau cũng được, không muộn.

Vào trong phòng tắm rửa xong, một lúc có tiếng gõ cửa phòng " cộc, cộc" vang lên:

- Vào đi!

Bước vào phòng, là hầu nữ mà khi cô tỉnh dậy đã có dịp gặp, trên tay là mâm thức ăn. Hầu gái nói:

- Tiểu thư! Mời tiểu thư dùng cơm ạ!
Được rồi, cứ để đó đi! Đúng rồi mọi người đã dùng bữa chưa?
- Ông chủ, bà chủ cùng thiếu gia đã ăn rồi ạ!
-Ừ!
- Tôi xin cáo lui!
- Ừ!

Hầu gái vừa rời khỏi, cô liền ăn cơm, nhìn các món ăn thật là hấp dẫn, cô ăn mà cứ muốn ăn mãi. Đúng là như thế này mới gọi là mỹ vị nhân gian.

Cứ thế, thời gian một tháng trôi qua, trong một tháng này, cô chấp nhận là mình đã trọng sinh, trọng sinh vào năm năm sau tức là năm 2240, vậy thời điểm cô chết là năm 2235, suốt một tháng qua, cô vừa làm quen với cuộc sống mới, vừa tìm hiểu tin tức về Ân Đình Phong, khi tìm ra cũng không khiến cô bất ngờ cho lắm, cũng may công ty của gia đình cô vẫn được phát triển, ngày một tốt hơn, như vậy cũng được, coi như cô để hắn làm thuê cho công ty cô, chờ cô có đur khả năng sẽ trở lại đó đòi lại.

Điều hiện giờ của cô đó là, cô không hề biết đến bất kì thứ gì như luyện đan, hay luyện võ, cô không biết làm sao để dấu được họ, nhìn họ ngày nào cũng hy vọng rồi lại thất vọng khiến cô cũng rất đau xót, nghĩ lại cô thấy mình thật may mắn, kiếp trước cha mẹ cũng yêu thương cô như vậy, giờ cô lại có được cha mẹ, họ cũng yêu thương cô thất lòng. Cho nên cô đã chấp nhận họ là cha mẹ kiếp này của cô.

Sống cùng họ một tháng cô cũng đã nhận ra tính cách của từng người trong gia đình cực phẩm này: lão cha mỹ nam là một người cuồng con gái, bao che khuyết điểm, lão mẹ mỹ phụ thì tính trẻ con, rất thích làm lũng với cô, còn anh trai mỹ nam của cô thì khỏi nói, bề ngoài thì lạnh lùng ít nói, nhưng khi ở gần cô là chọc cho cô nổi giận xong thì lại quay ra năn nỉ dụ dỗ cô, là kẻ cuồng em gái hết thuốc chữa.

Nhìn một nhà bốn người thỉnh thoảng cãi lộn, nhưng người thắng luôn là lão mẹ xinh đẹp của cô thì cô lại muốn cười, cứ khi nào cãi nhau, bà mà thắng thì hôm đóhai mỹ nam trong nhà phải nấu cơm, rửa bát, dọn dẹp tất cả, không được để người hầu làm. Mỗi lần như vậy, cô lại được nhìn biểu cảm như trái khổ qua của hai mỹ nam trong nhà.