Thiên Kim Tiểu Thư

-A

Kêu nhẹ một tiếng, cô mở mắt nhìn xung quanh, một căn phòng màu hồng xa hoa và đầy lạ lẫm:

- Đây là đâu? Tại sao ta lại ở trong này? Đây rõ ràng không phải phòng của ta mà!

Nhìn khắp xung quanh, đáng lẽ ra cô phải chết rồi chứ? Tạ sao cô lại còn sống? Cô còn nhớ cảm giác bị con dao lạnh băng đó đâm vào cùng nụ cười ghê tớm của Âu Đình Phong, nắm chặt tay, đôi môi mím lại, cô không biết mình hiện giờ là như thế nào, cúi xuống nhìn khắp người, cởi nút áo nhìn bên trái ngực, không có, đáng ra dù cô được cứu chữa thì cũng phải có dấu vết chứ? Đằng này lại không có gì, làn da bóng loáng hiện ra trước mắt cô, đó không phải làn da của cô, da cô cũng trắng nhưng sẽ không thể như bây giờ, làn da bây giờ như là bạch ngọc, trắng hồng, đầy sức hút.

Xuống giường cô muốn đi kiểm tra xem giờ mình đang ở đâu? Nếu cô đã được cứu sống thì cô cũng cần phải tìm hiểu tình hình và địa hình xung quanh để còn lên kế hoạch cho bản thân, cô muốn trở về tìm tên Âu Đình Phong kia quyết đấu, cô muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về cô.

Đi ngang qua tấm gương, nhìn vào, chợt bước chân cô khựng lại, cô không thể tin được, lắc đầu lại gần để nhìn, trong gương xuất hiện một mỹ nữ, phải nói như thế nào nhỉ? Có lẽ phải dùng ngôn từ của cổ đại mới có thể nói hết lên vẻ đẹp của cô, mắt phượng mày ngài, môi hồng không tô mà đỏ, làn da trơn bóng, dáng người dịu dàng nóng bỏng, cả hai kết hợp trên người thật sự rất hoà hợp và đầy mị hoặc.

Ngẩn người nhìn trong gương, cánh cửa phòng được mở ra, một người bược vào, khi thấy cô thì đầy kinh ngạc, sau đó, giọng nói đó vang lên:

- Tiểu thư đã tỉnh rồi!

Cô chưa kịp trả lời thì bóng dáng đó chạy ra khỏi phòng, sau đó cô nghe thấy có tiếng nói:

- Ông ơi, bà ơi, cậu hai, tiểu thư tỉnh rồi, tiểu thư tỉnh rồi!

Sốc, cô thực sự rất sốc, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với cô vậy? Tại sao lại có chuyện này xảy ra? Không nghĩ ra, cô ôm đầu ngồi trên ghế, một lúc sau, có ba người cùng chạy vào phòng, nhìn cô, họ lao vào ôm cô, khiến cô giật mình lui ra, cô hỏi:

- Các vị là ai?

Nghe cô mở miệng, cả ba người kinh ngạc dừng lại động tác của mình hiện giờ, không tin nhìn cô, còn cô, cô cũng kinh ngạc, giọng nói mà cô vừa nói ra cũng không phải giọng của cô, đó là giọng của một cô gái mới trưởng thành, mà giọng nói lại dịu dàng và ngọt ngào, không như giọng trước kia của cô, vừa khô vừa khan.

Mọit hồi tỉnh lại, ba người kia nhìn cô hỏi:

- Con có biết chúng ta là ai không?
- Em có biết anh là ai không?

Nói rồi họ chỉ vào chính bản thân mình, họ nhìn cô đầy yêu thương và hy vọng, nhưng đáp lại họ lại là cái lắc đầu của cô. Thấy cô lắc đầu, một trong ba người là nam nhân trung niên bước lại gần, cầm tay nàng bắt mạch, nhíu mày một hồi ông quay sang người con trai nói:

- Vũ Hiên! Con lại kiểm tra cho em con coi!

Người con trai nghe vậy liền lại cầm tay cô bắt mạch, nhìn anh chăm chú kiểm tra, thỉnh thoảng hai hàng lông mày gọn nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt, khuôn mặt hoàn hảo, nhìn hút hồn, cô đưa mắt nhìn khắp lượt ba người trong phòng.

Nhìn họ khiến cô ghen tị không thôi, đúng là một cực phẩm gia đình mà, nam nhân trung tuổi là một mỹ nam, nữ nhân lại càng không thua kém, còn người con trai đang bắt mạch cho cô cũng vậy, cô chưa từng gặp người nào cực phẩm như gia đình này. Thảo nào, thân thể này lại hoàn mỹ đến vậy, liên hệ lại thì cô đã đoán ra, họ là cha mẹ của thân thể này.

Im lặng một lúc, người con trai liền đứng dậy, thấy ánh mắt lo lắng của mỹ phụ, người con trai tên Vũ Hiên nói:

- Cha, mẹ! Con cũng không thể tìm ra nguyên nhân, nhưng mà, em tỉnh dậy cũng là một điều đáng mừng, theo con có lẽ từ từ em con sẽ lại bình phục như trước kia, lúc đó chắc em sẽ nhớ lại thôi.

Nghe vậy hai người kia liền gật đầu, con gái tỉnh dậy là điều may mắn rồi, con nhớ hay không nhớ cũng không sao, họ tin với tình yêu của họ cô sẽ nhanh chóng hồi phục. Nghĩ thông suốt, hai người cùng bước lại gần, mỹ phụ nhân ôm cô vào lòng nói: