Chương 128: Lạc Cảnh Điềm biến đổi

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 128: Lạc Cảnh Điềm biến đổi

"Đi phía Nam". Lạc Cảnh Thiên trầm ngâm một chút rồi nói.

"Hắn nói không sai, phía Nam là nơi duy nhất có thể đi. Dù sao nhân loại cùng yêu tộc vẫn có hòa bình khế ước tồn tại khắc chế, chúng sẽ không dám làm quá đáng". Tiêu Nhược Thủy khẽ gật đầu nói.

"Như vậy, các ngươi đây?". Sở Như Mộng nhìn hai người Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở hỏi.

Trong lòng hắn, tại đây, chỉ có hai người này là ngoại nhân. Tiêu Nhược Thủy được hắn định sẵn là người của Lạc Cảnh Thiên, hơn nữa năng lực quản lý của nàng rất mạnh, Lạc Thiên Y càng không cần phải nói, chiến lực đỉnh phong.

Đinh Tiểu Vân lúc này đã là người của hắn, cho nên trong những người này, Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở là hai người duy nhất không nằm trong danh sách hắn tin tưởng.

Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở nhất thời do dự.

Sau một lúc…

"Ta nghĩ, ta muốn cùng đi với các ngươi". Hạ Thần lên tiếng.

"Ngươi đây?". Sở Như Mộng nhìn Lăng Thiên Sở hỏi.

"Ở lại là chết, rời đi, ít nhất còn có cơ hội, không phải sao?". Lăng Thiên Sở nhẹ giọng nói.

"Đã các ngươi muốn đi theo, như vậy nên chuẩn bị sẵn tâm lý. Tại nơi này, các ngươi là không có quyền lên tiếng, chúng ta kêu các ngươi làm cái gì, các ngươi liền làm cái đó. Làm được, chúng ta sẽ cho các ngươi theo, không được, kia thật có lỗi, chúng ta không nuôi người rảnh rỗi". Sở Như Mộng lạnh nhạt nói.

"Ngươi!". Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở bị tức không nhẹ.

Đây chẳng phải xem họ thành người hầu sao?!

"Ta cũng có ý như thế. Tuy nhiên chúng ta từng kề vai chiến đấu qua, nhưng là không có nghĩa ta sẽ tin tưởng các ngươi". Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng lên tiếng.

"Vậy còn nàng?". Hạ Thần chỉ Tiêu Nhược Thủy nói.

Đinh Tiểu Vân hắn không có ý kiến, dù sao nàng chiến lực cũng không kém, có thể giúp đỡ. Nhưng Tiêu Nhược Thủy, bản thân nàng chẳng qua chỉ là một người bình thường, vì cái gì nàng được đi theo? Cho nên, hắn không phục liền nói.

Tiêu Nhược Thủy hơi sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên hiện lên vẻ khó hiểu.

Chẳng lẽ hắn đối với mình có ý tưởng?!

"Nàng thích nụ cười của nàng". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

Hạ Thần nhất thời nghẹn họng.

Thần mẹ nó thích nụ cười của nàng, ngươi mẹ nó làm sao không nói muốn ngủ nàng a?!

"Nếu ngươi có thể nữ trang, ta không có ý kiến". Lạc Cảnh Thiên trêu chọc nói.

Chẳng qua, Sở Như Mộng nghe được lại có chút nhức cả trứng, đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe sao?!

"Tốt, ta đồng ý, dù sao ta thiếu ngươi một cái ân tình, xem như lần này trả lại cho ngươi". Lăng Thiên Sở hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc nhìn Lạc Cảnh Thiên nói.

"Được, ta nghe ngươi". Hạ Thần lúc này cũng lên tiếng.

Đám người ý kiến thống nhất, sau đó liền thẳng hướng Nam tiến tới.



Thánh Địa - Băng Cung.

"Tiểu thư, tới giờ rồi". Một nữ tử đi tới nhẹ giọng nói.

"Ta biết rồi, ngươi ra ngoài trước đi". Lạc Cảnh Điềm lạnh nhạt đáp.

"Vâng!".

Nhìn nữ tử ra ngoài, Lạc Cảnh Điềm khẽ mím môi. Nàng đến Băng Cung đã được hơn hai tháng, hiện tại có thể nói khá là quen thuộc hoàn cảnh tại Băng Cung.

Hôm nay chính là ngày cử hành cuộc thi hàng năm giữa các đệ tử. Bản thân nàng trở thành Thánh Nữ, mặc dù không có ai lên tiếng phản đối, nhưng mà phía sau lại có không ít người đàm luận nàng.

Trần Tuệ Dung lão bà kia yêu cầu nàng hôm nay phải có mặt, thể hiện ra Thánh Nữ tôn nghiên.

Mặc dù đối với bà ta nàng cực kỳ khó chịu, nhưng đã tới đây, nàng muốn để cho tất cả mọi người phải tin phục nàng. Đây chỉ là bước đầu tiên.

Thực lực của nàng hiện tại so với hai tháng trước cách biệt một trời một vực. Hai tháng trước mới chỉ là Khai Linh cảnh hạ cấp, hiện tại nàng đã bước vào Ngự Linh cảnh đỉnh phong. Ai cũng cho rằng nàng thiên phú hơn người, là tuyệt thế thiên tài.

Nhưng mà thực tế cũng không phải như vậy, bởi vì có người trợ giúp nàng.

Mà người kia, chính là Thượng Cổ Chi Linh.

Nó biến mất lâu như vậy, chính là vì trợ giúp Lạc Cảnh Thiên. Nó biết Lạc Cảnh Điềm trong lòng Lạc Cảnh Thiên địa vị thế nào, cho nên nó mới đi trợ giúp nàng.

Mặc dù nó không hiểu quá nhiều về nhân loại, nhưng nó biết, nếu như Lạc Cảnh Điềm gặp chuyện, Lạc Cảnh Thiên tuyệt đối sẽ phát điên. Nó cũng không muốn người cùng nó ký khế ước sẽ biến thành ma quỷ, cho nên mới tình nguyện trợ giúp nàng.

Nói là trợ giúp, thực tế nó chỉ giúp nàng lý giải về công pháp cùng võ kỹ. Cũng cho nàng một ít linh dịch do nó tự luyện chế để giúp nàng mau chóng tăng lên thực lực.

Mà có thể đạt tới bước này, là do bản thân Lạc Cảnh Điềm tự mình cố gắng. Nó phát hiện, Lạc Cảnh Điềm đối với băng thuộc tính lĩnh ngộ thực vô địch.

Ban đầu nó chỉ đơn thuần là vì trợ giúp một chút, nhưng càng về sau nó càng hưng phấn. Nó lúc này xem như hiểu rõ, Thượng Cổ Tôn Giả vì cái gì khắp nơi nhận đệ tử.

Cái cảm giác nhìn đệ tử mình từ từ trưởng thành, rất thỏa mãn.

Bên trong thế giới của nó, nó tạo ra không ít sinh linh, nhưng những sinh linh kia sinh ra liền có sẵn thực lực, trí tuệ. Nó không cần thiết phải làm bất kỳ điều gì, nhưng đối với Lạc Cảnh Điềm, lần đầu tiên nó cảm nhận được tình cảm của nhân loại.

Loại cảm giác này thật rất tuyệt.

"Xong rồi chứ?". Thượng Cổ Chi Linh đứng trên vai Lạc Cảnh Điềm hỏi.

"Xong rồi". Lạc Cảnh Điềm đáp.

"Tốt, ngươi hôm nay nhất định phải tỏa sáng, để cho đám người kia biết, ai mới là chủ nhân nơi này". Thượng Cổ Chi Linh có chút hưng phấn nói.

"Sư phụ, ngài không đi cùng ta sao?". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra hỏi.

"Không được, lão bà kia tính cảnh giác quá cao, ban đầu ngươi thực lực có một chút tiến bộ, lão bà kia liền đã nhiều lần lén lút tới nhìn lén. Nếu không phải ta thực lực mạnh hơn bà ta, chỉ sợ đã bị phát hiện rồi". Thượng Cổ Chi Linh lắc đầu nói.

"Nhưng mà…".

"Đừng nhưng nhị gì cả, ngày đó ta nhưng là xuất hiện uy hiếp qua bà ta, ta là không sợ, nhưng ngươi sẽ gặp phiền phức. Ta từng lập thệ sẽ không bao giờ động thủ lần nữa. Nếu như bà ta thấy ta, chắc chắn sẽ không chút do dự ra tay".

"Lúc đó chỉ sợ ta cũng sẽ không thể ở lại nữa". Thượng Cổ Chi Linh nói.

"Nếu không, ngài trở lại bên cạnh ca ca đi?". Lạc Cảnh Điềm nói.

"Thế nào? Chê ta phiền?".

"Không, không phải. Chẳng qua ta nghĩ, ca ca so với ta cần trợ giúp hơn". Lạc Cảnh Điềm mím môi nói.

"Yên tâm đi, hắn không chết được. Bí mật trên người hắn so với ngươi nghĩ còn nhiều hơn, trừ khi cấp bậc giống như lão bà kia ra tay, nếu không hắn là chết không được".

"Hơn nữa, bên cạnh hắn quá nhàm chán. Ta ở đây còn có thể dạy cho ngươi bản lĩnh, còn hắn lại không thể hấp thu nguyên khí. Dạy hắn ta còn không bằng cùng đầu gối nói chuyện. Quá vô nghĩa". Thượng Cổ Chi Linh bĩu môi nói.

Chính vì điều này, nó mới khiến cho Lạc Thiên Y đi theo Lạc Cảnh Thiên. Nó sớm đã có ý định rời đi rồi, bên cạnh hắn thật sự khiến nó nhàn đến hoảng.

"Được rồi, đừng nói nhảm. Mau đi đi, ta sẽ ở xa quan sát trận đấu". Thượng Cổ Chi Linh nói.

Lạc Cảnh Điềm mỉm cười gật đầu một cái, từ trên người lấy ra một cái dây cột tóc. Đây là quà sinh nhật khi nàng 10 tuổi Lạc Cảnh Thiên tặng nàng, mặc dù nó chỉ là vật bình thường, nhưng là nhiều năm qua nàng luôn mang theo nó bên người.

Thậm chí khi biết được đạt tới Ngự Linh cảnh liền có thể tùy ý biến đổi màu tóc theo thuộc tính, nàng liền đem tóc màu biến thành màu trắng. Ngày đó nàng nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên bạc nửa đầu, lòng nàng liền đau đớn không thôi.

Mà biến đổi màu tóc chính là vì ghi nhớ mối thù đó.

Đem tóc cột lên, trên người mặc một bộ quần áo nửa đen nửa trắng bó sát người, tóc đuổi ngựa, gương mặt lạnh lùng. Lạc Cảnh Điềm đẩy cửa đi ra ngoài.

Tiến tới sân đấu, lúc này người ở đây đã rất đông.

Trận đấu sớm đã tiến hành, mà Lạc Cảnh Điềm chỉ cần chờ cùng quán quân đấu một trận liền tốt, đó cũng là lý do nàng lúc này mới tiến tới.

"Mau nhìn, Thánh Nữ tới".

"Nàng đem mình nhốt tại trong phòng một tháng, lúc này mới đi ra. Ta còn tưởng nàng sợ hãi sẽ không đi ra đâu".

"Nàng đem tóc mình biến thành màu trắng? Điên đi? Ai cũng để tóc đen, mình nàng tóc trắng. Không biết tóc trắng đại biểu cho tuổi già sao?".

Đám người nghị luận không thôi, nhưng là chỉ dám nhỏ giọng thì thầm chứ tuyệt nhiên không dám lớn tiếng. Dù sao xúc phạm Thánh Nữ là một tội cực kỳ nghiêm trọng.

Trên khán đài, Trần Tuệ Dung nhìn thấy Lạc Cảnh Điềm đi tới, bà ta liền có cảm giác nhìn thấy một người hoàn toàn xa lạ. Giống như Lạc Cảnh Điềm biến thành một người khác như thế.

Một tháng qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!