Chương 134: Yêu tộc xuất hiện

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 134: Yêu tộc xuất hiện

Lạc Cảnh Thiên lẳng lặng ngồi nhìn bầu trời, trong lòng hắn hơi chút trống rỗng, cuộc sống như hiện tại mặc dù kích thích, cũng thỏa mãn tất cả nam nhân yêu cầu.

Nhưng thật lòng mà nói, hắn vấn muốn cuộc sống an tĩnh trước kia.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người vỗ lấy vai của hắn, Lạc Cảnh Thiên quay đầu lại liền thấy Sở Như Mộng đứng sau hắn.

"Làm sao không nghỉ ngơi?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Ngủ không được". Sở Như Mộng đáp, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Hưng phấn sao?". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Không, là sợ hãi".

"Không phải đâu, ngươi cũn biết sợ?".

"Ta không thể sợ hãi?". Sở Như Mộng cười hỏi ngược lại.

"Cũng không phải, chẳng qua ta nghĩ loại người như ngươi hẳn là có sợ cũng sẽ không nói ra. Không phải ngươi luôn biểu hiện là một người nắm rõ toàn cục sao? Làm sao hôm nay đột nhiên lại đổi rồi?". Lạc Cảnh Thiên cười hỏi lại.

"Nếu như đổi lại là nhân loại, ta sẽ không sợ, cho dù là thánh địa chỗ kia cũng vậy, nhưng là… chúng ta sắp đến là yêu tộc, đối với yêu tộc, ta hoàn toàn không hiểu, ta không thích loại cảm giác này, nó khiến ta luôn thấp thỏm không yên".

"Ta không sợ người khác đối với ta làm điều bất lợi gì, cũng không sợ bất kỳ điều gì. Bởi vì dù có mục đích gì, nhân loại vĩnh viên luôn hướng tới một điều, đó chính là lợi ích".

"Có người vì muốn người thân an toàn mà cố gắng, có người vì quốc gia mà không màng sinh mạng, hoặc có người vì toản thể nhân loại mà cống hiến. Tất cả đều có mục tiêu, vì đạt được mục tiêu sẽ cố gắng đi làm".

"Nhưng là yêu tộc lại khác, ta không biết yêu tộc mục tiêu là cái gì, chúng vốn đứng ở đỉnh cao, là quần thể mạnh mẽ nhất thế giới. Chúng muốn cái gì? Chúng mục đích là gì? Lợi ích chúng cần là cái gì. Ta không hiểu, cũng không biết. Mà những điều này làm ta cảm thấy không an toàn, ta ghét cảm giác đó". Sở Như Mộng bình thản đáp.

Lạc Cảnh Thiên liếc nhìn hắn một cái, không có lên tiếng, cầm bình rượu uống một ngụm, ánh mắt nhìn bầu trời. Sau một lúc, hắn mới lên tiếng.

"Ngươi suy nghĩ quá nhiều, đôi khi không cần thiết phải cân nhắc nhiều như vậy. Ngươi ưu điểm là kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay, bất kỳ điều gì ngươi nắm được sẽ khống chế nó đi về hướng mình muốn".

"Ngươi là đặt mình vào vị trí thống trị, là lãnh đạo. Nhưng ngươi quên rằng, chúng ta, ngoại trừ thân thế không bình thường ở ngoài, chúng ta chỉ là một người bình thường mà thôi".

"Mục tiêu có thể cao, ước mơ có thể lớn, nhưng nói cho cùng, vẫn chỉ là người bình thường, mà không phải những người cao cao tại thượng kia. Yêu tộc hay nhân loại cũng vậy, mục đích duy nhất chính là tồn tại. Chỉ khi có thể tồn tại mới có thể suy nghĩ tới những vấn đề khác".

"Hiện tại chúng ta một không có thế lực, hai không có thực lực, điều hiện tại chúng ta cần làm là làm sao tồn tại, mà không phải đi tìm hiểu những nguy hiểm mịt mờ trước mắt".

"Yêu tộc rất cường đại, bá chủ lục địa. Nhưng mà khi một quốc gia, hay một chủng tộc đứng trên đỉnh cao, như vậy họ sẽ nghĩ tới làm sao ổn định, mà không phải bành trướng".

"Thứ ngươi cần làm là làm sao hòa nhập vào nó, yêu tộc đối với chúng ta có nguy hiểm, chúng ta không hiểu gì về chúng, cho nên cần làm rõ những thứ này. Nếu chúng thật muốn xuống tay với nhân loại, ngươi cho rằng nhân loại có thể tồn tại tới ngày nay?".

"Đừng quên khế ước hòa bình vẫn còn ở đó, đôi khi, nên dùng thân phận người bình thường đi suy nghĩ, mà không phải thượng vị giả". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.

Sở Như Mộng ngẩn ra, sau đó rơi vào trầm tư.

Những lời Lạc Cảnh Thiên nói làm hắn có chút giật mình, bởi vì hắn nói bản thân quá đúng. Hắn trước giờ trong cuộc sống luôn làm theo phong cách thượng vị giả, muốn là người điều khiển bàn cờ, mà không phải là một con cờ.

Ngay cả kết giao bằng hữu hắn cũng lựa chọn những người đối với hắn có lợi, bao gồm cả việc cùng Mạc Uyển, thật lòng mà nói, hắn cũng không phải ưu thích Mạc Uyển, mà là muốn Mạc gia gia nhập thế lực của hắn.

Đến nỗi Đinh Tiểu Vân, hắn là thật có chút tình cảm, nhưng nhiều hơn là coi trọng nàng năng lực kinh doanh mà không phải bản thân nàng tính cách hay nhan sắc.

Hiện tại nghe Lạc Cảnh Thiên nói thế, hắn xem như rõ ràng.

Cũng đúng, bản thân hiện tại còn có thể nắm giữ vận mệnh bản thân, là người điều khiển bản cờ sao? Nó vốn đã trở thành quá khứ, hiện tại hắn ngoài chút tài chính cùng một chút thực lực bản thân ra, còn lại có thứ gì? Không gì cả.

"Xem ra ngươi nhìn rất rõ ta là loại người nào". Sở Như Mộng lên tiếng.

"Ngươi từng nói ta hiểu chính trị, nhưng lúc đó ta nói ta hiểu là nhân tâm. Đối với ta, chính trị cũng vậy, cường giả cũng thế. Ngay cả yêu tộc cũng không có gì khác biệt".

"Đều là có máu có thịt, đều có trí tuệ lẫn cảm tính. Không có gì khác nhau cả. Ngươi không cảm thấy bản thân sống như vậy rất mệt mỏi sao? Đôi khi buông xuống thư giãn một chút cũng rất không tệ". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Ta thế nào cảm thấy ngươi đang mắng ta cố chấp cùng chuyên quyền đây?". Sở Như Mộng bất đắc dĩ nói.

"Ha ha". Lạc Cảnh Thiên bật cười.

Gần đó, Tiêu Nhược Thủy không biết đã tỉnh từ lúc nào, cuộc nói chuyện của hai người nàng nghe rõ toàn bộ. Ánh mắt nàng hiện lên chút ánh sáng, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Buông xuống sao? Buông xuống sẽ không còn mệt mỏi như vậy?.

Ta có thể sao?!

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc này bầu trời đã xuất hiện một chút tia sáng, nhưng thủy chung không chiếu xuống được dưới thung lũng này.

Ngay tại lúc này, Lạc Cảnh Thiên đột nhiên nhìn về một phía, tinh thần lực luôn bao phủ xung quanh, bất kỳ động tĩnh nào cũng khiến hắn chú ý.

"Có người tới". Lạc Cảnh Thiên lớn giọng nói.

Trong nháy mắt, đám người bừng tỉnh. Sau đó vội vàng đứng dậy.

"Có khoảng năm người đang bay tới, trong đó hai người khí tức rất mạnh, thực lực không dưới ta". Lạc Thiên Y trầm giọng nói.

Đám người nghe thế nhất thời lộ ra vẻ căng thẳng, nếu như là yêu tộc còn dễ nói, nhưng nếu là nhân loại…

Họ biết, so với yêu tộc, nhân loại càng thêm đáng sợ, nhất là tại vùng hoang dã. Giết người đoạt bảo nhìn mãi không hết, càng đừng nói trong đám người bọn họ có ba người xinh đẹp như hoa. Nếu như thật là nhân loại, họ chắc chắn trốn không khỏi một trận chiến sống còn.

Rất nhanh, mấy bóng đen bay tới, những người này toàn gương mặt toàn bộ đều bịt kín, trên người không có bất kỳ đặc điểm nào của yêu tộc, dù có họ cũng nhìn không thấy, dù sao hiện tại nơi này ngoài ánh sáng yếu ớt của ánh lửa ra cũng không còn cái gì khác.

Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên có thể thấy rõ ràng, những người này, là yêu tộc. Không bởi gì khác, mà chính là ánh mắt của họ, năm người, năm màu mắt khác nhau. Nhân loại chỉ có duy nhất ba màu mắt, đen, nâu cùng xanh. Mà những người này lại không có bất kỳ ai có ba màu mắt này.

Hiển nhiên, đây là yêu tộc.

Xẹt.

Nhìn đám người Lạc Cảnh Thiên vài giây, mấy tên yêu tộc kia đột nhiên xuất thủ, nhưng mà cũng không phải tấn công, mà là đem bọn họ nhốt lại. Chỉ thấy mấy đạo ánh sáng lóe lên, xung quanh mấy người Lạc Cảnh Thiên liền hình thành một cái lồng giam bằng linh lực.

Mấy người Lạc Cảnh Thiên bị dọa giật này mình, lập tức rút kiếm phòng thủ.

"Nhân loại, các ngươi đi vào nơi này làm cái gì?". Một tên yêu tộc trầm giọng nói.

Nghe được âm thanh của hắn, Lạc Cảnh Thiên có chút ngẩn ra, âm thanh này so với nhân loại thật sự quá khác biệt. Giống như ở kiếp trước một người ngoại quốc nói tiếng nước mình như thế, rất khác biệt.

"Xin lỗi vì đã xâm phạm nơi này, chúng ta gặp phải ma triều nên mới trốn chạy tới đây". Sở Như Mộng lập tức lên tiếng.

Lời nói của hắn rất khách khí, cũng không phải là hắn sợ, mà là muốn xác định thân phận những người này, là yêu tộc hay nhân loại.

Dù sao hắn nữ trang nhan trị quá mức xuất sắc, nói là mỹ nhân đệ nhất thế giới cũng không phải không được. Hơn nữa hắn có nghe qua, yêu tộc thẩm mỹ cùng nhân loại là khác biệt, cho nên muốn xác định những người này thân phận là gì, không khó.

Nhưng mà điều làm hắn giật mình là, đám người này toàn bộ ngây người.

Mặc dù ánh sáng rất yếu ớt, nhưng những người này vẫn có thể thấy rõ dung nhan của Sở Như Mộng như thế nào. Không nghi ngờ gì, toàn bộ đều bị nhan sắc của Sở Như Mộng làm chấn kinh.

Mà thấy phản ứng của họ, Sở Như Mộng gương mặt lập tức hiện lên vẻ khó coi. Những người khác thì không hiểu cái gì Sở Như Mộng đột nhiên lại như thế.

"Các ngươi là nhân loại?". Sở Như Mộng trên tay đột nhiên xuất hiện song kiếm, giọng nói lạnh lùng nhìn mấy người họ.

"Bình tĩnh đi, họ là yêu tộc, không phải nhân loại". Lạc Cảnh Thiên lúc này mới lên tiếng.

"Ngươi… thấy được chúng ta?". Hiển nhiên, đám yêu tộc này bị lời nói của Lạc Cảnh Thiên làm có chút bất ngờ.