Chương 131: Ngươi xứng sao?

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 131: Ngươi xứng sao?

"Hai người này… là đang khiêu vũ chứ?". Một người nhịn không được phá vỡ sự im lặng trên khán đài.

"Khiêu vũ? Ngươi xuống cùng nàng khiêu vũ thử một cái?".

"Vân là quên đi, ta không phải Lạc Cảnh Điềm, không có cái bản lĩnh đó".

"Nàng rốt cuộc là vận dụng võ kỹ gì? Làm sao ta cảm giác hai người họ chính là đang tại nhảy múa đây?".

"Đừng đùa, ngươi nhìn không thấy Thanh Ảnh tỷ đường kiếm cỡ nào sắc bén sao? Nhưng mà Lạc Cảnh Điềm có thể hoàn toàn né tránh tất cả. Cái này trừ khi họ ban đầu liền luyện tập hàng trăm lần, nếu không tuyệt đối không có loại cảnh tượng này".

"Sẽ không phải là cung chủ trước đó liền bí mật để hai người họ luyện, sau đó tới lừa gạt chúng ta chứ?".

"Đừng nghĩ nhiều, Thanh Ảnh tỷ chắc chắn sẽ không chấp nhận loại chuyện này, hơn nữa suốt thời gian qua, ta cùng Thanh Ảnh tỷ gặp nhau rất nhiều lần, cho nên việc họ sớm luyện tập là không có khả năng".

"Nói như vậy… Lạc Cảnh Điềm cô ta chừng nào thì trở lên khủng bố như vậy?".

Trần Tuệ Dung ở phía trên nhìn rung động không thôi, bà ta tuy nhìn không hiểu Lạc Cảnh Điềm dùng là võ kỹ gì, nhưng bà ta nhìn ra được, đây là một loại thân pháp võ kỹ, hơn nữa uy lực… thật có chút đáng sợ.

Lại có thể kéo theo người khác trong lúc chiến đấu, khiến họ đi theo tiết tấu của chính mình. Điều này không nghi ngờ gì chính là đứng ở thế bất bại.

Đột nhiên, bà ta trong lòng có chút vắng lặng.

Lạc Cảnh Điềm trưởng thành quá nhanh, nhanh tới mức bà ta nhìn không hiểu. Hơn nữa, nhưng võ kỹ này, nàng từ đâu lấy được? Lạc gia? Làm sao có khả năng, Lạc gia là không cách nào nắm giữ loại võ kỹ nghịch thiên thế này được.

Trên võ đài, Lạc Cảnh Điềm vị trí di chuyển không ngừng, mà Tô Thanh Ảnh bản thân lại không có nhận ra rằng mình đã bị Lạc Cảnh Điềm kéo vào một loại tiết tấu muốn dừng cũng không được.

Lạc Cảnh Điềm khóe miệng khẽ nhếch lên, Hàn Băng Kiếm liên tục vung lên, sau một lúc, Lạc Cảnh Điềm mới dừng lại, mà Tô Thanh Ảnh cũng không còn bị ảnh hưởng bởi võ kỹ của nàng nữa, tại chỗ đứng nhìn lấy Lạc Cảnh Điềm.

Nhưng là, một giây sau, trên người nàng bỗng nhiên xuất hiện nhiều vết rách, vốn là một bộ quần áo bó sát người, bỗng nhiên eo của nàng mảnh vải rơi xuống đất, sau đó là trên cánh tay, đùi, vai… xuất hiện những vết cắt, màu từ đó chảy ra.

Toàn thân truyền tới cảm giác đau đớn, Tô Thanh Ảnh nhìn xuống, ngờ ngác nhìn lấy thân thể mình khắp nơi bị tàn phá. Nàng biết những vết thương này chỉ là vết thương ngoài da, nhưng mà… nhìn Lạc Cảnh Điềm đứng trước mặt, nàng không nổi lên được bất kỳ ý nghĩ công kích nào.

Nàng thua.

Thua một cách khó thể tưởng tượng nổi, ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết Lạc Cảnh Điềm rốt cuộc ra tay lúc nào.

"Ngươi… làm thế nào làm được?". Hai người đứng đó nhìn nhau một lúc lâu, Tô Thanh Ảnh lúc này mới lên tiếng.

"Ngươi thua". Lạc Cảnh Điềm không đáp, chỉ lạnh nhạt nói.

"... Ta thua". Tô Thanh Ảnh cúi đầu buồn bã nói, sau đó chậm rãi đi xuống khán đài.

Ồ!

Toàn bộ khán đài đồng thời ồ lên, sau đó, chính là một trận tiếng vỗ tay.

Đám người toàn bộ đều phục, Lạc Cảnh Điềm biểu hiện vượt quá sức tưởng tượng của họ, họ hoàn toàn không có chút ý niệm nào đi khiêu chiến nàng. Bởi vì vừa rồi chứng kiện nàng chiến đấu, họ không có chút lòng tin nào chiến thắng, ít nhất hiện tại là như vậy.

Lạc Cảnh Điềm không hề bị bầu không khí này ảnh hưởng, vẫn luôn duy trì một gương mặt lạnh như băng kia.

"Các ngươi hiện tại, không có bất kỳ dị nghị nào chứ? Lạc Cảnh Điềm ngồi vị trí Thánh Nữ, các ngươi có dị nghị hay không?". Trần Tuệ Dung lấy lại tinh thần, hướng về đám người lớn tiếng nói.

"Không có!".

"Tốt, như vậy hiện tại ta tuyên bố…".

"Chờ một chút".

Trần Tuệ Dung nói còn chưa dứt lời thì bỗng nhiên một giọng nói lớn vang lên.

Ánh mắt đám người đều đổ dồn về phía giọng nói vang lên, chỉ thấy một đoàn người đi tới, có nam, có nữ. Người dẫn đầu là một lão giả tóc bạc.

"Trịnh trưởng lão, các ngươi Thần Thủy Cung không khỏi quản quá rộng đi? Băng Cung chúng ta tuyển chọn Thánh Nữ cũng là các ngươi có thể xen vào?". Trần Tuệ Dung ánh mắt sắc bén, giọng nói mang theo một tia lửa giận lên tiếng.

"Không không không, Thần Thủy Cung chúng ta không có bất kỳ ý nghĩ nào muốn can thiệp vào chuyện của quý phái. Ta chẳng qua là muốn nói, chúng ta Thần Thủy Cung đến đây cũng có hai ngày, hôm nay không phải vừa vặn Băng Cung các ngươi tỷ đấu sao? Cho nên chúng ta muốn để cho hai bên giao lưu một chút, tuyệt đối không có bất kỳ ý muốn mạo phạm nào". Trịnh trưởng lão lên tiếng.

"Tốt nhất là như vậy". Trần Tuệ Dung nghe thế, hòa hoãn lại một chút, sau đó hướng về đám người lớn giọng nói.

"Hiện tại ta tuyên bố, Lạc Cảnh Điềm trở thành Thánh Nữ Băng Cung, từ hiện tại trở đi, nếu có người còn dám nói xấu sau lưng nàng, môn quy xử lý".

"Vâng!". Đám người trên khán đài lớn giọng đáp.

Trần Tuệ Dung khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Trịnh trưởng lão lên tiếng.

"Đã Thần Thủy Cung muốn cùng Băng Cung giao lưu luận bàn, như vậy liền chờ ngày mai thế nào?".

"Chi bằng liền ngày hôm nay luôn? Dù sao lúc này nội môn đệ tử không phải đều xuất hiện tại đây sao?". Trịnh trưởng lão nhếch môi cười nói.

Trần Tuệ Dung ánh mắt lóe lên, nhưng nhìn về phía Lạc Cảnh Điềm, bà ta lại lâm vào trầm tư.

Lạc Cảnh Điềm đi xuống võ đài, hướng về phía phương hướng phòng của mình đi tới. Thần Thủy Cung tới đây được hai ngày nàng cũng không có biết tới, dù có cũng chẳng quan tâm. Nàng không thích cùng bất kỳ người nào trong thánh địa giao lưu, cho nên cũng chẳng quan tâm cái gì mà Băng Cung hay Thần Thủy Cung.

Ngay khi Lạc Cảnh Điềm sắp rời khỏi, Trần Tuệ Dung bỗng nhiên lên tiếng ngăn lại.

"Điềm Điềm, chờ một chút".

"Chuyện gì?". Lạc Cảnh Điềm dừng lại, không có quay đầu, chỉ lạnh nhạt lên tiếng.

"Thần Thủy Cung muốn lúc này cùng chúng ta luận bàn một chút, ngươi chẳng lẽ cứ như thế rời đi?". Trần Tuệ Dung nói.

"Cùng ta có quan hệ gì?". Lạc Cảnh Điềm lạnh lùng đáp, sau đó tiếp tục rời đi.

"Thánh Nữ, chờ một chút".

Bỗng nhiên, một giọng nam tử vang lên, Lạc Cảnh Điềm nhíu mày quay đầu, liền thấy một tên thanh niên trẻ tuổi, gương mặt khá điển trai hướng nàng đi tới.

Lạc Cảnh Điềm nhíu mày, khó hiểu nhìn đối phương.

"Tại hạ Đổng Dương, Thần Thủy Cung Thánh Tử". Tên nam tử kia duy trì khoảng cách một mét, sau đó đưa tay ra nói.

Lạc Cảnh Điềm lạnh lùng nhìn hắn, không có bất kỳ động tác nào, chỉ lạnh lùng hỏi.

"Có chuyện gì?".

Nhìn thấy đối phương thái độ, Đổng Dương có chút xấu hổ, không biết làm sao đáp lời.

Gần đó, Trịnh trưởng lão ánh mắt lóe lên, khóe môi có chút nhếch lên. Ông ta hiểu rõ tính cách Đổng Dương, người này tính cách vốn chính là ít nói, đối với ai cũng tương đối lãnh đạm, chưa từng chủ động cùng bất kỳ người nào bắt chuyện.

Mà hiện tại, nhìn thấy Đổng Dương lại chủ động như thế, không cần nghĩ cũng biết.

"Cung chủ, đối với Thánh Tử của Thần Thủy Cung, ngươi thấy thế nào?". Trịnh trưởng lão bỗng nhiên nhìn Trần Tuệ Dung hỏi.

"Hắn thiên phú không sai, tính cách cũng ổn. Ngươi đây là…". Trần Tuệ Dung hơi nhướng mày hỏi lại.

"Thần Thủy Cung cùng Băng Cung từ lâu đã có quan hệ thân thiết, ta là Đổng Dương sư phụ, có thể thay hắn làm chủ. Ta muốn hướng về cung chủ, thay hắn liên hôn cùng Thánh Nữ, không biết ý cung chủ thế nào?". Trịnh trưởng lão cười nói.

Lạc Cảnh Điềm nghe thế, ánh mắt hiện lên vẻ sát khí. Mà phía xa, Thượng Cổ Chi Linh trong lòng thầm hô hỏng bét, tên ngu xuẩn này. Nhưng mà nhìn thấy Lạc Cảnh Điềm bộ dáng nhẫn nhịn, nó thở ra một hơi.

Nếu thật để nàng bão nổi, khi đó chỉ sợ nàng thật sẽ giết người. Vân Mộng Thiên Hương Quyết nhưng là ma công a, ảnh hưởng có thể nói rất nghiêm trọng.

Trần Tuệ Dung nghe thế, ánh mắt sáng lên, nhưng mà lại nghĩ tới tính cách của Lạc Cảnh Điềm, bà ta lại có chút bất đắc dĩ. Nhưng dù sao bà ta vẫn muốn thử một chút, Đổng Dương không những là thanh niên tài tuấn, thiên phú hơn người, bề ngoài lại rất xuất sắc, nói không chừng Lạc Cảnh Điềm lại thích đâu?.

"Chuyện này không phải là không thể, nhưng ta có một điều kiện". Trần Tuệ Dung nói.

"Mời nói". Trịnh trưởng lão lên tiếng.

"Để hai người tỷ thí, chỉ cần đánh bại nàng, như vậy ta liền đồng ý hôn sự này". Trần Tuệ Dung nói.

"Ngươi xứng sao?". Lạc Cảnh Điềm bỗng nhiên lớn giọng quát lên.