Chương 132: Thung lũng đen, yêu tộc địa bàn

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 132: Thung lũng đen, yêu tộc địa bàn

Tĩnh.

Toàn bộ đám người ánh mắt đều đổ dồn về phía Lạc Cảnh Điềm, không ai nghĩ tới nàng lúc này lại nói ra một lời như thế, hơn nữa còn là đối với cung chủ Băng Cung nói.

Đổng Dương ngẩn ra, hơi kinh dị nhìn Lạc Cảnh Điềm. Trần Tuệ Dung thì trầm mặc không lên tiếng.

Trịnh trưởng lão hơi sửng sốt một chút, nhìn Trần Tuệ Dung thấy bà ta im lặng, ông ta liền biết giữa hai người có chuyện mâu thuẫn. Ông ta có nghe nói qua Thánh Nữ băng cung là do Trần Tuệ Dung mang từ ngoài về, là cháu ruột của bà ta, nhưng cũng không rõ chuyện mẫu thuẫn giữa họ.

Ông ta suy nghĩ một chút, nhìn Lạc Cảnh Điềm cười nói.

"Tiểu cô nương, làm sao nói đâu? Ta không biết giữa ngươi và cung chủ có mâu thuẫn gì, nhưng nói cho cùng cung chủ cũng là trưởng bối của ngươi, ít nhiều cũng phải biết tôn trọng".

"Ngươi không biết gì tốt nhất câm miệng". Lạc Cảnh Điềm lập tức đáp trả.

Phía xa, Thượng Cổ Chi Linh nhất thời thở dài, nha đầu này bạo tính tình thật đúng là khó giải quyết, thôi, ai bảo mấy người kia chọc nàng đây? Vẫn để họ tự giải quyết đi.

Trịnh trưởng lão nghe thế, gương mặt có chút tức giận nói.

"Nha đầu, nói chuyện tôn trọng một chút, nếu không…".

"Nếu không thì thế nào?". Lạc Cảnh Điềm không chờ ông ta nói xong lập tức đáp trả.

"Đủ rồi, không cần nói nữa". Trần Tuệ Dung lúc này lên tiếng.

"Không, cung chủ. Hài tử trẻ tuổi không hiểu chuyện nên cùng nàng nói rõ, ta nghe nói nàng khi mới vào chỉ có thực lực Khai Linh cảnh, nhưng hai tháng qua nàng lúc này cấp bậc gì? Ngự Linh cảnh a, cái này đều là ngươi một tay bồi dưỡng".

"Dù nàng đối với ngươi phản cảm, ít nhất mở miệng cũng nên tôn trọng một chút, cái này đã là vấn đề đạo đức rồi". Trịnh trưởng lão trầm giọng nói.

"Câm miệng, ngươi vốn chẳng hiểu gì cả". Trần Tuệ Dung quát lên, bà ta lúc này có chút xúc động muốn một tay bóp chết người này.

Lạc Cảnh Điềm tính cách bà ta biết, kia chính là một cái đầu trâu. Hiện tại ông ta còn đổ thêm dầu vào lửa, đây không phải đổ thêm dầu vào lửa thì là cái gì?.

"Ha ha, ngươi nói là tiền chứ? Như vậy tại đây ta nói luôn, hai tháng qua, mỗi ngày ba bữa, mỗi bữa đều là dùng cấp bậc cao thịt ma thú làm thức ăn. Thêm tài nguyên tu luyện cũng có trên 100 triệu kim tệ".

"Chưa nói tới chỗ ở là nơi nguyên khí sung túc, mỗi ngày tiêu hao cũng cực lớn. Ta tính qua mỗi ngày tốn thêm khoảng 10 vạn kim tệ. Ngươi là muốn nói ta ăn của bà ta, ở của bà ta, cho nên ta cần tôn trọng bà ta, đúng chứ?". Lạc Cảnh Điềm cười lạnh nói.

"Là như thế". Trịnh trưởng lão ngẩn ra đáp, ông ta có chút sửng sốt khi nghe nàng thống kê ra số tiền tiêu hao hai tháng qua. Nàng rảnh rỗi tính toán mấy cái này làm gì?!

"Tốt". Lạc Cảnh Điềm lạnh giọng lớn tiếng nói.

Sau đó, chỉ thấy Lạc Cảnh Điềm đi xuống võ đài, sau đó nhỏ giọng cùng nha hoàn của mình nói vài câu, sau đó để nàng rời đi.

Rất nhanh, nha hoàn kia mang theo một cái bọc tới đưa cho Lạc Cảnh Điềm.

Lạc Cảnh Điềm nhận lấy, không nói hai lời, trực tiếp đem cái bọc mở ra đổ xuống đất.

Nhất thời, trên mặt đất rơi xuống mấy viên nội đan ma thú. Nhìn mức độ năng lượng phát ra, toàn bộ đều là cấp bốn trở lên.

"Nơi này có tất cả 15 viên cấp bốn nội đan, mỗi viên giá trị tương đương 50 triệu kim tệ. Chỗ này, đủ tiền ta tiêu dùng của bà ta rồi chứ? Hiện tại, ngươi câm miệng được chưa?". Lạc Cảnh Điềm lạnh lùng nói.

"Ha ha, cái này sẽ không phải là của cung chủ cho ngươi đi?". Trịnh trưởng lão ngẩn ra, sau đó cười nói.

"Ngươi đủ, những thứ này đều là của nàng, nàng hai tháng qua chưa dùng của ta bất cứ thứ gì, bởi vì thứ nàng cần nàng đều dùng kim tệ hoặc thứ giá trị tương đương đổi lấy. Ngươi gia tài cũng chưa chắc nhiều bằng nàng, hiện tại biết rồi đi?". Trần Tuệ Dung tức giận quát lên.

Trước khi rời đi, Phùng Nguyệt đưa cho Lạc Cảnh Điềm kim phiếu gia trị hơn 2 tỷ. Lại thêm với Thượng Cổ Tôn Giả đưa cho nàng vô số tài nguyên tu luyện, có thể nói nàng hiện tại nắm giữ nếu tính theo kim tệ, ít nhất phải có trên ngàn tỷ.

Số tiền này trong Băng Cung hay những môn phái khác trong thánh địa thì không tính là nhiều, thậm chí là có chút ít, nhưng mà so với bất kỳ một tên trưởng lão nào trong Băng Cung đều không kém chút nào.

Trịnh trưởng lão gương mặt nóng lên, cái bạt tay này quá mẹ nó đau. Trước còn nói người ta thế này thế kia, nói thẳng ra ám chỉ chính là đối phương ăn nhờ ở đậu. Nhưng người ta tài sản lại so với mình còn nhiều hơn.

Lời của Trần Tuệ Dung nói làm ông ta kinh ngạc, nhưng cũng không có chút nghi ngờ nào. Bởi vì bà ta không cần thiết nói dối.

Ông ta vốn định dùng chuyện này nói cho Lạc Cảnh Điềm biết, ăn nhờ ở đậu thì phải nghe lời. Nếu như mối hôn sự này thành, chắc chắn cả Băng Cung lẫn Thần Thủy Cung đều có lợi, nhưng ai biết được trong nháy mắt liền bị đánh mặt.

"Là… là như thế a. Nhưng nói cho cùng cung chủ vẫn là trưởng bối của ngươi, thay ngươi làm chủ hôn sự lại làm sao không được?". Trịnh trưởng lão hơi bối rối nói.

Trần Tuệ Dung nghe thế hơi sững sờ, đúng a, bà ta nhưng là bà ngoại ruột của Lạc Cảnh Điềm, thay nàng làm chủ lại như thế nào?!

Nhưng mà…

Chỉ thấy Lạc Cảnh Điềm chậm rãi đi tới trước mặt Trịnh trưởng lão, đầu hơi ngẩng lên, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn lấy ông ta, sau đó chậm rãi mở miệng.

"Bà ta là bà ngoại của ta, không sai, ta không phủ nhận điều đó. Huyết nhục tương liên, ta có thể cảm nhận được. Nhưng là, năm nay ta 17 tuổi, 17 năm qua trong ký ức của ta chưa từng có bà ngoại xuất hiện. Mà khi bà ta xuất hiện, ca ca ta vì bà ta mà mất một con mắt, cha mẹ ta bị ép rời khỏi nơi mình đang sinh sống, bản thân ta bị bà ta dùng gia đình tính mạng ép buộc mang tới đây".

"Thay ta làm chủ? Ngươi nói, bà ta, xứng sao?". Lạc Cảnh Điềm trào phúng nói.

Trịnh trưởng lão nghe thế sững sờ không thôi, ánh mắt nhịn không được nhìn về phía Trần Tuệ Dung, chỉ thấy bà ta lúc này cúi đầu không nói lời nào.

Toàn bộ khán đài, ai nấy cũng bị lời nói của Lạc Cảnh Điềm làm sửng sốt, họ lúc này xem như hiểu. Vì cái gì Lạc Cảnh Điềm lại tức giận như thế, nối đổi lại là mình trong trường hợp đó, họ đặt tay lên ngực tự hỏi, bản thân sẽ thế nào?!

Mừng rỡ vì trở thành Thánh Nữ? Cái vị trí này người ta vốn chẳng quan tâm.

Vui mừng vì tăng tiến tu vi nhanh? Ngươi ta lại không thiếu tiền mua chút tài nguyên đó.

Nàng lấy được, chỉ có đau khổ.

Đồng tình, xấu hổ, nói không ra lời… những cảm xúc này đã tràn ngập trên khán đài.

Lạc Cảnh Điềm nói xong, quay người rời đi.

"Chậc chậc, đang yên đang lành đi kích thích nàng? Hiện tại mất mặt đi? Ha ha". Phía xa, Thượng Cổ Chi Linnh cười lạnh lẩm bẩm nói.

Nhưng cũng có chút may mắn, Lạc Cảnh Điềm nói ra những lời này, cũng xem như trút ra một chút cảm xúc tiêu cực lúc trước. Xem bộ dạng có vẻ nhẹ nhõm hơn không ít.

….

Chớp mắt, liền đã qua một tuần.

Đám người Lạc Cảnh Thiên lúc này đã đến phía Nam rìa thung lũng. Nơi này đã nằm trong địa bàn của yêu tộc.

Trên đoạn đường này, đám người Lạc Cảnh Thiên gặp không ít ma thú, nhưng mà cũng là những cấp thấp ma thú, không có gì đáng ngại. Họ tới nơi này không gặp được bất kỳ trở ngại nào.

Phía dưới chính là thung lũng đen, nghe đồn nơi này đã chôn xuống hàng vạn tính mạng nhân loại, mà yêu tộc, chính là tại nơi này sinh sống. Toàn bộ phía Nam chính là địa bàn của yêu tộc.

Không sai, chính là toàn bộ phía Nam. Bao gồm đồi núi, đồng bằng, rừng rậm… tất cả đều thuộc về yêu tộc.

Mà thung lũng đen chỉ là một phần trong đó mà thôi.

Cảm nhận được trong không khí mùi vị lạ lẫm, khác xa so với trong thành thị. Đám người có chút không dám tiến tới, bao quát Lạc Cảnh Thiên.

Yêu tộc, hắn chưa từng gặp qua, chỉ nhìn thấy một ít trên sách vở. Nghe nói yêu tộc tính cách hung tàn, hắn là không tin tưởng điều này. Nếu như nói luật lệ của yêu tộc nghiêm khắc hắn có lẽ sẽ tin.

Dù sao là nhân sĩ xuyên việt, được vô vàn tiểu thuyết mạng, phim truyền hình, điện ảnh tẩy lễ, hắn làm sao sẽ tin những lời nói vô căn cứ này?!

Chiến tranh làm sao có thể không có tổn thất? Thua cuộc liền nói đối phương hung tàn? Đây là mượn cớ chứ?.

Hơn nữa, Lạc Thiên Y cũng có một nửa huyết mạch yêu tộc đây, làm sao không thấy nàng hung tàn qua?.

Tuy nghĩ thế, nhưng mà thật sự đối mặt, hắn vẫn là có chút chùn bước.

"Đi thôi, trời sắp tối rồi, chậm nữa liền không có chỗ ở". Sở Như Mộng lên tiếng.

"Ngươi nói làm như yêu tộc giống nhân loại xây dựng phòng ở không bằng". Hạ Thần bĩu môi nói.

"Đừng nói nhảm, đã tới rồi liền đi xuống. Lề mà lề mề giống như đàn bà". Lăng Thiên Sở lên tiếng.

"Xuống đi". Lạc Cảnh Thiên lúc này cũng nói.

Thế là, đám người bắt đầu đi xuống thung lũng.