Chương 136: Yêu tộc đánh nhau, trốn vào không gian kính

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 136: Yêu tộc đánh nhau, trốn vào không gian kính

"Rút lui, rút lui, mau lui lại". Tên yêu tộc dẫn đầu sợ hãi kêu lên.

Hắn cảm nhận được sự khủng bố trên người Lạc Cảnh Thiên, loại sợ hãi phát ra từ tận sâu linh hồn này làm hắn sợ hãi vô cùng.

"Khặc khặc! Đi sớm vậy sao?". Lạc Cảnh Thiên phát ra âm thanh quái dị, hơn nữa đó cũng không phải âm thanh vốn có của hắn, những người khác nếu như không nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên chính mình mở miệng còn tưởng rằng âm thanh kia phát ra từ trong đầu mình như thế.

Điều này khiến họ không hiểu có cảm giác lạnh cả sống lưng.

Xoạt!

Lạc Cảnh Thiên tay vung lên, một đạo hắc ảnh từ tay hắn bay ra quấn lấy mấy tên đang cùng Hạ Thần đám người chiến đấu, trong nháy mắt, những người kia liền bị bóng đen thôn phệ, sau vài giây, ba tên yêu tộc kia chỉ còn lại một bộ thi thể.

"Thật là mỹ vị linh hồn". Lạc Cảnh Thiên cười hắc hắc nói.

Không, mặc dù thân thể vẫn là Lạc Cảnh Thiên, nhưng là đám người Sở Như Mộng biết, đây không phải Lạc Cảnh Thiên.

Hai tên Thông Linh cảnh yêu tộc nhìn thấy cảnh này, không chút do dự quay đầu chạy.

Lạc Cảnh Thiên cười một tiếng, chân bước lên một bước, trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt hai tên yêu tộc kia. Hắn phát ra âm thanh quái dị cùng với lời nói làm đám người tê cả da đầu.

"Đừng vội, ở lại chơi cùng ta một chút, rất lâu chưa được nhấm nháp mùi vị linh hồn tinh khiết như này. Thật là tưởng niệm".

"Khốn kiếp, quái vật, đi chết đi". Hai tên yêu tộc kia biết chạy không thoát, chúng liền liều mạng đánh về phía Lạc Cảnh Thiên.

"Ta thời gian không nhiều, đã các ngươi không chịu, vậy liền trở thành đồ ăn đi". Lạc Cảnh Thiên âm thanh vang lên.

Tách!

Chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên búng tay một cái, hai tên yêu tộc liền bị định trụ tại chỗ, mà trên đầu họ xuất hiện một cái lỗ đen, từ bên trong chui ra một cái đầu như đầu chó, không lớn, chỉ khoảng gấp ba người bình thường.

Nhưng mà sau đó, cái đầu chó kia há mồm cắn một cái. Cả hai tên yêu tộc trong nháy mắt bị cắn mất đầu, ngay sau đó một đám bóng đen liền lao về phía thân thể họ…

"Chậc chậc, mỹ vị a. Tiểu tử, ta nhớ được ngươi, đáng ra ta muốn lấy ngươi 10 năm tuổi thọ làm đại giới, nhưng mà thấy ngươi dâng lên năm cái mỹ vị linh hồn, ta liền tha cho ngươi một lần".

Bên trong đầu Lạc Cảnh Thiên vang lên âm thanh, sau đó, Lạc Cảnh Thiên liền cảm thấy toàn thân bất lực, hắn lấy lại quyền khống chế thân thể. Ngã xuống đất thở hổn hển.

Vừa rồi thật quá nguy hiểm.

Nếu không phải đây là cấm chú, thần linh được triệu hồi không cách nào làm hại người triệu hoán, hắn sợ rằng bản thân liền chết tại đây rồi.

Hắn không nghĩ tới lại có thể kêu tới Ám Thần.

Tuy rằng người này cấp bậc không tính là chiến lực đỉnh cấp trong vũ trụ, nhưng mà lại là một tên quân chủ cấp bậc dưới trướng của tứ đại ma thần - Địa Ngục Chi Chủ.

So với sư phụ hắn còn đáng sợ hơn. Trong Vạn Pháp Chi Thư có nói, những tên thần linh này đều nắm giữ lấy một hệ pháp tắc. Mà tương truyền Ám Thần chính là người kế vị Địa Ngục Chi Chủ.

"Thỉnh" được tên này tới, Lạc Cảnh Thiên còn sống đúng là may mắn. Nếu như hắn không phải pháp sư, nếu như hắn linh hồn không phải cấp bậc tử sắc. Có lẽ đã bị Ám Thần chiếm giữ thể xác rồi.

Trên đầu Lạc Cảnh Thiên chảy ra mồ hôi lạy.

Hắn vốn chỉ muốn mời tới một tên bình thường thần linh, ai biết tới lại là tên ma quỷ này.

Đám người Hạ Thần nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên nằm trên đất thở hổn hển, cả đám đều không dám nhúc nhích. Thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Lần trước Lạc Cảnh Thiên mất lý trí, thể hiện ra sự khủng bố của bản thân đã khiến họ sợ hãi rồi, nhưng lần này họ có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng là như thế nào.

Nếu như liều mạng họ có thể cùng Lạc Cảnh Thiên lúc đánh mất lý trí chiến đấu. Nhưng hiện tại…

Đừng đùa.

Không nhìn thấy hắn xử đẹp hai tên Thông Linh cảnh sao? Hai tên kia ngay cả phản kháng cũng làm không được, đừng nói tới mấy người bọn họ.

Hiện tại, Hạ Thần đám người nhìn Lạc Cảnh Thiên càng ngày càng quái dị. Tuy nhiên sợ hãi, nhưng họ nhiều hơn là hiếu kỳ. Trên người hắn có bao nhiêu bí mật? Dùng rượu độc làm nước uống, mất lý trí có thể độc chiến cực lớn số lượng trùng tộc, lại mẹ nó có thể đem cấp bốn ma thú đỉnh phong Hỏa Đầu Ưng làm biến mất.

Hiện tại tốt, trực tiếp làm gỏi hai tên Thông Linh cảnh.

"Không sao chứ?". Sở Như Mộng gượng gạo hỏi.

"Không sao, mệt mỏi một chút thôi". Lạc Cảnh Thiên đáp.

Vốn dĩ cấm chú chính là như vậy, tiêu hao cực lớn. Nhất là ở thân thể cùng tinh thần lực. May mắn không bị rút đi thọ nguyên, nếu không hắn hiện tại sớm đã bất tỉnh rồi, làm sao còn có sức lực nói chuyện.

"Rời khỏi đây trước rồi nói, ta sợ yêu tộc sẽ xuất hiện". Đinh Tiểu Vân lên tiếng.

Sở Như Mộng khẽ gật đầu, đi tới đem Lạc Cảnh Thiên kéo dậy cõng trên vai.

Lạc Cảnh Thiên vốn không muốn, nhưng mà hiện tại hắn lại không có sức lực đi phản kháng, chỉ có thể để Sở Như Mộng cõng hắn.

"Ta nghĩ kế hoạch của ngươi tốt nhất lên ném đi". Hạ Thần thấp giọng cùng Lăng Thiên Sở nói.

Lăng Thiên Sở nặng nề gật đầu đồng ý, vốn hắn có một kế hoạch, chính là làm một đám yêu tộc tới, đương nhiên thực lực không cao hơn đám người bọn họ.

Sau đó liều mạng đem những tên yêu tộc đó giết, tất nhiên là sẽ do hắn và Hạ Thần giết, đương nhiên nếu như bất đắc dĩ hắn liền sẽ bán đi Hạ Thần, Lạc Cảnh Thiên đối với hắn có ân, Hạ Thần thì không. Mà mục đích, chính là để thể hiện ra bản thân có thực lực, lại giỏi mưu trí, khiến cho Lạc Cảnh Thiên không nên tùy ý sai sử bọn họ, nếu không thật gặp phải kẻ địch họ sẽ không ra sức.

Về chuyện rời khỏi, hắn là thật không nghĩ tới chuyện đó. Đây là địa bàn của yêu tộc, cùng mấy người Lạc Cảnh Thiên còn an toàn một chút, rời đi rồi gặp phải kẻ địch liền sẽ cực kỳ phiền phức.

Hắn cũng không có ý gì khác, chính là không muốn để Lạc Cảnh Thiên xem hắn như kẻ hầu người hạ.

Tính cách hắn chính như Sở Như Mộng nhận xét, nhỏ nhen, lại ích kỷ.

Nhưng mà hiện tại, hắn triệt để đem cái kế hoạch ngu xuẩn kia ném đi, vẫn là thành thành thật thật nhận rõ địa vị của mình đi. Có trời mới biết Lạc Cảnh Thiên điên lên sẽ đối với họ làm cái gì.

Ngay cả Thông Linh cảnh còn bị hắn làm gỏi, họ tính là cái gì?!

Lạc Cảnh Thiên cũng không biết hai người này tính toán cái gì, hiện tại hắn đã mệt mỏi muốn chết. Không biết từ lúc nào liền ngủ mất.

Không biết qua bao lâu, Lạc Cảnh Thiên mới từ từ tỉnh dậy.

Nhưng mà ngay khi hắn mở mắt, liền thấy được Sở Như Mộng dùng tay bịt kín miệng của hắn, còn đưa tay ra dấu hiệu im lặng.

Có chút kinh ngạc, Lạc Cảnh Thiên khẽ gật đầu, ngồi dậy. Liền thấy được đám người đang nhìn về phía xa với gương mặt ngưng trọng. Hiếu kỳ, Lạc Cảnh Thiên liền nhìn quanh, hắn thấy mình đang ở trên một tảng đá lớn, đưa ánh mắt về phía mấy người nhìn, hắn liền thấy được vô số ánh đèn cùng âm thanh chém giết.

"Chuyện gì xảy ra?". Lạc Cảnh Thiên thấp giọng hỏi.

"Hình như là yêu tộc đang đánh nhau, đánh đã hơn một giờ rồi". Tiêu Nhược Thủy nói.

"Ta ngủ bao lâu rồi?".

"Hai ngày, ngươi hiện tại cũng đừng quan tâm mấy cái này, đã tỉnh dậy liền tìm cách đi. Chúng ta đang nằm tại trung gian. Nếu như chiến đấu lan tới, chúng ta sẽ bị phát hiện". Lạc Thiên Y nói.

"Hai ngày? Xem như vừa vặn". Lạc Cảnh Thiên lẩm bẩm nói, hiện tại tinh thần lực của hắn xem như đầy đủ. Có thể mở ra không gian kính trốn tạm thời trốn trong đó.

Rất nhanh, mấy người Sở Như Mộng liền thấy được trước mặt xuất hiện vết nứt như kính vỡ như thế. Lạc Cảnh Thiên kêu đám người tiến vào, hắn là người đầu tiên đi vào trước.

Những người khác thấy thế, do dự một chút liền đi vào theo. Nhưng mà khi thấy bản thân vẫn ở chỗ cũ, mấy người liền khó hiểu thấp giọng nói.

"Cái gì quỷ? Làm sao vẫn ở chỗ này?".

"Ngươi đây là làm cái gì?!".

"Yên tâm, nơi này họ thấy không được chúng ta". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Thật?".

"Thật!".

"Tốt, vậy ta thử một chút". Hạ Thần nói, sau đó trước sự khó hiểu của đám người, hắn liền lớn giọng kêu lên…