Chương 27: Hắc Tố

Tàn Thiên

Chương 27: Hắc Tố

Vương Tùng không trả lời hắn, có lẽ quá kiệt sức, có lẽ quá bi thương nên nói không ra lời?

Hắn đôi mắt trợn tròn thù hận nhìn lấy Thiên Y, đôi mắt kia như có thể ăn tươi nuốt sống Thiên Y vậy.

"Phẫn nộ thì có làm sao, tại cái thế giới này không có sức mạnh thì dù ngươi có yêu, có hận, có không cam lòng thì cũng chẳng thể làm được cái gì." Thiên Y nhìn lấy Vương Tùng bắt đầu kích thích hắn.

Vương Tùng không nói, đôi mắt càng ngày càng đen nhánh cứ như vậy nhìn lấy hắn.

"Ngươi thấy không, nàng là kẻ yếu nên bị ta dùng làm vật thay thế để uy hiếp ngươi, như muốn không bị người bắt nạt, muốn mạnh lên thì hãy không ngừng giết chóc đi." Thiên Y ánh mắt đảo qua thi thể của Lăng Tuyền rồi lạnh lùng nói.

Làm xong hết thảy, vốn định rời đi Thiên Y bỗng nhiên dừng lại, hắn như nhớ tới cái gì, tiếp đó chỉ thấy hắn nói: "Yếu đuối Vương Tùng, như muốn lấy lại thi thể của nàng, muốn giết chết ta, muốn báo thù cho việc hôm nay thì hãy không ngừng lớn mạnh, không ngừng cướp đoạt, cho tới một ngày khi ngươi có thể nhìn thiên địa bằng nửa con mắt lúc hãy tới tìm ta, tới lúc đó ngươi sẽ có cơ hội báo thù!"

"Cùng với tới lúc đó, ta sẽ cho ngươi một cơ hội để giết ta."

Nói xong hắn không để ý mí mắt giật giật Nguyệt Vô Song cất đi thi thể của Lăng Tuyền rồi lướt đi.

Vương Tùng thân hình vô lực nằm quỵ tại mặt đất nhìn Thiên Y lấy đi thi thể của Lăng Tuyền, hai mắt chảy ra hai hàng huyết lệ.

"Thiên Y, đời này không giết được ngươi ta không làm người." Phẫn nộ và thù hận lời nói vang vọng trong đất trời.

………

"Ngươi giết nàng không sợ tông môn nói gì sao." Đi trên đường, Nguyệt Vô Song có chút kinh ngạc nhìn Thiên Y. Tên này cũng thật tùy hứng, nói giết là giết, hào không một chút tình đồng môn nào. Chẳng qua nàng cũng không nói cái gì, đối với nàng mà nói Lăng Tuyền chết sống cũng không liên quan gì tới mình.

"Ngươi sẽ quan tâm sao?" Thiên Y không trả lời mà cười nhạt hỏi ngược.

Nguyệt Vô Song khẽ lắc đầu, nàng ánh mắt tầm đó nhìn lấy Thiên Y, tên này trên người rốt cuộc có bao nhiêu bí mật đây, vừa rồi cái kia hư ảnh có vẻ rất lợi hại dáng vẻ, vậy mà lại bị tên này dọa chạy, thật không biết hắn rốt cuộc là cái gì người đây.

"Nhưng tại sao ngươi lại giết nàng vậy?" Nguyệt Vô Song tò nhìn lấy Vô Niệm, theo nàng biết tên này giết người sẽ không ít, nhưng bình thường hắn sẽ không vô cớ giết người, nhưng mà hôm nay hắn vậy mà ra tay với Lăng Tuyền, cái này thật làm nàng cảm thấy ngoài ý muốn.

"Thích thì giết thôi." Thiên Y thờ ơ nói. Đối với hắn mà nói việc vô duyên vô cớ giết người cũng chẳng thể để tâm tình hắn nổi lên một tia gợn sóng.

Có lẽ trên đời này ngoại trừ Lạc Tộc bên trong Bách Tộc mới có thể khiến hắn quan tâm, còn lại những người của thế giới khác, của bộ tộc khác đều không thể để hắn áy náy đi.

"Vậy ngươi làm sao không giết luôn Vương Tùng đi." Nguyệt Vô Song thật nhịn không được nữa một tia hiếu kỳ hỏi. Từ góc độ bên ngoài nhìn tới nàng có thể thấy được Thiên Y là đang kích thích Vương Tùng cho nên mới cố ý trước mặt hắn giết đi Lăng Tuyền.

Nhưng vấn đề là tại sao? không lẽ liên quan tới cái kia Thiên Cổ Ma Tâm mà hư ảnh kia đã nói sao? chỉ là cái kia Thiên Cổ Ma Tâm lại là cái gì đây? Nghe tới tựa hồ rât ghê gớm dáng vẻ.

Thiên Y nhìn Nguyệt Vô Song không nói, nàng bây giờ còn quá yếu đuối để biết tới những thứ khác, giống như hắn từng nói, vô tri là một loại sống sót.

Hắn kích thích Vương Tùng tất nhiên là để cho Vương Tùng Thiên Cổ Ma Tâm mau chóng lớn mạnh, phải biết muội muội hắn nếu như muốn sống tiếp thì phải thôn phệ Thiên Cổ Ma Tâm, mà trong này yêu cầu nhưng là Thiên Cổ Ma Tâm phải có cùng đẳng cấp với Thiên Mệnh Nguyên Tâm mới được.

Mà Vương Tùng bây giờ vẫn còn quá yếu đuối, yếu đuối tới Thiên Y động thủ tâm tư cũng rất nhạt, cho nên muốn Vương Tùng mau chóng lớn mạnh vậy thì phải không ngừng kích thích sự thù hận trong hắn, cũng chính vì lý do này nên Thiên Y không ngừng kích thích Vương Tùng để hắn có động lực mạnh mẽ, có lẽ Vương Tùng sau này có thể sẽ trở ngại lấy con đường của hắn nhưng Thiên Y chưa từng để ý qua.

Phải biết, trong quá khứ Lạc Y Nhiên dù có thể chưởng khống hoàn mỹ Thiên Mệnh Nguyên Tâm nhưng khi đối đầu với Thiên Y cũng chưa từng đánh lại hắn quá, như vậy một cái Vương Tùng thì hắn cần gì phải để ý đây?

"Đi thôi." Thiên Y lắc lắc đầu thờ ơ nói rồi phi hành đi về phía trước.

Nguyệt Vô Song phía sau cũng không hỏi nữa, thân hình tiến tới cùng phi hành với Thiên Y.

Không trung tầm đó, thanh phong phấp phới thổi bay tóc xám tro tàn để lộ một đôi mắt thâm thúy, Thiên Y ánh mắt thỉnh thoảng nhìn xung quanh một vòng, hắn lần này muốn tìm tìm cái gì đó có thể tăng lên cảnh giới.

Mặc dù nói hắn có thể bằng cách này hoặc cách khác trực tiếp hồi phục tới đỉnh phong thời kỳ nhưng hắn lại không làm vây, bởi vì kiếp trước hắn tuy mạnh, đối với người đời có lẽ là đệ nhất cường giả nhưng trong mắt hắn thì hắn vẫn thiếu khuyết một cái gì đó, cho nên nói Thiên Y phải ở trong mỗi cảnh giới đột phá từ từ, hắn muốn tìm tới cái này thiếu khuyết là cái gì.

Ánh mắt lúc này nhàn nhạt đảo qua từng dãy núi đã phi hành đi qua, chỉ thấy phía dưới sơn phong cao ngất, từng tòa sơn phong có lấy từng con phi cầm dị thú, tại đâu đó thỉnh thoảng còn phát ra từng đợt quang mang.

Liền tại sát na này, Thiên Y ánh mắt khóa chặt một góc độ trong một cái sơn phong phía dưới, tại nơi đó hắn có thể cảm nhận được một loại nhàn nhạt tử khí cùng với thi khí.

"Xuống dưới." Thiên Y nhàn nhạt nói với Nguyệt Vô Song rồi hạ xuống tại sơn phong phía dưới hắn để ý nơi. Phía sau Nguyệt Vô Song cũng vậy trực tiếp hạ xuống.

"Nơi này có gì sao." Nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy ngoại trừ có từng sợi tử khí ờn quanh ra thì cũng không có gì cả nàng không khỏi nghi ngờ hỏi.

Thiên Diệt không gian là một cái chiến trường, cho nên nói tại đây thỉnh thoảng bắt gặp một nơi toát ra tử khí cũng không có gì lạ nha, dù sao trong này nhưng từng mai táng rất nhiều người chết.

Thiên Y không trả lời mà cảm ứng xung quanh, tại hắn cảm ứng phía dưới tất cả đều không thể lẩn trốn trực tiếp bị hắn xác định vị trí.

Tất cả mọi thứ, như đất đá, cây cối, thậm chí ngay cả những hạt bụi cực kỳ nhỏ bé cũng không thể vì chúng nhỏ bé mà khiến Thiên Y không thể cảm ứng được.

Ánh mắt tầm đó khóa chặt một cái tọa độ, tại phía trước ánh mắt của hắn nơi nhưng là có lấy một tầng bình chướng mắt thường không thể thấy, chẳng qua dù vậy thì tại Thiên Y cảm ứng phía dưới nó nhưng lại không thể ẩn dấu được.

Thiên Y tiến tới một bước, trên hông cây thước đen từ khi cướp tới vẫn chưa sử dụng lần nào lập tức bị hắn lấy ra.

"Hắc Tố." Nhẹ nhàng nỉ non một tiếng, Thiên Y tay phải cầm lấy một đầu thước đã được một miếng vải dài quấn lấy rồi vuốt ve nó.

Cây thước đen, cũng là Hắc Tố đã nhận Thiên Y làm chủ nên cảm nhận được hắn chờ mong mình phát huy, nó khẽ rung động một tiếng như đáp lại.

"Phốc." Tại trong ánh mắt nghi hoặc của Nguyệt Vô Song, Thiên Y một thước hóa kiếm đâm ra tầng kia bình chướng.

Không có quang mang nở rộ, cũng không có phù văn chích liệt, nó có chăng cũng chỉ là một cái đơn giản đâm tới, nhưng một cái đơn giản đâm tới này nhưng khiến tàng kia bình chướng để ra một cái lỗ hổng.

Nhìn mình một chém đơn giản nhưng có thể phá vỡ cái kia tầng bình chướng lúc Thiên Y cũng không bất ngờ, bởi vì hắn biết Hắc Tố công dụng.

Nó công dụng nhưng có thể phá vỡ tất cả phong ấn, tất cả trận pháp, ngoài ra nó cứng rắn nhưng là đệ nhất đương thời không gì có thể phá hủy nó, tất nhiên Hắc Tố công kích cũng không thể nào mạnh, nó chỉ có thể giúp Thiên Y phát huy được mười phần trọn mười sức mạnh mà không thể giúp hắn phát huy được vượt quá mười phần sức mạnh.

Phải biết tu sĩ tầm đó sử dụng binh khí đều có thể tăng phúc chiến lực nhất định trong phạm vi, nhưng Hắc Tố thì lại không thể, đây là điểm yếu và cũng là điểm thiếu sót của nó, chẳng qua nói riêng về độ cứng rắn đệ nhất được thời, không gì có thể phá hủy được nó cũng đã đủ rồi.

"Đây là cái gì cây thước?" Nguyệt Vô Song nhìn lấy Thiên Y nghi ngờ hỏi, từ khi tên này đi ra từ Luân Hồi Thiên Mộ trên mình đều mang theo cái này cây thước, nàng nhìn thế nào đều là một cái thanh sắt tầm thường à.

Tên này cũng thật là hảo khiến người hiếu kỳ, tất cả mọi thứ liên quan tới hắn nhìn như đều là bình thường nhưng lại không bình thường chút nào, rốt cuộc là như thế nào một nam tử đây.

"Hắc Tố." Thiên Y lạnh nhạt nói.

"Thôi đi, một cây thước bình thường cũng bày đặt đặt tên." Nguyệt Vô Song nhìn Hắc Tố rồi không nhìn thấy được nó có cái gì đặc biệt thì khinh thường nói.

"Ngươi cầm thử nó xem." Thiên Y có chút buồn cười nhìn nàng, nói xong hắn cắm Hắc Tố vào dưới đất rồi nhìn nàng nói.

"Cầm thì cầm." Nguyệt Vô Song nghi hoặc nhìn hắn nhưng cũng không tỏ vẻ, nàng tiến thêm một bước rồi nắm chặt Hắc Tố muốn nhấc nó lên.

Nguyệt Vô Song một tay nắm lấy Hắn Tố rồi dùng sức lôi lên, nàng vốn nghĩ nàng có thể dễ dàng nhấc lên, nhưng ngay lập tức trợn tròn đôi mắt rồi, chỉ thấy Nguyệt Vô Song khuôn mặt đồ ngầu, một tay nhấc không được, nàng dùng hai tay, cơ thể vận chuyển nguyên lực tới cực điểm, có thể nàng dùng hết thủ đoạn để nhấc lên cũng không quá đáng, nhưng dù vậy nàng vẫn không thể thành công.

Nguyệt Vô Song có chút không nói gì nhìn Thiên Y, nàng là ai? Nàng nhưng là thiên chi kiêu tử, dù tại Cửu Hà Đại Lục cũng là đỉnh cấp thiên tài, nhưng bây giờ lại không thể nhấc được cái này cây thước đen.

"Đốm đốm." Nguyệt Vô Song không phục, nàng triệu hồi ra Chiến Cung có hai vầng quang mang, lập tức nàng khí huyết như chân long, chiến ý hai mắt xông phá thẳng hướng trời cao.

"Lên." Nguyệt Vô Song gồng mình hét lớn một tiếng rồi cố nhấc Hắc Tố lên, chỉ là đáng tiếc, dù nàng có nhấc thế nào cũng không thể nhấc nổi nó, dù khiến nó rung động một chút cũng không thể.

Bó tay rồi, lần này Nguyệt Vô Song không còn gì để nói, nàng ủ rũ thu hồi Chiến Cung rồi lui về sau nhìn lấy Hắc Tố sau lại quay đầu nhìn Thiên Y.

Thiên Y nhìn nàng khuôn mặt đỏ lên không khỏi buồn cười, hắn cúi lưng, tay phải nắm lấy Hắc Tố, trịnh trọng nhưng dễ dàng nhấc Hắc Tố lên rồi để sau lưng.

"Ngươi sẽ không dùng cái gì thủ đoạn đi." Nguyệt Vô Song nhìn hắn dễ dàng như vậy nhấc lên Hắc Tố không khỏi nghi ngờ hỏi.

"Hắc Tố với ta có duyên, với ngươi vô duyên." Thiên Y cười nhạt lời ít mà ý nhiều chậm rãi nói.

Có lẽ vậy, trên đời này ngoại trừ Thiên Y ra có lẽ không ai có thể nhấc lên được Hắc Tố đi, quản chi là vô địch hạng người cũng vậy, nếu không có duyên thì ngươi có mạnh tới đâu cũng đừng hòng nhấc lên.

"Thôi đi, duyên với chẳng phận." Nguyệt Vô Song không tin tà khinh thường nói.

Thấy nàng không tin Thiên Y cũng không nói gì, hắn nhảy mình dẫn trước rồi lao vào bên trong tầng bình chướng kia, mà người sau thấy hắn nhảy vào cũng không do dự nhảy vào theo.

Theo hai người nhảy vào lúc tầng kia bình chướng vậy mà quang mang chớp động, vô cùng vô tận nguyên khí trào ra rồi tụ tập chữa trị đi cái kia lỗ hổng, theo đó cái kia lỗ hổng lập tức khép lại, tựa hồ cái gì lỗ hổng cũng chưa từng xảy ra vậy.