Chương 25: Phẫn Nộ Ánh Mắt

Tàn Thiên

Chương 25: Phẫn Nộ Ánh Mắt

Lăng Tuyền đối với Nguyệt Vô Song lời nói cũng không giận, nàng lần này tới đây là vì cảm nhận được nơi này có chút khác lạ, đi tới sau nhưng không ngờ lại gặp phải Thiên Y cùng Nguyệt Vô Song.

"Nếu nơi này là do Vô Song sư muội đến trước vậy ta không làm phiền vậy." Lăng Tuyền lạnh nhạt nhìn lấy Nguyệt Vô Song rồi chậm rãi nói. Nàng cũng chỉ là tò mò nơi này có cái gì bảo vật hay không thôi, bây giờ nhìn lại nhưng không như tưởng tượng, thế nên cũng không tính ở lại.

Liền tại Lăng Tuyền chuẩn bị rời đi lúc, nàng ánh mắt không tự chủ được dừng tại Thiên Y.

Lăng Tuyền khi nhìn vào ánh mắt của hắn lúc bản năng như là không tự chủ được vận dụng lấy Thần Mâu, đối với cái này nam tử nàng vẫn có một chút tò mò, cho nên cũng rất muốn biết hắn là một người như thế nào mà tại ba năm trước lại rộng lượng để cho nàng và Vương Tùng đạt được truyền thừa.

Tại Thần Mâu vận chuyển phía dưới, nàng vậy mà có thể đi sâu vào nội tâm của Thiên Y bên trong.

Tại trong nội tâm hắn, nàng vậy mà thấy được khung cảnh thiên địa đang héo tàn, chúng sinh một mảnh kêu than, mà hắn nhưng lại hờ hững mà thờ ơ đứng tại đấy không thèm để ý, tựa hồ chúng sinh hay thiên địa tại trong mắt hắn đều chỉ là một cơn gió thoáng bay, không gì có thể ảnh hưởng tới tâm tình của hắn.

Ánh mắt nàng không tử chủ được nhìn tới một góc khác, tại nơi đó, nàng nhưng lại thấy được hắn đang đau khổ gào thét, trên vai hắn gánh lấy gánh nặng mà người đời không thể hiểu được….

Lại tại một góc khuất khác, nàng lại thấy được hắn đang thống khổ, bi thương, cái kia ánh mắt nhưng lại khiến lòng người chua xót, nó giống như đã nếm trải hết thảy thế gian ân oán tình cừu, nếm trải hết thảy đau khổ của một nhân sinh, trên đời này giống như chưa có cái gì gọi là thống khổ cùng bi thương sự tình mà hắn chưa từng trải qua.

Thu hồi lại Thần Mâu, nàng ánh mắt một lần nữa khôi phục thanh minh nhìn hắn, chỉ là ánh mắt của nàng lại không tử chủ được toát ra một vẻ gọi là đau lòng, thương hại…

Thiên Y vừa làm xong phong ấn, vốn đang định tâm niệm kiểm tra xem có gì ngoài ý muốn không thì nội tâm khẽ nhúc nhích, ánh mắt càng nghi hoặc nhìn về phía Lăng Tuyền nơi, vì vừa rồi hắn có thể cảm nhận được nàng vận dụng một loại nào đó sức mạnh nhìn về nội tâm của hắn.

Cái này không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã khiến hắn trong lòng dẫy lên một mảnh phẫn nộ.

Cái kia ánh mắt đau lòng cùng thương hại rốt cuộc là ý gì?

Nàng là vì cái gì mà đau lòng? Nàng lại đang vì cái gì mà dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn?

Cái kia đau lòng cùng thương hại như là một thanh kiếm chém thẳng vào nơi sâu thẳm trong linh hồn hắn, để hắn không tên phẫn nộ.

Hắn sinh ra đã là Đệ Nhất Thiên Kiêu, trên người đồng dạng nắm dữ độc nhất vô nhị thiên phú, thế lực sau lưng như là có thể một tay che trời, trên đời này không có người có tư cách để dùng ánh mắt đó nhìn hắn!

Hắn từ trước tới giờ luôn là người số một trong đồng lứa không ai có thể vượt qua cho tới ngày hắn vấn đỉnh Thiên Quân. Cha mẹ nhìn hắn trong mắt chỉ có hài lòng cùng tự hào, đồng lứa nhìn hắn cũng chỉ có e ngại cùng sợ hãi, hậu bối nhìn hắn chỉ có kính nhi viễn chi cùng sùng bái, còn lại nhưng là không cam lòng cùng chấp nhận việc hắn hơn mình…

Nhưng giờ, một người sinh ra đã là Đệ Nhất Thiên Kiêu như hắn lại bị người trước dùng một ánh mắt đau lòng cùng thương hại nhìn mình, nàng đây là đang khinh thường cùng đồng tình hắn sao?

Trong lòng không tên phẫn nộ, từ trước tới giờ hắn chưa từng cho rằng trên đời này có ai có tư cách dùng đôi mắt đó nhìn hắn, bởi vì hắn có đủ tất cả mọi người không có, có đủ mọi thứ mà người đời chỉ có thể ước mơ mà không dám động tâm tư.

Cứ cho là hắn quá khứ đã nhận tổn thương quá nhiều đi nữa, thì trên đời này cũng không ai có tư cách để thương hại hắn, không ai có thể!

Thiên Y thân hình tiêu thất tại chỗ, một lần nữa xuất hiện đã là trước mặt Lăng Tuyền, hắn không cho người trước phản ứng trực tiếp bóp lấy cổ nàng rồi nhấc lên không trung.

Lăng Tuyền bị hắn đột nhiên xuất hiện rồi bóp lấy cổ mình sững sờ, tiếp đó nàng lại như đoán được cái gì, có lẽ ánh mắt của mình khiến hắn phẫn nộ đi? Thật là một cái kiêu ngạo nam tử, dù có bị thương tổn cũng không cho bất kỳ ai thương hại cùng đồng tình hắn?

Bên kia, Nguyệt Vô Song thấy Thiên Y vậy mà động tay chân cũng là giật nảy cả mình, nàng không ngờ Thiên Y vừa nhìn thấy người trước đã là ra tay không lưu tình như vậy.

Thiên Y ánh mắt nhìn chằm chằm lấy Lăng Tuyền.

"Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó… đừng tỏ vẻ đau lòng thương hại làm như chuyển gì ngươi cũng hiểu thấu."

"Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt như vậy." Thiên Y hai mắt sát ý lăng nhiên phun ra nuốt vào như muốn ma hóa thế gian chúng sinh nhìn lấy Lăng Tuyền lạnh như băng nói.

"Cần gì chứ? Quá khứ chung quy là quá khứ." Lăng Tuyền cũng không để ý tới tình huống của mình mà nhìn Thiên Y mỉm cười nói.

"Câm miệng."

"Ầm." Thiên Y mạnh mẽ đem Lăng Tuyền thân hình va xuống trên mặt đất, đại địa theo đó ầm ầm tạo thành một cái hố.

"Phốc." Lăng Tuyền bị lực va chạm mạnh mẽ làm cho phun ra một ngụm máu, nhưng nàng ánh mắt vẫn là như vậy nhìn chằm chằm hắn.

"Trên đời này không ai có tư cách nhìn ta như vậy, ngươi không được, thiên hạ chúng sinh cũng không được." Thiên Y quỳ một gối bóp lấy cổ nàng lạnh lùng nói.

"Nhưng ta đã làm vậy." Lăng Tuyền nhìn hắn không để ý quật cường mỉm cười nói.

"Ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi sao?" Thiên Y tay phải lấy ra Ma Ảnh nhìn nàng lạnh lùng nói. Trên tay bóp cổ nàng lúc hắn có thể cảm nhận sinh mệnh khí tức của nàng theo đó yếu đi rất nhiều, nó hiện giờ lại giống như một sợi tơ trong tay Thiên Y, chỉ cần hắn cắt đi là nó sẽ tan biến trong thiên địa.

Ma Ảnh cũng như cảm nhận được tâm tình phẫn nộ của chủ nhân, huyết sát chi khí theo đó vung vãn bừa bãi như đang hưng phấn lại như đang chờ mong…

Lăng Tuyền cũng không để ý hắn uy hiếp, nàng ảnh mắt trong suốt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm có hai vết rách kia nói: "Nếu thiên hạ muôn dân đồng tình với ngươi thì ngươi sẽ làm sao đây?"

"Giết, giết hết thảy, dù là thiên hạ muôn dân, dù là chúng sinh trong thiên địa, chỉ cần nhìn ta với ánh mắt đó đều đáng chết." Lạnh lùng với thiên hạ muôn dân lời nói, băng lãnh với chúng sinh sát ý, Ma Ảnh huyết tinh, sát phạt chi khí ầm ầm phá không quấn lấy hư không.

"Thế nên, ngươi có thể đi chết." Thiên Y khóe miệng khẽ cong lên, hắn ánh mắt tàn nhẫn nhìn nàng, trong tay Ma Ảnh như cảm nhận được tâm tình của chủ nhân sát phạt khí tức càng dày đặc.

"Leng keng." Liền tại sát na Thiên Y muốn động thủ lúc, một chiến kích bỗng nhiên trong hư vô lao xuyên qua không gian đâm thẳng tới yết hầu của Thiên Y.

Chiến kích này cũng không mạnh mẽ nhưng nó lại thắng ở quỷ dị, nó không phải là đâm thủng không gian mà tới nhưng lại có thể cùng không gian hòa hợp khiến cho một kích này có tốc độ nhanh hơn bao giờ hết.

Thiên Y đôi mắt quang mang nở rộ, Ma Ảnh trở ngược một kiếm chém bay chiến kích kia rồi nhìn lại, trong lòng cũng hơi kinh ngạc vì ở cái này đại lục lại có chiêu thức có thể chưa lĩnh ngộ không gian pháp tắc mà lại có thể dung hợp vào không gian.

Loại này thủ đoạn đặt ở thế giới của hắn chẳng qua cũng chỉ là tiểu đạo mà thôi, nhưng ở đây thì là có một ý nghĩa khác.

Ánh mắt quay đầu nhìn lại người ra tay lúc đã thấy một bạch y nam tử, khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người kỳ tu, phong thần như ngọc sắc mặt đang trắng bệch nhìn hắn, hiển nhiên vừa rồi xuất chiêu lúc hắn sức lực cũng tiêu hao rất lớn.

Mà bên cạnh hắn nhưng là cũng có lấy hơn mười người cùng lứa.

Thiên Y khi nhìn vào người tới liền nhận ra là Vương Tùng, kẻ lần trước đạt được Thiên Ma Luyện Thể Quyết. Chỉ là, hắn ánh mắt nhưng không dừng lại ở bên đám người xung quanh mà nhìn chằm chằm vào Vương Tùng.

Nói đúng hơn, Thiên Y ánh mắt hiện giờ không nhìn Vương Tùng mà là nhìn về trái tim của hắn, không sai, là trái tim, từ trong trái tim của hắn Thiên Y nhìn thấy một thứ mà hắn từng không tiếc sinh linh đồ thán để tìm tới.

Tâm tình theo đó cực kỳ kích động, đã bao lâu? Hắn không quá rõ ràng, nhưng năm đó hắn từng bỏ ra một cái giá cực kỳ thảm trọng để mở ra Thiên Địa Chi Nhãn để tìm kiếm trái tim này, nhưng đáng tiếc kết quả nhưng lại làm hắn trả giá nhưng không có kết quả.

Lần này khi nhìn thấy Vương Tùng lại là người sở trái tim đó lúc hắn trong lòng nói không hết kích động.

"Thiên Y huynh, chúng ta đều là người quen biết, hà tất phải làm khó Lăng Tuyền như vậy chứ." Vương Tùng xuất hiện sau ánh mắt đảo qua Lăng Tuyền thấy nàng tình hình cũng không bét bát như trong tưởng tượng thì cũng yên tâm, ánh mắt phẫn nộ nhưng bị hắn đè ép nhìn Thiên Y khuyên giải nói.

Hắn và Lăng Tuyền nhưng là đồng hương, hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nói bọn họ là thanh mai trúc mã cũng không quá đáng chút nào, mặc dù chưa từng ngỏ lời nhau nhưng đối với lẫn nhau đều có một chút hảo cảm.

Bây giờ, khi lớn lên hai người đều gia nhập mỗi môn phái giúp ích cho mình sau thì rất ít gặp mặt, nhưng dù vậy cũng không thể ngăn cách được tình cảm của họ.

Cho nên bây giờ khi nhìn Thiên Y đánh nàng lúc Vương Tùng trong lòng tuy rằng phẫn nộ nhưng lại không dám làm cái gì quá khích, dù sao ai cũng có thể thấy được Thiên Y vừa rồi rất phẫn nộ, hắn mà nói quá khích thì người trước có hay không giết luôn Lăng Tuyền.

"Ồ, ngươi đang khuyên giải ta không giết nàng sao?" Thiên Y ánh mắt hứng thú nhìn Vương Tùng nhàn nhạt hỏi.

"Lần trước Thiên Y huynh để cho chúng ta lấy được truyền thừa sau chúng ta vẫn rất biết ơn Thiên Y huynh, cho nên nếu nàng có gì sai mà nói thì đó cũng chỉ là ngoài ý muốn, hi vọng Thiên Y huynh dơ tay đánh khẽ." Vương Tùng ánh mắt chân thành nhìn lấy Thiên Y tận tình làm hắn vơi bớt đi phẫn nộ.

"Chỉ cần ngươi có thể đánh thắng ta thì không giết nàng cũng không phải là không thể." Thiên Y ánh mắt đối với Vương Tùng ánh mắt chân thành kia trực tiếp bỏ qua nhàn nhạt cười nói.

Mặc dù nói Vương Tùng là một người tốt, nhưng vì hắn có trái tim mà hắn không nên có nên cuộc đời của hắn đã chú định sẽ trở thành con mồi của Thiên Y đời này, chính vì vậy Thiên Y trong lòng từ khi nhìn thấy hắn có trái tim đó lúc đã sớm quyết định vận mệnh của hắn.

Keng." Liền tại sát na này, Thiên Y trong tay Ma Ảnh quang mang rạng rỡ, huyết tinh chi khí thao thiên đại thịnh, nó quanh thân sát khí quấn chặt hiện ra từng sợi phù văn.

Ma Ảnh như cảm nhận được sát khí của chủ nhân, nó rung rung phát ra từng thanh âm như Vạn Ma gào thét, cái kia thanh âm lại như hưng phấn lại như đang chờ đợt được uống máu tươi của kẻ thù vậy.

"Leng keng." Thiên Y cũng không chờ Vương Lâm phản ứng, một kiếm dơ lên chém xuống, tiếp đó chỉ thấy quang mang dập dờn không gian, cả vùng thời không này như lâm vào điên cuồng sát phạt chi khí.

Kiếm quang sáng chói chiếu sáng hoàn cảnh chung quanh, kiếm quang chưa tới nhưng đã khiến người cảm thấy chói mắt nhịn không được mà nhắm mắt.

"Giết." Vương Tùng cũng không nói nhảm nhiều, hai chân tụ lực bay vọt tới Thiên Y, chiến kích nơi tay bễ nghễ thiên hạ đâm tới yết hầu của Thiên Y.

Đáng tiếc, khi hắn sắp đâm xuyên kiếm quang lúc nó lại hơi rung động một chút, mà tại cái rung động này phía dưới, kiếm quang nhưng lại đâm xuyên điểm yếu của chiến kích mà đánh vỡ nó rồi " phốc" một tiếng, kiếm quang trực tiếp chém phăng ngay vào ngực của Vương Tùng khiến hắn máu tươi cuồng phun bay ra xa xa.

"Vù." Bị một kiếm làm bị thương Vương Tùng lại lập tức đứng dậy lao tới Thiên Y.