Chương 22: Chém Giết

Tàn Thiên

Chương 22: Chém Giết

"Ầm ầm." Từng tiếng giống như thiên địa rên rỉ vang lên, Thiên Y sau khi nhận được một phần sức mạnh kia sau hắn khí chất đã hoàn toàn thay đổi.

Nếu nói trước đó hắn lạnh lùng với thiên hạ, lãnh đạm với sinh mệnh tự thân là do tính cách thì giờ khắc này hắn lại như Thần Chi, đối mặt chúng sinh luôn là xuất phát từ cảnh giới khác biệt.

Tựa hồ, hắn cảnh giới đã siêu thoát lấy cái này "chúng sinh" bên trong, giống như hắn đã tiến hóa thành một tầng lớp mới, thiên hạ chúng sinh hiện giờ đã không còn là đồng loại với hắn nữa mà là một loài khác.

Mà cái "loài khác" ở đây lại giống như con kiến hôi trong mắt hắn, thiên hạ sinh linh trong mắt hắn bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi, có giết trăm, một vạn thậm chí là một ức thì việc đó cũng không đáng để hắn để ý, hắn sâu trong linh hồn đã không coi mình là sinh linh trong thiên địa này nữa!

Đây là một cái nam tử lạnh lùng với tất cả, chúng sinh trong thiên địa cũng không thể ràng buộc lấy được tâm cảnh của hắn, không ai có thể!

"Các ngươi muốn chết như thế nào đây." Thiên Y giống như thần linh hờ hững nhìn ba người như ba con kiến hôi chậm rãi nói.

Hắn giờ khắc này đứng đấy nhưng lại như trung tâm của thiên địa, tựa hồ hắn có thể ảnh hưởng được thiên địa nhưng thiên địa này lại không thể ảnh hưởng được hắn.

Cử chỉ lời nói tầm đó nói không hết vô địch!

"Tiểu tử đừng cuồng." Cầm đầu đại ca nhìn Thiên Y nhìn về mình giống như thần linh nhìn con kiến hôi thì không khỏi phẫn nộ cuồng quát, bọn họ nhưng là những tồn tại đỉnh phong bên trong Cửu Hà đại lục, bình thường đều là cao cao tại thượng gặp người, vậy mà hôm nay lại bị một người dùng ánh mắt như vậy.

"Giết." Cầm đầu đại ca cũng không nói nhảm tiến lên chém ra một kiếm hoành không về Thiên Y.

Một kiếm quang mang rực rỡ như Thái Dương muốn phần thiên, nó mỗi nơi đi qua không gian bị mặc tan, thời gian sợi tơ bị thiêu rụi từng đốt.

Một kích này đủ quét đãng Cửu Châu, đồ sát vạn vực, một kiếm vô địch thế không thể đỡ.

Nhìn một kiếm kia chém tới Thiên Y ánh mắt hờ hững chưa từng nổi lên một gợn sóng, hắn tay phải dơ ra, này một cái đơn giản động tác nhưng thiên địa đều vì đó khuynh đảo, năm ngón tay xòe ra như nắm lấy thiên địa.

Bàn tay kia lấy huyết nhục chi khu trực tiếp dơ ra lấy ra bá đạo nhất tư thái trực tiếp bắt lấy một kiếm kia. "Ầm ầm" một tiếng nổ thật lớn vang lên, một kiếm kia nhưng lại bị Thiên Y bàn tay bóp nát vang lên một tiếng nổ.

"Vù vù." Liền tại sát na này, khi hắn bóp nát một kiếm kia lúc phía sau hắn đã xuất hiện lấy hai người, một người một kiếm, một người một đao, cả hai lấy Bá Đạo Vô Song tư thế một trảm hướng cổ họng hắn, một thì trực tiếp chém ngang hông.

Đao kiếm hợp lực tạo thành một loại Vô Song đại thế, chiêu thức chưa tới nhưng thao thiên sát túc đã ập tới khiến lòng người phát lạnh.

"Không Luân."

Thiên Y trực tiếp vận dụng kỹ năng mạnh nhất của Không Luân, chỉ nhất niệm vừa động hắn thân hình lập tức tránh né hai kích kia.

"Ầm ầm." Hai kích đánh trượt lúc cũng không dừng lại mà lao thẳng xuống đại địa tạo ra hai cái hố lớn tới vạn trượng.

"Phốc." Liền Thiên Y tránh né một kích kia lúc hắn lại một lần nữa xuất hiện tại vị cũ, tay phải Ma Ảnh không biết từ lúc nào đã xuất hiện tại trong tay hắn.

Một kiếm chém ra, một kiếm này quang mang chiếu rọi Chư Thiên Vạn Vực, một kiếm sức mạnh có thể đồ sát chúng thần, diệt hết thảy Tiên Ma.

Nó lấy tốc độ cực nhanh như muốn đem thiên địa đánh về hỗn độn, chém ra Hồng Mông, mở lại hư vô!

"Giết." Hai người đối mặt một kiếm kia sắc mặt đại biến, bọn họ dùng toàn lực Đao Kiếm hợp kích mà ra, một chiêu như muốn bổ đôi thiên địa, đánh vỡ mảnh này đại lục.

"Oành." Hai chiêu va chạm vào nhau khiến không gian vỡ thành từng mảnh, dư uy tràn ngập quét xa tới Luân Hồi Thiên Mộ nơi.

Hai người kia bị dư uy chấn bay tới ngàn mét mới có thể đứng vững thân hình, ánh mắt một lần nữa nhìn về nơi xa đã thấy bóng đêm tầm đó bụi mù bay tán loạn.

"Vù." Tại bụi bay tán loạn lúc, thiên không một kiếm ảnh bổ đôi không gian, tách ra sương mù như đang tách ra thế giới lao về hai người.

Kiếm ánh sắc bén khí tức tràn ngập, khi nó lao tới lúc trời đất một mảnh quay cuồng, sát ý thao thiên cuồn cuộn như hồng thủy muốn hủ tan hết thảy trên thế gian.

Kiếm ảnh chưa tới nhưng sát ý tràn ngập đã khiến đầu óc hai người một mảnh mê muội.

"Đừng cuồng." Một tiếng quát vang lên, cầm đầu đại ca huyết khí như nộ hải triều dâng phá không mà ra, hư không theo đó một mảnh rung động.

"Oành." Một kích hoàng Cửu Châu, quang mang nở rộ như ba ngàn thế giới được diễn sinh lập tức lao tới kiếm ảnh kia va chạm mà tới.

"Ầm."

Không gian đã vỡ tại hai kích va chạm lại càng thêm tan tành, hư không liệt phùng xông phá từ trong không gian mà ra như muốn xé liệt hết thảy.

Nhìn tới ba người có thể đỡ được công kích của mình sau Thiên Y cũng không bất ngờ, hắn dùng phần kia sức mạnh nhưng chỉ có thể miễn cưỡng tăng cảnh giới của hắn lên tới Thánh Tôn đỉnh phong, còn muốn tăng lên nữa mà nói không phải là không được nhưng hắn không làm vậy, bởi vì làm vậy thân thể hắn gánh nặng sẽ càng lớn.

Mà ba người này nhưng đều là Tôn Chủ, có thể chống lại hắn cũng không phải không thể, dù sao hắn lĩnh ngộ đã vượt qua ba người này nhưng sức mạnh bây giờ lại yếu hơn họ rất nhiều,trên người Chiến Luân cũng chỉ mới ba vòng nên muốn từ Thánh Tôn đỉnh phong chém giết Tôn Chủ đỉnh tiêm thực lực là rất khó, cho nên không thể làm sao ba người cũng không có gì là lạ.

"Thiên Nhai." Thiên Y nhìn ba người kia ánh mắt hờ hững nổi lên một tia hứng thú rồi chém ra một kiếm.

Một kiếm này không có quang mang tràn ngập, không có sát ý thao thiên, và nó cũng không có lấy vô cùng vô tận lực lượng, nó có chăng cũng chỉ là một cái dơ lên rồi chém xuống bình thường mà thôi.

Chỉ là một kiếm nhìn như đơn giản này lại trực tiếp bỏ qua một ngàn trượng khoảng cách không gian từ Thiên Y cùng ba người kia, tại một kiếm này phía dưới không gian, thời gian cự ly đã không còn tồn tại ý nghĩa nữa.


Ba người thấy Thiên Y cầm kiếm dơ lên rồi thả xuống mới đầu còn đang nghi hoặc, nhưng ngay sau đó sắc mặc đại biến, bởi vì không biết từ lúc nào, vị kia tam đệ thân thể đã bị chém thành hai mảnh, máu tươi cuồng phun rơi vãi vào đại địa.

"Tam đệ." Ba người lệ quát một tiếng rồi lao tới ôm lấy hai phần thi thể của người kia, trong lòng vừa giận lại vừa sợ.

Từ lúc nào, bọn họ không hề cảm giác được Thiên Y ra chiêu, nếu là Thiên Y vừa rồi một kiếm thì quá quỷ dị đi, dù sao một kiếm kia nhưng là bình thường cực điểm, đừng nói là bọn họ cách xa hắn vài ngàn trượng, dù là ở trước mặt hắn hai trượng cũng đừng hòng chém trúng, bởi vì một kiếm kia không hề có chiêu thức hay nguyên lực gia trì, cho nên nhìn thế nào nó cũng chỉ là một cái động tác đơn giản mà thôi.

Nhưng như vậy một động tác đơn giản lại có thể chém giết bọn hắn tam đệ, chẳng lẽ một kiếm kia có thể bỏ qua khoảng cách của không gian cùng thời gian? Cái này ý nghĩ lóe lên lúc bọn họ trong lòng sợ hãi càng sâu.

Nếu quả thật như vậy thì bọn họ dù thế nào cũng không thể tránh né được một kiếm như vậy đi.

Bên kia, Thiên Y sau khi chém xong một kiếm Thiên Nhai lúc sắc mặt đã trắng bệch, hôm nay một lần sử dụng vài kỹ năng đã làm hắn quá sức, bây giờ lại ở xa tới ngàn trượng tầm đó chém ra Thiên Nhai một kiếm thì áp lực càng nặng, nó nặng như là đang có một tòa Thái Cổ Thần Phong đang được đặt lên vai hắn vậy.

Nhưng dù áp lực có lớn tới mấy, Thiên Y thân hình cũng chưa từng lắc lư qua, cuối cùng hắn từng bước đạp không đi tới gần với hai người còn sống.

Nhìn thấy Thiên Y tiến tới vài bước sau hai người kia thân hình không tự chủ được lui ra vài bước dữ một khoảng cách nhất định với Thiên Y, tên này quá đáng sợ, công kích không thể bắt được hình bóng, ngay cả cảm nhận cũng là không thể nhận ra, cuộc chiến này theo một kiếm đó đã khiến bọn họ sinh lòng thoái ý.

"Các ngươi không phải muốn cướp đoạt cơ duyên của ta để thoát khỏi đại lục này sao?" Thiên Y đôi mắt hờ hững nhìn hai người khóe miệng khẽ cong lên chậm rãi nói.

"Tiểu tử đừng cuồng, hôm nay bọn ta chuẩn bị không đủ, nếu không ngươi đừng hòng giết tam đệ." Vị kia nhị ca nhìn Thiên Y ánh mắt tránh né nhưng vẫn mạnh miệng nói. Hắn lời nói này cũng là thật, lần này vì nghĩ tới bắt một cái hậu bối là một chuyện đơn giản nên cũng không chuẩn bị cái gì, cho nên bây giờ mới là lật thuyền trong mương.

"Tiểu tử, Thanh Hà Môn bọn ta Tôn Chủ còn có vài vị, hôm nay dù không thành công thì ngày sau sẽ lại càng có người mạnh hơn tới, ngươi tốt nhất là chuẩn bị đi." Cầm đầu đại ca nhìn Thiên Y một cái rồi nhìn nhị đệ mang theo ánh mắt thâm ý.

"Chạy." Hai người ánh mắt va chạm nhau lúc lập tức ôm lấy tam đệ thi thể rồi lấy tốc độ cực nhanh lao vụt về phía xa.

"Không Luân." Nhìn hai người kia chạy lúc Thiên Y ánh mắt nổi lên một tia châm chọc, thân hình lập tức biến mất rồi lại xuất hiện trước mặt hai người chém ra một kiếm.

"Nhất Kiếm."

Nhất kiếm vừa xuất, thiên địa một mảnh trầm luân, một kiếm vô cùng vô tận lực lượng như muốn tàn phá Thiên Hoang, cả thiên địa tại một kiếm này phía dưới đều phải run rẩy.

Giết Giết Giết!

Nhất Kiếm quang mang rực rỡ như muốn chém đôi Thương Thiên, một kiếm này mang theo phải giết ý chí, mặc kệ ngươi là cái gì hạng người, cái gì tồn tại vô địch, cứ ăn một kiếm này cái đã!

"Giết." Hai người thấy Thiên Y xuất hiện chém ra một kiếm sau đã biết nếu không giết được Thiên Y thì đừng hòng rời đi nên cũng không lo được nhiều cuồng hống giết tới muốn đón đỡ Nhất Kiếm.

Hai người Đao Kiếm hợp bích chém ra, thời gian theo một kích này thời gian trầm tĩnh, không gian tại một kích này đi qua để lại một vệt rách, nó sắc bén nhưng có thể trảm phá hết thảy, không gì có thể đỡ.

"Phốc." Đáng tiếc, hai người hợp kích nhưng tại Nhất Kiếm phía dưới đều là như vậy yếu đuối không thể chịu nổi trực tiếp bị phá hủy.

Nhất Kiếm phá hủy hợp bích một kiếm sau cũng không dừng lại trực tiếp lao tới cắt đứt thân thể của hai người rồi đoạn tuyệt sinh cơ.

"Phốc." Thiên Y nhìn hai người ngã xuống sau cũng là phun ra một ngụm máu, thân hình theo đó lung lay như sắp đổ, lần này hắn sử dụng quá nhiều chiêu nên ý chí cực kỳ mệt mỏi.

Mặc dù nói Vĩnh Hằng Luân có thể khiến hắn ý chí, thân thể, nguyên lực, khí huyết… không bao giờ khô kiệt nhưng đó chỉ là đối ứng với cảnh giới của hắn, nhưng hắn bây giờ lại đang sử dụng Thánh Tôn sức mạnh, mà Thánh Tôn ý chí hoàn toàn vượt qua Địa Tôn viên mãn ý chí, cho nên hắn mệt mỏi cũng là chuyện đương nhiên.

Cái này cũng không khác gì một người cầm một bao bông thì sẽ không mệt, nhưng nếu cầm một thứ quá nặng thì lâu dần tay cũng sẽ mỏi và mệt….

Thiên Y ẩn hình rồi gắng gượng đi trở về căn phòng ở cứ điểm gần Luân Hồi Thiên Mộ, hắn bây giờ đã mệt mỏi không chịu đựng được, phải nhanh chóng đi về nghỉ ngơi mới được.

Nhưng dù đã mệt thì hắn cũng không thể làm gì khác là cố gắng vận dụng Thiên Ẩn kỹ năng để lẩn tránh những kẻ đang xem trộm trong bóng tối, phải biết hắn bây giờ nhưng là cực kỳ yếu đuối một mặt, làm không tốt lại có người giết tới thì cũng không phải là không thể.

Cũng không bao lâu, khi Thiên Y đi về phòng sau cũng không nghĩ ngợi trực tiếp nằm trên giường rồi ngủ thiếp đi.

Hắn thân thể cũng không có cái gì thương thế, có chăng cũng chỉ là ý chí quá mệt mỏi nên chỉ cần nằm ngủ một giấc rồi tỉnh là được, dù sao Vĩnh Hằng Luân cũng sẽ tự động hổi phục ý chí cho hắn.