Chương 2: Rơi vực sâu thiếu niên.

Tầm Tiên Dị Lộ - Đệ Nhất Chi Tiên

Chương 2: Rơi vực sâu thiếu niên.

Thiên Nam Châu, Đại Phong Quốc

Hàn Mục Thành là một trong mấy trăm thành trì chịu sự quản lí của Đại Phong Quốc. Nó nằm ở phía đông hẻo lánh của Đại Phong Quốc
võ đạo cùng phồn hoa không mấy phát triển.


Một góc đông Của Hàn Mục Thành cách tầm hai mươi dặm có một nơi gọi là Tử Ma vực sâu.

Tử Ma vực đối với dân chúng Hàn Mục Thành rất là thần bí cùng nổi danh. Một nơi ác địa thiên tạo, thường xuyên có quỷ gào xuất hiện hung danh lan xa, kinh sợ mọi người. Nó cũng là Một địa điểm tốt cho việc tự tử. Không phải sao, mới ngày trước càng có một thiếu niên vì tình quẫn trí nhảy xuống rồi điều này ai trong Hàn Mục Thành cũng biết cả.

Thiếu niên kia.. gọi... Mạc Tà....

...
- A...a a ta đang rơi.

Bị một màn sánh màu trắng nhàn nhạt bao tỏa, Mạc Tà xuất hiện lúc là hắn đang rơi từ giữa vực rồi. Gào thét vô dụng,đáp lại hắn cũng chỉ có tiếng gió âm lãnh quét qua người.

- Đây là trần trụi âm người a. Cái quỷ Tiên Đạo! một đám lừa đảo, Truyền Tống trận không phải là truyền tống sao? sao lại thành rơi thế này. Mạng ta xong rồi, bà ngoại nó chứ ta vẫn còn độc thân, bao nhiêu mỹ nữ vẫn đang chờ ta, tiền trong ngân hàng còn chưa tiêu hết má ơi 😭. Quan trọng nhất là sáng nay chưa kịp ăn gì, ta thật đói.

Hai tay quơ loạn giữa không trung, nội lực ra hết. Nhưng ở độ cao như này, vách đá lại dựng đứng Mạc Tà hắn cũng đành bó tay phó mệnh cho vòng linh khí mờ nhạt kia. Bất quá càng nhìn hắn lại càng thấy nó không đáng tin. Một cái thủ đoạn mấy ngàn năm để lại ai biết đã hết hạn sử dụng chưa, lung la lung lay thật mất mặt.

- Quả này rơi cái tan xương nát thịt rồi. Lần này làm quỷ đói đầu thai là không tránh được rồi oa oa.. aa..a.
Xem phía u ám mặt đất cách mình càng gần, Mạc Tà nhắm hai mắt lại nhe răng nhếch miệng chờ đợi.

" Sẽ đau lắm đi, rơi phát nát tươm mà hu hu "

Ầm một tiếng vang thật lớn xuất hiện vang vọng xung quanh, mặt đất hơi nhỏ rung lên. Mạc Tà hắn làm cái tiếp xúc thân mật với đất, vòng tròng linh khí bao quanh chạm đất sát na gánh chịu chín phần tổn thương cho hắn. Bất quá một phần kia cũng làm Mạc Tà nhe răng nhếch miệng, rơi xuống xong hắn cũng không thèm ngồi dậy nữa. Xương khớp rã rời làm hắn ha miệng hấp khí liên tục.

- May mắn, Mạc gia ta phúc lớn mạng lớn rơi cao như vậy còn sống nổi.

Ngửa mặt nằm im không nhúc nhích, Mạc Tà nhìn trời cao trong lòng thở ra một hơi.

Vèo vèo..

- Tình huống gì...

Đang nằm trong hố tròn lớn nún sâu dưới đất, Mạc Tà bị phía trên một vệt đen hấp dẫn. Vệt đen càng ngày càng lớn cuối cùng hiện ra trước mắt hắn là một cái hình tròn nhỏ màu nâu vàng bông cầu.
Nhìn rõ ra đó là một con chó con, mang theo kinh hãi bốn tiểu chân ngắn đông tây khua loạn miệng nhỏ gâu gâu không ngừng.

- Bảo Bảo?

Nhìn ra là tiểu cẩu của mình, lúc Truyền Tống cũng có phần nó. Mạc Tà hơi chút mừng rỡ bất quá nhìn hướng rơi xuống của Tiểu Bảo hắn lại không cười lên được. Gương mặt mướp đắng co giật, nằm ở trong hố sâu thân ảnh hết sức vùng vẫy muốn đứng lên.

Đầu tiên là chân sau đó là tay, tiếp theo là người, từng phần bị hắn liều mạng cử động. Ý đồ chạy ra hố này bất quá không còn kịp rồi.

Một tiếng răng rắc kêu lên, Mạc Tà chỉ kịp che ngực sau đó bất tỉnh. Thân hình vừa chớm ngồi dậy của hắn cũng bị theo rơi xuống chó nhỏ đập nún vào nguyên trạng.Hai chân chỉ thiên dãy dãy mấy lần sau đó thẳng cẳng bỏ xuống.

- Nhân gian bi kịch!

Nhẩm ra bốn chữ, ý thức chìm vào bóng tối Mạc Tà khóc không ra nước mắt hôn mê.

Bị thương Mạc Tà thân thể bản năng sử dụng nội lực tự hành vận chuyển chữa trị. Nhưng theo nội lực vận chuyển hô hấp không khí Mạc Tà lại đau tới nhe răng nhếch miệng. Đang hôn mê hắn cũng đau đớn mà tỉnh lại.

Không quản đang liếm má lo lắng hắn chó nhỏ, Mạc Tà tâm thần tỉ mỷ cảm nhận bản thân. Sau một lúc sắc mặt hắn từ khó coi chuyển sang kinh ngạc, Mạc Tà mở miệng lớn hít thở không khí ánh mắt nhìn xung quanh sáng bừng lên cổ họng lăn lộn nuốt nước bọt.

- Nơi này lại có... Thiên Địa Linh...Khí

Nhìn xem chủ nhân hai mắt dại ra,còn lại liên tục há mồm hấp khí. Chó nhỏ thấy vậy cũng mô mô dạng dạng ngồi chồm hỗm học theo há miệng hút hút.

Kinh ngạc một người một chó cứ vậy hấp khí. Chó nhỏ ánh mắt say mê, miệng nhỏ hừ hừ sảng khoái. Mạc Tà thì nhíu mày theo cảm nhận hắn có thể trăm phần trăm xác định xung quanh là thiên địa linh khí không sai,nhưng chúng lại bài xích hắn. Nói đúng hơn là bài xích nội lực trong người hắn, như là cao ngạo quý tộc không thể cùng ăn mày ở chung vậy.

- Lần này chơi lớn rồi, không nhẽ là thật truyền một cái tới thế giới khác đi.

Từ khắc truyền tống Trận khởi động, Mạc Tà cũng đã có suy nghĩ này nhưng sự thật vẫn làm hắn kinh ngạc.

- Nội lực là không tu được nữa tiếp tục chỉ sợ sẽ bị linh khí cùng nôi lực xung đột mà tan xác mất, chẳng lẽ đây là ép ta tu tiên sao.

Mắng thầm một câu, Mạc Tà vẫn chưa quyết định vội. Hắn gượng đứng lên nghiêng đầu quan sát hoàn cảnh.

Đáy vực sâu tầm ngàn trượng, ánh sáng hơi mờ nhạt, diện tích đáy vực cũng không lớn, xung quanh trải dài đất đá gồ ghề cùng xương khô. Chí ít có hai ba trăm bộ hài cốt mục nát nhìn nát vụn xương khớp, không cần đoán cũng biết là rơi từ trên xuống chết thảm.

Mạc Tà thấy cảnh này cũng hơi kinh ngạc, thảo nào ban nãy hắn cảm thấy dưới đây mùi lạ lại còn có âm phong trận trận thì ra là từ phía xa kia đám hài cốt.

Lấy từ túi quần ra mấy hạt châu nhỏ lắm trong tay đề phòng. Hạt châu cũng không phải bình thường, nó là lấy ý tưởng từ lựu đạn qua mấy trăm năm các tiền bối suy diễn mới có tác phẩm, tên gọi Bạo Khí Châu. Lấy chân khí làm kíp nổ, lúc nổ tung uy lực không thua kém lựu đạn là mấy, trong tay Mạc Tà là hiếm hoi mấy viên Tiên Thiên loại Bạo Khí Châu uy lực hơn xa bình thường lựu đạn có thể uy hiếp Tiên Thiên võ giả.

Nắm trong tay lợi khí Mạc Tà lôi kéo còn ở há miệng hút hút chó nhỏ tiến lại thăm dò xung quanh. Nơi đây xương người quá nhiều chưa chắc là nơi tốt, hắn phải cẩn thận chút.

Xung quanh đã bị Mạc Tà dẫn chó nhỏ xem một vòng bất quá không có gì đặc biệt cả. Đầy đất ngoài đất đá cùng nát vụn xương người ra chẳng có gì cả.

- Gừ gừ Gâu..

Đi mỏi mệt, dưới chân hắn chó nhỏ hai mắt long lanh nhìn Mạc Tà. Nó đói.

- Bảo bảo a, ta cũng đói. Nhưng đây là đáy vực a, muốn ăn cũng không có rồi ráng nhịn đi. Khi nào ra ngoài chúng ta làm bữa thật lớn, bao ngươi ăn cái béo béo mập mập.

- Gừ gừ.

Sủa nhỏ mấy câu xem như đồng ý, chó nhỏ không hết phụng phịu theo sau. Mạc Tà chỉ có thể hết lời an ủi nó.

" Vực sâu không có đồ ăn sớm muộn cũng sẽ không chịu được, vách đá cao như kia Tiên Thiên muốn trèo lên cũng không thể. "

" Thuật Pháp bên trong có Ngự Phong thuật có thể dùng, nhưng phải tới Trúc Cơ mới thi triển được. Ta bây giờ muốn tu luyện đầu tiên phải phế đi nội lực sau đó tu luyện từ đầu chỉ sợ không kịp ''

Vỗ trán suy tư Mạc Tà cuối cùng rút ra chủ ý. Ở lại đây chỉ có con đường chết, muốn ra khỏi trừ Tu tiên may ra có sinh cơ lối thoát.

- Kịp hay không cũng không biết, chữa lợn lành thành lợn què tu luyện ít ra còn có hi vọng.

Nói là làm, Mạc Tà khoanh chân ngồi xuống, dứt khoát tự tay đánh tan nội lực của mình, tán công. Cảm nhận đau nhức từ đan điền, nội lực khổ tu bao năm ầm ầm biến mất Mạc Tà gương mặt trắng bệch, hai mắt không nói lên lời tiếc nuối.

Chó nhỏ từ đầu tới cuối luôn đứng bên người Mạc Tà, thấy mặt hắn đau đớn, hai mắt cẩu cũng gấp rút, ý lo lắng mà không biết làm sao ư ử mấy tiếng vòng quanh hắn bối rối.
Vỗ đầu trấn an chó nhỏ, gạt ra suy yếu cảm giác, Mạc Tà miễn cưỡng xốc lên tinh thần. Sau đó lâm vào trong hồi ức. Hắn phải chọn công pháp tu luyện.

- Nhanh nhất trúc cơ a, không biết cái nào mới có thể.

Nói nhỏ một tiếng, Mạc Tà không có gì nắm chắc. Sinh sống trong thế kỉ hai mốt ô nhiễm tràn lan, tư chất hắn thật không giám nghĩ tới. Lĩnh ngộ hắn còn có thể, nếu không cũng chẳng thể lấy mười bẩy tuổi tu thành Hậu Thiên Đỉnh cao.

Muốn tìm mấy quyển đỉnh cấp công pháp tiên gia thích hợp mình lúc này rất khó.

Ngưng thần tĩnh khí chìm vào trí nhớ, Mạc Tà không khỏi có chút cảm kích mấy vị Trưởng lão khi trước hay bắt hắn chép phạt tới một chữ không sai, nếu không lúc này gay go.

Cuối cùng ở trong trí nhớ mấy vạn quyển tiên pháp, Mạc Tà chọn ra hai quyển làm hắn do sự. Một quyển Trảm Thiên Quyết và một quyển Đạo Thiên Huyền Công.

Trảm Thiên chủ tu kiếm đạo lấy kiếm phá tiên, nhất kiếm phá vạn pháp, khí thế sắc bén uy lực kinh thiên động địa. Là đứng đầu trong tiên quyết.

Đạo Thiên Huyền Công chủ tu thuật pháp, lấy pháp ngự thiên. Bàn về uy lực cùng Trảm Thiên Quyết khó phân cao thấp dù sao mỗi người một sở trường. Bất quá nếu không bị lâm vào tình trạng này Mạc Tà sẽ không do dự mà chọn Trảm Thiên Quyết nhưng Quyết này lúc đầu tu luyện quá quá chậm lập tức chặt đứt cái ý nghĩ của Mạc Tà chọn nó.

Hắn chọn Đạo Thiên Huyền Công.

Ban đầu tốc độ tu luyện cực nhanh nhưng thiên đạo công bằng, về sau tiến triển sẽ cực chậm nếu không có đại lượng đại lượng linh khí cùng linh thạch thì đừng mong nâng cao tu vi. Tai hại không nhỏ nhưng hết cách, Mạc Tà nhận mệnh. Cùng lắm sau này khỏi tu, hắn qua đây làm cái nhàn tản nhân sĩ vẫn rất vui vẻ. Lớn chút tìm cô nàng xinh đẹp sau đó sinh cái tám chín mụn con, nếu có thê thiếp nữa thì quá là hạnh phúc rồi. Ngày ngày vui chơi không bị chép phạuộc đời Mạc Tà đã cảm thấy ông trời đối với hắn quá tốt rồi.

Ae like và 👍 vote 10* nha, 😍😍😍