Chương 6: Một là tướng công hai là đi chết.

Tầm Tiên Dị Lộ - Đệ Nhất Chi Tiên

Chương 6: Một là tướng công hai là đi chết.

Trên đường phố phồn hoa, hai bên các tiểu thương cùng người qua đường ồn ào nói chuyện vô cùng náo nhiệt. Xuất hiện một đôi thắm thiết vợ chồng trẻ, người chồng được vợ mình dìu dắt từng bước, khuôn mặt hắn bi đát co quáp liên tục nếu không biết còn tưởng hắn bị bệnh lạ khuôn mặt trắng bệch đáng sợ đã thế từng giọt mồ hôi dọc theo má chảy ra làm người tiếc hận.

Cái lưng cong lên cách mũi dao nhọn thiếu nữ sau lưng mình, Mạc Tà tâm lý căng thẳng muốn tìm cơ hội chạy đi nhưng không có. Phía sau thiếu nữ sát hắn quá, dao nhọn không rời chỉ cần hắn có dị động bảo đảm sau lưng sẽ bị dao nhọn cắm vào.

" Tuổi trẻ không làm tới già mới tiếc nuối a, biết thế ta học thêm chút pháp thuật tự vệ cho rồi thì đâu rơi vào cảnh này. Đánh cho nàng cái hoa rơi nước chảy còn tạm được "

Bị uy hiếp vào một ngõ ngách vắng vẻ, Mạc Tà hơi kinh hãi, suy đoán tới cảnh tượng tiếp theo mà hãi hùng.

- Ma nữ đại nhân, qua cổng thành rồi, ngươi thả ta đi nha. Quyết định như vậy đi! Chúng ta tính ra cũng làm gì có thù oán gì lớn lắm, việc ngươi ăn người cứ coi như ta chưa thấy đi. Ta đi...

Thử liều một lần miệng vừa nói ra, Mạc Tà nhanh chân chưa kịp đi được mấy bước, dao nhọn đã vạch sau lưng áo hắn ra một vết lớn, lạnh lẽo lưỡi dao áp sát da thịt làm Mạc Tà cứng người. Giọng nói lành lạnh trong như ngọc từ bên trái hắn truyền tới kèm theo một tia sát ý nhẹ:

- Ngươi thử bước thêm một bước xem!

- Ực ực, ta chỉ là một nam nhân bình thường thịt ta thối lắm ăn không ngon đâu.

Giơ tay chỉ chính mình rách rưới thân thể, Mạc Tà hết sức chân thật nói nhỏ.

- Với lại,ngươi từ bên ngoài nhìn ta hơi lớn nhưng bên trong gầy lắm chả có mấy lạng thịt không đủ ngài nhét kẽ răng đâu. Vẫn là cô nương kiếm người khác đi, hay ta giới thiệu cho nhá. Tên béo đầu lĩnh vừa nãy ta thấy rất được đó, có lạc nhiều mỡ, thân người to lớn đảm bảo cô nương nướng lên quay chín sau đó ăn vô cùng có khẩu vị, nhất định thơm ngon vô cùng.

- Câm mồm, ăn thịt người mà ngươi cũng nghĩ ra được. Ngươi là heo sao 🐷

Đã tái xanh mặt, buồn nôn phía sau thiếu nữ gầm nhẹ một tiếng, thật muốn bịt miệng tên thiếu niên trước mắt lại bạo đánh một trận. Nhưng nhìn thân thể bẩn thỉu của hắn, nàng lại từ bỏ, đánh hắn chỉ làm bẩn tay mình.

- Nhìn ta giống như yêu thú lắm sao mà ăn thịt người, còn nói linh tinh nữa cẩn thận ta xé miệng ngươi ra.

Nghe thiếu nữ giải thích, Mạc Tà tâm hơi buông lỏng sau đó quay lại ánh mắt hồ nghi đánh giá kĩ phía sau cô nàng. Miệng tự nói nhỏ đánh giá cái gật cái không nghi hoặc hỏi ra.

- Ngươi thật không ăn thịt người sao.
- Hừ.

- Thế sao ngươi giết người ta còn thiêu xác.
- Ngu ngốc, đó là sơn tặc, giết chúng song không hủy thi diệt tích để làm gì.Chờ trả thù sao.
...

Một hỏi một trả lời, Mạc Tà coi như thở ra một hơi. Nhận thấy phía trước thiếu nữ cũng không đáng sợ lắm hắn cũng tự nhiên hơn. Đứng đối diện nàng đánh giá. Tuổi tầm mười bẩy mười tám, khuôn mặt nàng xinh đẹp hai mắt như phượng lành lạnh mà sắc bén, nước da trắng hồng, trên thân mặc đồ nông phụ cũ kĩ như cũ không che giấu được đường cong mềm mại của nàng.

" Đại mỹ nhân a "
Mạc Tà hai mắt suýt trừng ra cảm thán ngây dại ngốc cười. Đang ở hắn mê đắm ánh mắt tròng trọc nhìn, một quyền đầu trắng nhỏ từ phía trước đập tới. Lập tức, Mạc Tà kêu lên một tiếng hai tay ôm mũi nhảy nhót tưng bừng. Có máu mũi chảy ra kèm với đó âm thanh hung dữ của cô gái cũng truyền tới.

- Còn nhìn đào mắt ngươi ra. Ta bắt ngươi không phải để nhìn hãy nhớ cho kĩ.

Ta cần một thân phận ừ từ hôm nay tới khi ta ly khai ngươi sẽ là Phu Quân của ta.

Ôm mũi, Mạc Tà vẻ mặt đại biến.
" Đùa gì vậy, hung tàn nương tử lấy ngươi ta chẳng phải xong đời. Không được nhất định không được "

Lập tức kháng nghị Mạc Tà há miệng phi tốc nói ra. Mới vừa mở miệng phía trước cô nàng xuất thủ cực nhanh. Ở Mạc Tà choáng váng kinh hãi muốn ngậm miệng, một viên hình tròn mang theo mùi thuốc bay tới vèo một cái bay vào miệng, qua cổ họng chui tọt xuống bụng.

- Ta... Ực ực
Khốn khiếp cô...cô
vừa nãy Cô cho ta ăn cái gì vậy.

Nuốt phải vật lạ vào bụng tức tan, Mạc Tà linh khí vận chuyển cũng không cản được.

Trong lòng Rõ ràng viên tròn tròn kia có độc hơn nữa còn là kịch độc Lấy thực lực hắn bây giờ không thể tra xét. Ánh mắt trầm xuống, Mạc Tà thêm ra nhận biết hắc ám về thế giới này, ánh mắt sát ý bị hắn cưỡng ép ẩn đi. Nhìn tròng trọc vào thiếu nữ, bây giờ pháp thuật hắn chỉ có mức cơ bản đấu không lại người ta. Trúc cơ mới thành chưa có học tấn công thủ đoạn chiến lực là con số không.

Thực Lực yếu chỉ có thể mặc người bài bố thôi.

- Phá Tâm độc, một loại hiếm có kì độc nếu không có thuốc giải của ta. Một tháng sau độc phát trái tim của ngươi sẽ vỡ ta từng mảnh mà chết.

Thiếu nữ không nhanh không chậm ánh mắt nhìn Mạc Tà tiếp đó nói ra:

- Yên tâm ta với ngươi cũng không có cừu oán. Chỉ cần ngươi thành thật, không cần tới một tháng ta sẽ giao ra giải dược.

- Được, nhớ kĩ lời cô hứa nếu không ta sẽ hừ..

Vốn định uy hiếp vài câu, Mạc Tà bất đắc dĩ bỏ đi, hắn thật chẳng có gì có thể uy hiếp người ta được a. Đành hừ lạnh một tiếng quay mặt sang hướng khác.
" Bỉ ổi! Hạ lưu. Làm nhân vật chính cũng quá vất vả, suốt ngày ở trong khó khăn. Hừ ông đây nhịn ngươi trước ".

Chút áy náy ẩn xâu trong mắt thiếu nữ ở trong lòng nói nhỏ nàng cũng bất đắc dĩ. Thở dài một cái, thiêu nữ trầm thấp chậm rãi nói ra mặc kệ Mạc Tà có nghe hay không:

- Xin lỗi rồi, nhưng ta cũng hết cách. Tạm thời ngươi đóng giả làm phu quân của ta đi. Đợi xong việc rồi ta lập tức đưa ngươi giải dược. Y Tư Tư ta nói được là làm được. Nếu thất hứa vạn lôi đánh chết.

Chắp tay thề nhỏ làm Mạc Tà cũng động dung, cô nàng này cũng không xấu như hắn nghĩ. Đã nắm tính mạng hắn trong tay còn làm được như thế này cũng không nhiều.

- Y Tư Tư sao, được rồi, ta tin cô một lần vậy. Nói đi! muốn ta làm gì.

- Sau này ngươi sẽ biết, bây giờ cứ giữ cái thân phận phu quân của ta là được.

Bình thường trở lại Y Tư Tư trả lời Mạc Tà nghi vấn. Sau đó Quay người đi ra, Mạc Tà ảo não vội vàng đuổi theo sau nàng.

Tiếp tục đi đường tìm chỗ dừng chân hai người phu thê nhỏ tuổi không có gây lên quá nhiều chú ý. Bất quá cái miệng Mạc Tà lại không như vậy, Bị thiệt thòi không chiếm chút tiện nghi thì cả người hắn bứt rứt khó chịu.


Đoán biết phần nào tính cách Y Tư Tư, Mạc Tà một câu nương tử cái này nương tử cái kia gọi cho Y Tư Tư thẳng nhíu mày. Ngặt lỗi bây giờ giả phu thê nàng cũng không muốn quản nhiều.

" Xưng hô mà thôi, kệ hắn đi "

Bỏ lại một câu mặc xác ngươi, mỹ nhân giận dữ đi tiếp, Mạc Tà cười càng sáng lạn coi như lấy lại phần nào nhuệ khí. Một đường cuồng gọi thích thú không ngơi.

- Nương tử, Ta thật đói. Chúng ta ăn cơm rồi mới đi tiếp được không.
- Hừ Buông tay ngươi ra trước, ta là nương tử chứ không phải mẹ ngươi mà kéo.

Hất tay Mạc Tà đang kéo mình ra, Y Tư Tư tâm phiền trừng hắn một cái. Cả đường bị người gọi nương tử không ngừng làm nàng cũng mệt mỏi có chút đói bụng. Lạnh giọng cảnh cáo Mạc Tà lần nữa không cho làm loạn, đợi hắn gật đầu liên tục nàng mới hài lòng đi đầu sau đó lại như nhớ ra cái gì. Bước chân chậm lại, đi sau Mạc Tà nửa bước ra dáng nương tử rồi mới bước vào một tửu lâu gần đó.

Cười quỷ quyệt một cái, tay Mạc Tà không có rảnh rỗi. Cánh tay hữu lực nắm lấy tay nhỏ của nương tử bên cạnh không cho từ chối. Cảm nhận thiếu nữ run rẩy ngượng ngùng miệng cười to hô lớn tiểu nhị:

- Một bàn lớn thức ăn, mang hết lên đây hôm nay ta và nương tử nhất định phải tận hứng mới được. Á. ưm..ưm

Kêu xong tửu nhị, Mạc Tà bị bên cạnh Y Tư Tư xuất ra ma trảo, bẹo một cái hắn nhe răng nhếch miệng
.

Đã là vào trưa, Tửu lâu không lớn
khách nhân so sánh náo nhiệt hương thơm thức ăn thơm lừng làm Mạc Tà nuốt nước miếng ừng ực. Xem một bên Y Tư Tư cười khẽ chế diễu. Nói thầm một câu nhà quê.

May mắn còn được một bàn trống, Mạc Tà cùng Y Tư Tư nhanh chân ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống Mạc Tà, trong ngực chó nhỏ cũng bị hương thơm thức ăn đánh tỉnh. Dò đầu ra xem xét, cái đầu chui ra nhìn thấy đối diện Y Tư Tư chưa kịp thụt vào bỏ chạy đã bị Mạc Tà kéo ra. Ở Y Tư Tư nhìn kĩ trong ánh mắt Mạc Tà cười he he giới thiệu.

- nó là Tiểu Bảo,là chó nhỏ ta nuôi
Còn đây là nương tử của ta,cũng là Chủ mẫu của ngươi. Tiểu Bảo mau ra mắt.

Nửa tin nửa ngờ sợ hãi, chó nhỏ đáng yêu gâu gâu mấy cái, chân trước giơ lên vẫy vẫy xem như chào 👋.

Linh tính mười phần chó nhỏ lập tức chiếm được Y Tư Tư yêu quý. Bị ôm vào lòng chó nhỏ run rẩy không giám phản kháng, gừ gừ cầu xin chủ nhân nó cứu mạng nhưng bị Mạc Tà mặc kệ. Hắn còn đang hận sao mình không được thế vào đó đây,trong ôn nhu hương bị ngạt chết cũng đáng đời.


Thức ăn chẳng mấy chốc đưa lên, đang chuẩn bị thả cửa ăn Mạc Tà cùng chó nhỏ bị người bắt gặp.

- Ái u, Là ngươi! Mạc Vân phế vật sao. Mấy hôm trước có người nói ngươi tuẫn tình ở Tử Vong vực sao không chết hả. Tóc ngắn chút quay lại đây có gì dùng. Phế vật phải có phế vật giác ngộ, ngươi hết hi vọng đi.

Đi tới trống lạnh là một nha hoàn nhan sắc bình thường hết sức kiêu căng, một tay chỉ vào mặt Mạc Tà không khách khí mắng tiếp, giọng nói hết sức chói tai.

- Tiểu thư phu quân phải là tuổi trẻ Vũ sư thiên kiêu chứ không phải loại phế vật cứ vài tháng lại rơi một cấp như ngươi đâu. Nhìn cái gì, định giả ngu sao ta thấy bây giờ ngươi đã mất hết tu vi rồi chứ khí tức phù phiếm như ăn mày một dạng không hiểu cái tửu lâu này mắt nhìn người sao nữa, tới chó cũng không phân biệt được ra.

Nha hoàn lời lẽ khó nghe, chỉ thẳng mặt mình mắng chửi. Mạc Tà cau mày đũa vừa nhấc lên cũng phải bỏ xuống bình tĩnh nhìn đối diện Y Tư Tư. Trời đánh còn tránh bữa ăn, bị cắt đứt khẩu vị Mạc Tà thật không cao hứng, hắn không cao hứng thì sẽ có người xui xẻo.

- Ngươi quen nàng?

- Ta quen nàng thì nàng còn có miệng để nói sao. Miệng tiện để thêm cũng không cần nói làm gì.

- Nói Đúng, nếu miệng đã thối như vậy giữ lại không có tác dụng gì.

Ae like và vote 10* nha, thanks 😍😍😍