Chương 5: Nương tử chu đáo

Tầm Tiên Dị Lộ - Đệ Nhất Chi Tiên

Chương 5: Nương tử chu đáo

Thở Hồng hộc mấy tiếng, phát hiện phía sau đã không thấy thân ảnh của Nữ nhân hung tàn kia, Mạc Tà cùng chó nhỏ ào ào dừng lại. Cả hai nằm luôn ra đất, tay chân giơ ra bốn phía miệng lớn thở hào hển.
- Hộc hộc mệt chết ta,nếu biết ra khỏi đáy vực kia mà gặp phải ma nữ ăn thịt người thì tiểu gia ta thà bị chết đói ở đó còn hơn. Quá đả kích tinh thần rồi, may mắn Ngự Phong Thuật chạy nhanh không thì hôm nay thật bị cô ta nướng cái thơm ngào ngạt rồi.

Nghĩ tới đám người vừa bị giết kia lại còn bị vứt vào đống lửa nướng chờ chín lại sẽ bị nữ ma đó từng miếng từng miếng gặm ăn, ác tâm làm Mạc Tà không dám nhớ lại.

Bên cạnh hắn chó nhỏ cũng mệt lử người ra,bị đả kích cũng không nhẹ lưỡi dài le ra phì phì thở. Nghe Mạc Tà cảm thán, hiếm thấy đồng tình chó nhỏ gật gù vẫy đuôi đồng ý.

- Đúng rồi.

Ồ một tiếng như nhớ ra cái gì, Mạc Tà hai mắt sáng lên nhìn về phía chó nhỏ.

- Tiểu Bảo, mau nói, có phải ngươi cũng tu tiên rồi không.

- Gâu gâu gâu... gâu gừ..

- Hả, không phải sao, thế linh khí ngươi sao có thể điều động lại còn thi triển được Ngự Phong Thuật nữa.

Vẫn là mấy tiếng gâu gâu mãi thanh não khí như trẻ nhỏ kêu lên, chó nhỏ quay về Mạc Tà giải thích. Nghe chó nhỏ gừ gừ giải thích, Mạc Tà cái hiểu cái không gật đầu.

- Tức là khi ta tu luyện ngươi hấp hấp mấy cái là có thể điều động linh khí sao, cái này chẳng phải ngươi cũng tu tiên được rồi. Con bà nó chứ, ngươi không phải là hậu duệ Hạo Thieen Khuyển hay cái Thiên Cẩu thích ăn mặt trời đi.

Mừng rỡ Mạc Tà hai mắt đầy sao chưa kịp ảo tưởng sau này cầm thần thú hạnh phúc đã bị một đạo gió mạnh đập thẳng vào mặt. Chó nhỏ thu hồi chân trước, tản đi gió nhẹ còn quanh quẩn trên chân nhỏ gâu gâu mấy tiếng, nghe vào tai Mạc Tà lập tức thất vọng.

- Ài ài, không phải thì thối, ít nhiều cho cái ảo tưởng cũng được a, nhàm chán chó nhỏ.

" Trứng kiến tận mắt " thế gian hung tàn làm cả hai không dám nghỉ lâu, Mạc Tà còn nhớ trước khi hắn chạy đi bà cô kia còn gầm nhẹ một tiếng dáng điệu như là thấy thức ăn ngon chạy mất mà bực tức vậy. Không khỏi rùng mình một cái mắng thầm:

- Mẹ nó, quá hoàn mỹ cũng không được, khí chất cao quý như ta ngay cả bị làm thành thức ăn cũng so thịt đường tăng có giá. Nhớ lại dáng vẻ không cam lòng của nàng ta không ăn ta thề không bỏ qua rồi.Phải chạy a.

Chó nhỏ thoát khỏi nguy hiểm, dù nói thế nào cũng không chịu tự mình chạy tiếp. Mạc Tà không thể không nhét nó vào ngực mình tiếp tục chạy đi.


...

Một canh giờ sau, phía trên quan đạo nối vào thành lớn người đi thưa thớt. Một đầu thiếu niên quần áo tả tơi cũ kĩ đang cẩn cẩn dực dực nhìn xung quanh người đi đường.

Ra khỏi rừng Mạc Tà tới nơi đây. Người đi đường cũng không như hắn thấy nữ nhân hoang dã ăn thịt người kia làm tâm lý hoang mang của Mạc Tà cũng nhẹ nhàng thở ra vỗ vỗ ngực chó nhỏ than thở.

- May mắn, may mắn. Thế giới này chắc cũng chỉ có vài tên biến thái ăn thịt người như nữ ma kia thôi, nếu không hai chúng ta thật phải bàn giao tính mạng ở nơi đây rồi. Cả thế giới ăn người nghĩ lại đã đủ sợ, gặp nhau mà ăn thì sống sao nổi. Ta cả nghĩ rồi.


Người đi đường tóc dài búi cao, phong thổ cổ đại. Quần áo cổ trang theo đủ loại, từ nghèo khổ vải bố thường dân tới thương nhân béo cẩm y lụa là cuộc sống rất là chân thực hài hòa. Xe ngựa, đồ dùng cũng hết sức cổ đại, tuy hơi khác trong tivi Mạc Tà xem bất quá không làm hắn không thể cho ra kết luận:

- Thế giới này có bảy tám phần giống cổ đại kiếp trước, bất quá khác biệt là có tu luyện giả và Cái Thành Trước mắt này cũng...Quá... Lớn một chút.


Mới lạ thế giới làm Mạc Tà nhìn không mà than thở, thật nhiều thứ hắn cũng chưa thấy bao giờ. Một đường như kẻ ngu rẽ trái ngoặt phải xem phong cảnh, Mạc Tà đi tới trước Cửa Thành.

Thành tên Thổ Thạch Thành, to lớn kinh người. Từ mười dặm ở ngoài có thể thấy rõ đồ sộ. Cửa thành cũng cực lớn còn lớn hơn cổng hoàng cung cổ đại của địa cầu.

Ngây ngô hốc mồm Mạc Tà mang theo thần sắc hưng phấn, lo lắng tiêu tan hắn thật mong vào thành. Vào tới trong, ma nữ kia giữa bao nhiêu người đừng mong ăn thịt hắn.
" Ha ha, Ma nữ a ma nữ. Ta mà vào thành, đông người như vậy chắc gì đã tìm được ta, cho dù xui xẻo bị thấy thì đã sao, đông người như vậy Có thèm ăn Mạc gia ta tới đâu cũng phải nín hết."


- Tên kia, cho ta đứng lại. Không được vào thành.

Bị phía trước một tên béo tiểu binh, mặt đầy ti tiện cản lại Mạc Tà suýt chửi má nó. Đang mơ mơ màng màng lại bị người cắt đứt đã tức rồi, lại còn bị một tên béo cản đường lúc trời nóng lực như này nữa thì thật ngứa mắt.

Câu chửi vừa ra tới miệng, nhìn phía sau tên béo đám binh lính coi cổng đao kiếm sáng loáng kia thái độ Mạc Tà lập tức thay đổi. Giả ra sợ hãi yếu đuối, Mạc Tà giọng nói khiếp khiếp nói ra:

- Quan gia, không biết ngài gọi lại ta là có việc gì a. Ta phải vào thành có việc quan trọng nữa mong quan gia chiếu cố, sau này nhất định có hậu tạ.

Không ăn Mạc Tà một bộ này, tên béo xem xét là đầu lĩnh nơi đây chuyên tìm quả hồng bóp. Hắn tiến lại gần Mạc Tà giọng nói nghi vấn.

- Bớt sàm ngôn đi, nhìn ngươi lạ mặt nhất định chưa đóng phí vào thành. Giao tiền ra rồi cút.

Không kiên nhẫn khoát tay, béo đầu lĩnh giơ tay chờ tiền, ánh mắt nhìn sang phía khác ý định tìm quả hồng mềm tiếp theo.

Nghe tới tiền, Mạc Tà lập tức cười khổ, tiền nơi này hắn làm cái mới tới còn chưa nói chuyện với mấy cái, tiền dùng nơi đây hắn còn chưa biết cái hình gì thì lấy đâu ra có.

- Ta không có tiền.

- Cái gì?
Bị câu trả lời thành thật chuẩn xác của Mạc Tà chấn kinh, tên béo mắt híp lại. Tiền vào thành không tính nhiều nhưng đây là thu nhập chính của béo đầu lĩnh cùng lính coi cổng. Không cho có nghĩa là không nể mặt hắn rồi, chút tiền kia tới ăn mày cũng có mà thiếu niên trước mắt không có rõ ràng là trống đối còn gì.

- Tiểu tử, ngầm quy tắc cũng không biết phải không, ngươi thật không định giao tiền sao hả.

- Khụ khụ, ta ở ngoài thành gặp ác nữ ăn thịt người, ở nàng đang ăn người ta bỏ chạy, rơi mất túi tiền lúc nào cũng không hay. Bây giờ là...ài...

Nghe Mạc Tà kể khổ, tên béo tiểu đầu lĩnh này rõ ràng không tin, ngay cả béo đầu lĩnh không tin, phía sau hắn đám thủ hạ cũng đều cười lạnh ánh mắt trêu tức.

- Nói tiếp đi tiểu tử lừa ai chứ, xung quanh Thành này ác phỉ còn không có nói gì đại án ăn thịt người. Lừa ai đó.

- Đúng thế tiểu tử, lừa dối là không tốt a.
- Các đại gia cũng không phải rễ nói chuyện gấp ba đưa tiền hoặc chúng ta giúp ngươi nới lỏng gân cốt thư giãn.

Bị một đám tiểu binh cùng cười lạnh béo đầu lĩnh thay nhau uy hiếp, Mạc Tà đã mất kiên nhẫn. Lấy nhãn lực hắn nhìn ra đám lính kia chỉ có tên béo đầu lĩnh có thực lực nhưng cũng mới bước vào tu luyện thôi. còn lại đám lính kia chỉ là người thường mà thôi. Giận nên Mạc Tà nhẩm đếm thực lực mình bây giờ giải quyết đám ô hợp trước mắt chỉ là mấy giây đồng hồ. Bất quá soắn suýt là hậu quả phía sau, giữ cửa binh lính đã có người tu luyện nơi đây ở không biết rõ tình hình Mạc Tà không muốn mạo hiểm. Vì chút tiểu yêu mà trêu ra đại boss thì thảm.

Bàng hoàng về thế giới không biết, Mạc Tà không muốn quá quyết liệt. Hắn định bỏ qua không vào thành nữa, bổ xung chút cơ bản thông tin về thế giới này cái đã.

- Tiểu Tử thế nào, giao tiền đi ồ ồ.
-ta giao tiền cho hắn

Câu nói tên đầu lĩnh còn chưa nói hết đã bị một tiếng thanh thúy cắt đứt, ánh mắt béo đầu lĩnh cùng phía sau đám lính quèn lập tức sáng quắc nhìn phía sau Mạc Tà.

Âm thanh quen quen, Mạc Tà nghi ngờ quay lại hắn thấy ăn mặc một thân nhà nông thiếu nữ đã tới sau hắn. Quái khiếu định kêu, co chân định chạy Mạc Tà đã bị một tia lành lạnh vật sắc nhọn cắt đứt.

- Tại sao là nàng.

Ứa ra mồ hôi lạnh Mạc Tà khóe miệng nặn ra mấy chữa không dám nộn xộn. Trong ngực hắn đầu kia chó nhỏ càng thành thật một cái co đầu núp luôn vào trong ngực hắn,khò khè cũng không dám thở.

" Ăn người nữ nhân tới rồi "

- Còn dám lộn xộn, chút nữa cắn chết ngươi.

Tiểu kiếm trực chỉ sau lưng, Mạc Tà ứa ra một thân mồ hôi lạnh bị phía sau thanh âm uy hiếp cực nhỏ của cô gái dọa cho không dám động một cái.

" Cắn người a, đây là định ăn sống Mạc gia ta rồi, lần này thật chạy không thoát ma trải rồi hu hu mạng ta khổ mà biết thế học chút tấn công pháp thuật đã rồi mới trèo ra sau. "

- Phu quân thật là, ra khỏi thành cũng không mang chút tiền theo may mắn gặp mấy vị quan gia hiểu lý lẽ đó nếu không chàng bị đánh nhừ tử rồi. Còn không mau xin lỗi mấy vị này đi.

Nghe vào tai như kinh lôi nổ vang, Mạc Tà khí thế hụt hẫng gằn giọng lí nhí đính chính.
- Định mệnh!Phu Quân cái quỷ, ta không nương tử ăn thịt người như cô. Còn không thả ra ta kêu lên đó.

- Ha ha, Phu Quân nói đùa, ngươi ta làm sao cách nhau được. Giữ im lặng đi, hai chúng ta tạ ơn quan gia rồi vào thành. Nếu không lại có người muốn chết đó.

Chữ chết vừa nói,một câu ngầm uy hiếp, dao lạnh miết một cái Mạc Tà lập tức cong người lạnh lẽo. Nhìn vào gần sát mình giả dạng thôn quê thiếu nữ hắn nghiến răng nghiến lợi nhận mệnh. 😣

Sau này bị giết so với bây giờ bị chém chết tốt quá nhiều.

Mấy câu nịnh nọt thanh thúy, giao tiền vào thành. Ở đám binh lính không ngừng hâm mộ ánh mắt, Mạc Tà và thiếu nữ dính sát không rời vào thành.

Nước mắt lưng tròng cảm nhận ánh mắt hâm mộ, Mạc Tà có cảm giác muốn chết quá. 😖
" Ta khổ các ngươi không hiểu, ta đau nhà bà ngoại ngươi cũng không hiểu. Bị ma nữ ăn thịt người mang đi hâm mộ cái rắm. Có giỏi đổi vị trí cái coi,bị dao kề sát lưng không đi thử xem có bị bà cô này trọc thành cái tổ ong vò vẽ không ". 😢

ae like 😍 và vote 10* nha, thanks 😍😍😍