Chương 1: Tầm Tiên chi mê

Tầm Tiên Dị Lộ - Đệ Nhất Chi Tiên

Chương 1: Tầm Tiên chi mê

Địa cầu năm 2017 thiên địa suy yếu, tu tiên lụi tàn. Tiên giả tu chân tuyệt diệt, tiên pháp thần thông không đáng giá một đồng.

Bất quá, vẫn có những người vẫn tầm tiên trong vô vọng. Thay nhau truyền thừa ngàn đời tiên pháp bất diệt.Họ xa cách trần thế thành lập tông môn, lấy ít ỏi linh khí tu tập tiên thiên mơ ước lấy võ nhập đạo.

Chính trong Hoàng Liên Sơn mạch thì có một tông môn như vậy. Người đời không tới trần thế không hỏi.

Ẩn sâu trong núi rừng không ai hay biết, bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc Ẩn Tông đã ở nơi đây được mấy ngàn năm rồi.

Từ thiên địa chi biến linh khí cạn kiệt tu tiên giả hết lớp này tới lớp khác tận diệt Ẩn Tông vẫn tồn tại. Mặc kệ triều đại suy bại hay trần thế đổi thay, Ẩn tông vẫn sừng sững thực hiện sứ mệnh bất diệt của mình - Truyền tiên vệ đạo.

" Đạo đạo đạo cái con khỉ, lại bắt lão tử chép phạt tiên pháp, ta hận a không phải chỉ ngủ gật cái sao "

Bên trong thần bí Ẩn Tông.

Dưới một mái đình cổ xưa, một đám thiếu niên nam nữ đang riêng phần mình chăm chú ngồi nghe sư trưởng giảng giải.

Một thiếu niên tuấn tú tóc ngắn đang ôm đầu hậm hực xoa xoa vết đau vừa bị Lão giả ngồi trước cầm roi đánh.

Thiếu niên gọi Mạc Tà, năm nay vừa tròn 17 tuổi là Ẩn Tông đại đệ tử. Phía sau hắn là hơn mười thiếu niên cũng là Ẩn Tông đệ tử ăn mặc một thân khinh y cổ trang tuổi đều rất trẻ khí thế bất phàm.

- Nhị trưởng lão, ta kháng nghị đây là hành hạ người mà.

Bị đánh thiếu niên Mạc Tà tuấn tú gương mặt đau khổ
nhìn khoanh chân ngồi phía trước hắn lão giả mà than khóc um sùm. Nước mũi một cái chảy dài, mắt đỏ không biết là hắn vừa ngủ gật hay là khóc thật nữa.

- Ta dầu gì cũng là đại sư huynh, lại suốt ngày bắt chép phạt còn ra cái gì nữa. Cả một cái đồ thư quán biết bao nhiêu là sách a, mười mấy năm này tất cả đám vứt đi tiên pháp hay công pháp gì ta không chép qua mười lần cũng chép cái chín lần rồi. Ta chép tới có thể thuộc lòng đọc ngược lại luôn được rồi đó.

Một bên nói Mạc Tà còn khoa tay múa chân ra hiệu kinh khủng, vẻ mặt láu cá tràn đầy đau đớn.
Chép phạt nữa thà giết chết hắn còn hơn. Nhớ tới hôm kia mới bị chép phạt mấy trăm cuốn công pháp xong là Mạc Tà lại rùng mình.
Bị Mạc Tà nói vậy, Lão giả nhị trưởng lão kia không hề rung động. Khí thế như bàn thạch nhàn nhạt nhìn xem Mạc Tà này. Đám thiếu niên với cảnh này cũng không kì lạ, che miệng cười trên nỗi đau của người khác sau đó bị Mạc Tà đại sư huynh đang rên rỉ kia trừng lại các thiếu niên lập tức nín một bụng ý cười mặt đỏ rực lên.

- Trưởng Lão a, chúng ta là tu nội lực đó, tu tiên có cái quỷ gì dùng. Một sợi linh khí cũng không có thì đống sách nát kia có tác dụng gì. Ta có thể không chép rồi sao. Chép nhiều quá là tốn giấy đi, tính ra nếu mấy năm ta không chép phạt tiền mua giấy của tông môn có thể giảm đi chín phần rồi. Như vậy có phải thật tốt không.

Đánh trống lảng mấy câu, Mạc Tà này còn không quên bỏ đi cái hình phạt của mình loanh quanh lại về chốn cũ. Bị Mạc Tà nài nỉ như vậy, Lão giả tiên phong đạo cốt vuốt vuốt chòm râu của mình cười một cái với hắn sau đó là một ngụm làm vốn đang tưởng thoát Mạc Tà gương mặt ỉu xìu.

- Không chép Công pháp cũng không sao, Vậy thì... chép loại Thuật Pháp đi.

- Phụt a, Lão đầu đây là muốn đánh nhau phải không, đừng tưởng ngươi là Tiên Thiên mà ta sợ ngươi, tiểu gia ta cũng là Hậu Thiên Đỉnh cao rồi có giỏi thì... bụp bụp..ây da....

Mạc Tà giận giữ còn chưa nói xong, một thanh roi gỗ đã ở trong gang tấc đập lại. Lão già trên tay roi như sống vậy, chiêu chiêu tinh diệu tuyệt luân đánh cho trước mắt thiếu niên không thể hoàn thủ.

Vốn định co chân chạy ra Mạc Tà chưa kịp chuyển động nhiều đã bị đánh cái ngã ngửa, cả người tê rần như bị điểm huyệt vậy.

Ở Mạc Tà ánh mắt đau khổ, lão giả tuyên bố cho nghỉ, mọi người lục tục đi khỏi chỉ còn hắn vẫn chổng vó giơ tay muốn động cũng không động được. Miệng lớn ngoác lên trời mắng to.

- Tiên đạo ta hận con bà ngươi. Ai u...tê tê.

Vậy là một khóa bắt buộc của Ẩn Tông mỗi sáng kết thúc, Mạc Tà lúc nào cũng là thảm nhất.

Ánh mắt hằm hằm nhìn trời xanh, u mê chửi cái tiên đạo mờ mịt kia, Mạc Tà bị một cái lưỡi dài liếm mặt.
Xuất hiện cạnh hắn là một con chó con cả mình lông vàng, hai mắt long lanh rất có linh tính.

Bị đơ ra Mạc Tà thấy chó con tới, vội gạt ra nụ cười rạng rỡ. Chó này là tám năm trước hắn bị phạt ra sau tông đào đất trồng cây mà nhặt được, khi đó chó nhỏ mới vừa ra đời bên cạnh lại có một đống vỡ nát vỏ lớn giống trứng chim nữa. Thấy chó nhỏ thuận mắt, Mạc Tà nhận về nuôi nó. Một lần này là tám năm.

- Vẫn là Bảo Bảo có tình, biết quan tâm chủ nhân. Không uổng công tám năm nay ta kiên trì nuôi ngươi.

- Gâu gâu.. gừ.
Chó con như thể nghe hiểu Mạc Tà, thân hình nhỏ bé chỉ to hơn bàn tay nó lập tức cọ cọ mặt Mạc Tà hừ hừ mấy tiếng đáp lại.

- Ài, được rồi được rồi, cái này ta biết. Đợi chút cử động lại sẽ đưa ngươi đi ăn một bữa đã đời.

Sống với chó nhỏ tám năm, Mạc Tà cũng coi như nghe hiểu nó nói. Bất quá tám năm chó nhỏ một chút lớn lên cũng không tăng vẫn chỉ như lúc mới sinh vậy, mặc cho Mạc Tà hắn nhồi cho ăn bao nhiêu cũng không dài ra là bao. Lắm lúc Mạc Tà cũng bí mật đưa nó xuống núi ra bệnh viện lớn kiểm tra thậm chí mời trong Tông môn mấy vị Trưởng lão xem xem nhưng chẳng có phát hiện gì lạ cả.

Mạc Tà không thể không cho ra kết luận, chó nhỏ là không to được rồi. Kích thước bây giờ cũng là cực đại của nó mất, ăn nhiều nữa cũng không béo lên được.
" Số khổ a, bất quá chó nhỏ vẫn đáng yêu ngất, chó lớn thì xấu hơn nhiều. Nhỏ mới có giá ha ha "


Tập mãi thành quen, sau khi khôi phục cử động, Mạc Tà bế lên chó nhỏ một đường trở về phòng.

- tí tách tí tách..

- Mưa nữa. thật xui xẻo vẫn chưa tới phòng nữa, tiếp tục như vậy ướt hết mất.

Bị bầu trời nước mưa rơi làm cản đường về phòng mình, Mạc Tà dừng chân tìm một thân cây tránh mưa.

Ngồi lên một tấm bia đá dưới tàng cây, Mạc Tà rảnh rỗi ngịch xem dưới mông bia đá. Tàng cây to lớn bên dưới có một đống đá vụn không nhìn rõ năm tháng, chữ viết bị thời gian xóa mờ hiện ra không rõ lắm.

Ẩn Tông là trong núi kiến thành có đá là rất bình thường, nhưng trên bia đá có chữ lại thật không bình thường nữa. Cây này vị trí rất phổ thông, đá cũng phổ thông nếu đi sát qua chưa chắc đã thấy quái lạ.

Nếu không phải chú mưa Mạc Tà chưa chắc đã tới đây mà nhàm chán xem.

Thử dùng sức Lật lật mấy tấm đá, Mạc Tà tấm tắc lấy làm kì lạ. Hắn tu vi nội lực Hậu thiên cửu trọng lại lật không lên như thể đá với đại địa là liền một mảnh vậy, không sao nhắc nổi.

Chó nhỏ ở bên thấy chủ nhân lật đá chơi vui, nó cũng gừ gừ mấy cái ve vẩy đuôi chơi cùng.

Gạt ra chó nhỏ vừa cào đi bụi bặm, Mạc Tà thấy mấy chữ miễn cưỡng hắn đọc ra được. Vừa đọc được mấy chữ này, Mạc Tà kinh dị tới há miệng không khép được.

Không có nhiều, trên tán loạn đá vụn lại có mấy chữ nhỏ.
" Truyền Tống trận - Tiêu dao.. "

Nếu Mạc Tà chắc chắn mình không nhớ sai, ở mấy năm trước hắn có bị chép phạt chút dị kí của Ẩn Tông có đề cập tới thời kì cuối cùng khi thiên địa linh khí sắp biến mất. Ẩn Tông ra một kì nhân, lấy tu vi làm giá, thần hồn làm dẫn hợp lực cả Ẩn tông lấy tất cả trong địa cầu sót lại linh thạch bố trí ra một Trận pháp truyền tống ý đồ rời đi địa cầu khô kiệt tới không biết tên thế giới tầm tiên luyện đạo.

Nhưng thiên ý khó tránh, tu tiên tuyệt diệt là không tránh được.

" Truyền Tống Trận không thành, Tiêu Dao Tử thân tử đạo tiêu, hi vọng địa cầu tu tiên đi vào chung kết. Tiên đạo từ đó càng phát ra lụi tàn cuối cùng tu sĩ cũng vì không còn linh khí tu luyện theo thời gian chết già. "

Có cảm giác hả hê lòng người, tiên đạo kết cục này Mạc Tà cảm thấy ông trời quá có mắt.

- Tiên đạo thất đức toàn ép lão tử chép phạt bị diệt vong là quá đúng rồi...

Oành Oành soẹt soẹt...
Sét đánh ngang tai, ông trời cũng rất yêu quý Mạc Tà rồi. Tia sét cách hắn cũng chỉ mấy mét, một phát đánh thẳng thân cây bên cạnh.

Cả kinh chó nhỏ nhảy cẫng lên, một phát chui tọt vào lòng ngực Mạc Tà. Mạc Tà cũng không có quan tâm chó nhỏ lấy đâu ra sức lực mà nhảy cao như vậy, một phát đã tới ngực hắn. Hắn còn đang tròn mắt nhìn phía trước bóng người.

Chưa từng gặp mặt nhưng chỉ cần một cái liếc ra, Mạc Tà đã biết bóng hình hư ảo phía trước chính là vị Tiêu Dao tử của mấy ngàn năm trước kia. Một thân đạo bào mờ ảo, như thể có linh khí vờn quanh, hai mắt sắc bén, đặc biệt là bên hông một viên màu tím hư ảo lệnh bài.

Lệnh bài khắc - Tiêu dao.

- Tiêu.. Da..o lão..tổ..sao.

Giọng nói run run, Mạc Tà mặt tái hết lại kinh hãi nhìn thanh niên hư ảo trước mắt. 😨

" Không phải đi, ta chỉ hả hê ngươi một chút thôi, thế mà hiện cả hồn về... ực ực "

Tính ra bối phận, Tiêu dao tử là tiền bối của tiền bối của tiền bối không biết của bao nhiêu cái trưởng lão nữa. Mạc Tà đứng trước Tiêu dao tử lại hơi câu thúc run rẩy, như bị một loại vô hình khí tràng tỏa định, một hành động cũng có áp lực lớn lao.

Dưới chân cảnh sắc đang nhanh chóng thay đổi, lấy Mạc Tà làm trung tâm cột sáng thông thiên hiện lên. Tiêu dao tử đứng trong đó hư ảo bóng hình dần dần ngưng hiện không nhìn Mạc Tà mà nhìn vào hư không, ánh mắt không tiêu cự nhìn bầu trời.

- Hình chiếu ta xuất hiện, trận này cũng nên thành. Tầm tiên chi mê nhờ vào ngươi thôi.

Nhàn nhạt mỗi một chữ như là ngàn cổ vọng về. Bị choáng váng Mạc Tà cùng trong ngực đầu chó nhỏ không nói lên lời.

" Tầm tiên chi mê là cái gì.. oái "
Không cho Mạc Tà thời gian, thân hình hắn một trận tê dại từ dưới đất chầm chậm bay nên sau đó hóa thành một đạo ánh sáng xé mở hư không biến mất.

Trước khi ý thức Mạc Tà lâm vào bóng tối hắn nhìn thấy rất nhiều hình ảnh, có một đám trưởng lão tiên thiên hắn thân thiết đang phi lại, có xa xa đệ tử kinh hoảng nhìn về. Lại có cả hư ảo Tiêu Dao Tử kia mang theo tang thương nhìn trời miệng lẩm bẩm hai chữ - Tiên Đạo.


ae like và 👍vote 10* nha, thanksss😍😍😍