Chương 23: Ta Cũng Không Kém

Ta Trữ Vật Nhẫn Siêu Cấp Plus+++

Chương 23: Ta Cũng Không Kém

Ai!? Tên nào mà lạ lẫm như vậy? Hàn Tín đặt câu nghi vấn:"Ngươi là ai?! "

Rút lại "ngón giữa "bên tay phải, Thế Nhơn vuốt cổ họng khô khan:"Ta a, ta chính là đệ tử của Tiên Cốc! "

Cái này ai chả biết, Hàn Tín giọng nói không kiên nhẫn:"Tên? Tuổi? Chức vụ?....!"

"STOP!..." Thế Nhơn đưa hai tay ngăn trước ngực, giọng nói mười phần chính khí:"Ta đây....không có thích đàn ông, nhất là loại không có lòng tự trọng như ngươi a! "

"Ha ha ha.....!Không thích đàn ông, Hàn Tín ca khẩu vị nặng quá đi nha! "

"Hàn Tín ca, muội đã nhìn nhầm huynh rồi! Hu hu hu....hoàng tử của ta....!"

....

Một trận nhốn nháo vang lên từ bốn phía, nhưng cười thì vẫn cười chứ chả ai biết Thế Nhơn cả.

Tại sao? Chui rúc trong rừng rú hơn mười năm qua, tính đến hiện tại trừ một vài người "đặc biệt " thì vẫn chưa ai từng thấy qua mặt Thế Nhơn hết.

Người "đặc biệt " ở đây, nói đến là Vũ Đình Đại trưởng lão trước đi. Nàng đã từng gặp qua Thế Nhơn từ lúc hắn còn nhỏ, còn tặng hắn một viên Thượng phẩm linh thạch nữa chứ. (Chuyện giờ mới kể!)

Vũ Đình Đại trưởng lão ngồi trên ghế, đôi mày thanh tú chốc lát nhíu chặt. Nàng là vì trước kia nghe nói Thế Nhơn hắn chỉ mới là một cái Luyện khí tam tầng, nhưng nhìn cách hắn phi không lên sân đấu ta có thể nói hắn đã Trúc Cơ....hoặc là..... "không thể nào! " Vũ Đình lắc đầu không tin, chỉ còn cách là chăm chú quan sát sự việc sẽ diễn ra tiếp theo.

Kế bên không xa chỗ ngồi nàng là mấy, chính là sư tôn của Thế Nhơn....Vũ Cơ Ngũ trưởng lão.

Vũ Cơ khuôn mặt phồng lên tương đối đáng yêu, kèm theo đó là một phen mắng chửi trong lòng "Thế Nhơn là một tên đại lừa gạt! ", "Thế Nhơn là một tên bại hoại! ", "Thế Nhơn là xxx....!"

Nàng vậy mà lại không bất ngờ là bao a, có lẽ nàng đã biết trước chăng? Câu trả lời là không! Chuyện che dấu khí tức của Chiếc nhẫn là không thể bàn cãi được. Sự thật chính là do nàng đã quá.....tin tưởng Thế Nhơn, dù cho hắn có làm gì....bị gì đi chăng nữa nàng sẽ luôn đứng về phía hắn.

Phải chăng đây là Tình Yêu?....nhớ những lúc Thế Nhơn chọc ghẹo nàng, nhớ những lúc nàng nằm trong lòng của Thế Nhơn.....nàng đã chung sống cùng hắn 4 năm nay. 4 năm qua, khi ở bên hắn nàng luôn cảm thấy thoải mái và hạnh....phúc?

Nàng biết, nàng biết chứ! Thế Nhơn hắn yêu thích nàng,....nhưng nàng lại không muốn chấp nhận hắn. Nàng sợ, sợ rằng khi chấp nhận hắn....mối quan hệ "này " sẽ kết thúc.
(Tội nghiệp quá a!!!):((

"Cái tên này....thật là....! hi....hi...! " Quay lại Mị Nhi, nàng bụm miệng mà cười. Đôi mắt híp lại thành một vầng trăng khuyết, lộ ra bên hai má đồng tiền lún sâu.

"Nàng thật là xinh đẹp! "Đứng dưới Thế Nhơn miệng đắng họng khô, khó khăn nuốt nước miếng.

Máu trong cơ thể sôi sục hẳn lên, Thế Nhơn vuốt tóc ngầu lòi nói:"Thật là phiền phức! Nhào vô kiếm ăn đê! "

Gân xanh nổi lên trán, Hàn Tín gằn giọng:"Ngươi là cái thá gì mà thách đấu ta?! "
.
.
.
Trên cao kia nhìn xuống, Chưởng môn nhân Mạc Diệp khó chịu:"Long huynh, tên nhóc kia là ai?! "

Chưởng môn nhân Thiên Long cười quái dị:"Ta cũng không biết....nhưng hắn đã có gan như vậy. Ta nghĩ, nên cho hắn một cơ hội xem sao a! "

"Lão cáo già này! "Chưởng môn nhân Mạc Diệp tức giận trong lòng, nhưng mặt ngoài cũng tươi cười đồng ý.

Chưởng môn nhân La Bố thì lại im lặng một mảng mà ngồi xem, trong đầu đang tính toán thứ gì đó.
....

Bên dưới một phen ồn ào lại vang lên....

"Đánh đi! Đánh đi! "Con người là như thế, tò mò và ham vui. Ai quan tâm sự sống chết của Thế Nhơn, nhưng coi một tên to gan bị đánh chết cũng khá là thú vị.

Đột nhiên từ trên cao lao xuống một thân ảnh, đó chính là Chưởng môn nhân Mạc Diệp. Lão giọng nói ồm ồm:"A hèm.....Do có một vị đệ tử của Tiên Cốc cảm thấy không phục Ma Cốc chúng ta. Bởi vậy, ta Chưởng môn nhân của Ma Cốc quyết định cho ngươi và Hàn Tín so tài với nhau. Nếu như ngươi thua thì cũng không bị gì cả, còn nếu chúng ta thua.....phần thưởng chúng ta sẽ đưa hết cho ngươi! "

Nói xong, Chưởng môn nhân Mạc Diệp quay về chỗ cũ chuẩn bị quan sát một màn kịch hay. Trong lòng nghĩ ngợi"Ta chỉ nói ngươi thua thì không cần đền bù, nhưng bị thương hay tàn phế thì ta không chịu trách nhiệm a! "

Sắc lệnh vừa ban xuống, đám đông lại một lần nữa náo nhiệt lên. Linh thạch trong túi các đệ tử lại được một phen bốc hơi không thương tiếc.

Trên sân đấu, Hàn Tín nở một nụ cười thú vị:"Ta không biết ngươi là ai, nhưng cuộc đời của ngươi đến đây là hết rồi!"

Thế Nhơn chăm chú nhìn Hàn Tín, lát sau trả lời:"Ta chưa cưới lão bà, sanh nhi tử.....chưa chết được! Chưa chết được! "

"Đương nhiên là ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ làm ngươi tàn phế!.....vù....vù....!" Vừa nói, chân khí xung quanh Hàn Tín di chuyển càng nhanh.

"Trúc Cơ hậu kỳ, tu luyện nhanh đấy! " Thế Nhơn ánh mắt nghiền ngẫm, đánh giá Hàn Tín.

Lát sau, Thế Nhơn mới cười một tiếng:"Bất quá, ta cũng không kém! "

P/s: Không cầu gì cả, chỉ cầu không "vật liệu xây dựng "....