Chương 28: Ngoài Trời Đang Mưa

Ta Trữ Vật Nhẫn Siêu Cấp Plus+++

Chương 28: Ngoài Trời Đang Mưa

Một tiếng rống thật to, và quan trọng hơn....nó vang lên từ sau lưng nàng.

Vũ Đình nhanh chóng quay lại phía sau, thì thấy một đầu quyền thật lớn và đầy lông lá.

Không kịp nữa rồi! Một trận đau nhói trong đan điền của nàng truyền đến.

Nhưng một Kim Đan đại tu sĩ lại chỉ có như vậy thôi sao? không biết từ lúc nào thanh phi kiếm của nàng đã ở sau lưng của bóng đen đó,....nó đâm xuyên qua tim bóng đen đó thật nhanh.

Sức chấn động mạnh đến mức bóng đen đó phải rớt xuống vực sâu (vực thứ nhất á). Và rất không may thay....do thân thể của bóng đen quá to nên đã đụng vào nàng.

Kết quả cả hai cùng đồng quy vô tận...

"Á....Vũ Đình Đại trưởng lão....!"một vị nữ đệ tử hét lên.

"Không thể nào! Không thể nào, ngài ấy là một Kim Đan tu sĩ cơ mà! " một nam đệ tử ôm đầu lảm nhảm.

Quá nhanh, sự việc diễn ra chỉ trong tích tắc.

"Tại sao trong Song Vực lại có linh thú chứ? " Nam Du Thành sợ hãi.

"Thành ca, Thành ca....chúng ta làm sao bây giờ? Hu hu!"Mộc Tử kéo tay áo Nam Du Thành khóc.

"Ầm....ầm....!" Do không còn chịu sự chi phối của Vũ Đình Đại trưởng lão, trận lôi đình lại tiếp tục hoành hành.

Nhưng cũng nhờ có tiếng lôi đình này, Nam Du Thành mới có thể bình tĩnh lại. Cắn răng, Nam Du Thành hét to:" Các vị đệ tử nghe đây, ta là Nam Du Thành là một vị đệ tử chân truyền. Nay Vũ Đình Đại trưởng lão đã không còn, ta xin to gan lãnh đạo mọi người! "

"Đệ tử chân truyền là ngon lắm sao? Mẹ ngươi, cũng chỉ là một tên Trúc Cơ Trung Kỳ! " Một tên đệ tử hoảng loạn mắng.

"Đúng vậy, chỉ là một tên Trúc Cơ Trung Kỳ! "

"Kim Đan tu sĩ còn chống không được, ngươi nói!"
...

Trong cơn khủng hoảng các vị đệ tử bất giác trở nên kích động hơn.

"Xin mọi người nghe ta nói, gần đây có một động phủ. Nếu như không chê chật hẹp...chúng ta có thể đến đó trú cơn lôi đình a! " Nam Du Thành Khuyên.

"Nói hay lắm, nếu như có động phủ như vậy các ngươi đã bỏ đi lâu rồi. Đâu có tốt bụng mà....hự....!" Tên đệ tử hoảng loạn đang chửi bới bỗng nhiên ăn một quyền vào trong mặt.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn các vị đệ tử, Đại Hải trầm giọng:" Đi hay không là do các người! " nói xong hắn quay lưng đi lại đằng sau Nam Du Thành.

"Đi...đi....đi thì đi, bọn ta sợ các ngươi chắc! " Thân thể run rẩy không khác gì một con cẩu, tên đệ tử vẫn cứng miệng.

Nhưng Nam Du Thành không chấp loại người này, rốt cuộc cũng quay lưng đi về hướng Đông.

Phía sau vẫn cái tên đệ tử kia, hắn vẫn cứng đầu không chịu nhúc nhích....

"Ầm...ầm...!" Lại một tiếng xé trời vang lên.

"Á....!" Hét lên một tiếng sợ hãi, hắn đứng lên và chạy té cứt theo hướng đám người vừa đi.

....10 phút trước.....

"Vù....vù....!" nghe tiếng xé gió bên tai, Vũ Đình mơ màng tỉnh dậy.

Phía dưới nàng là một vực thẳm sâu không thấy đáy, kế bên nàng...cùng nàng rớt xuống vậy mà lại là một con Cao giai Bạo Viên linh thú.

Con Bạo Viên cao to 7m, người đầy lông lá...trên ngực là một thanh kiếm đầy máu.

Vũ Đình hé miệng cười:" Đáng đời ngươi, con linh thú khốn kiếp! "

Sau đó ngất đi, nhưng trước khi mất đi ý thức nàng lại cảm nhận được một sự ấm áp quanh vòng eo của mình.

Khỏi nói chắc cũng biết,....Thế Nhơn ôm Vũ Đình nằm ngang miệng đánh giá:"Cực phẩm...a! "
.
.
.
.
Không biết qua bao lâu nàng lại dần tỉnh lại, nhưng rồi....lại ngất tiếp.

Vì nàng đã nghe được cuộc đối thoại của Thế Nhơn với chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn:"Lão đại, 3 phút nữa Kim Đan của nàng sẽ vỡ!"

"Ừm! Không thể ngờ được, thay vì bảo vệ đang điền nàng lại cùng con Bạo Viên kia đồng quy vu tận a! "" Thế Nhơn khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ.

Chiếc nhẫn:"Lão Đại, còn 2 phút! "

"Rồi, biết rồi! " Thế Nhơn nhăn mày,....rồi từ từ lại giản ra.

Nét cười trên khuôn mặt dần hiện rõ, hắn bỉ ổi cười nói:"Đệ đệ, nghỉ ngơi sớm đi! Chuyện này ta lo được! "

Theo Thế Nhơn bao nhiêu năm, chiếc nhẫn đã quá quen với tên điên này rồi. Chỉ có thể chấp nhận turn off thôi.

"Còn 1 phút....ha ha! " Thế Nhơn vẫn còn đếm, nhưng không biết làm thế nào mà trên tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một viên thuốc.

"30 giây! " Hắn nhét ngay vào miệng Vũ Đình nàng viên thuốc đó.

"Crắc! "Một tiếng vỡ nhẹ trong đan điền của Vũ Đình, nhưng....kì lạ là nàng không cảm thấy đau đớn. Mà khuôn mặt lại ngày càng "ướt át " hơn....

Thật ra viên thuốc kia chính là đệ nhất dâm dược tu chân giới, Hợp Hoan tán mà Thế Nhơn đã quay được từ chiếc nhẫn.

Hắn không muốn nàng cảm thấy đau đớn khi Kim Đan bị vỡ nên mới có ý nghĩ táo bạo này,....nhưng có lẽ hắn không biết đến hậu quả.

Vũ Đình khuôn mặt đỏ rực kiều mị ôm Thế Nhơn vào lòng, kèm theo tiếng "ưm, ưm! " sung sướng.

Thế Nhơn hắn biết! Hắn đương nhiên là biết, nhưng hắn vẫn làm. Thật là một tên khốn nạn....bất quá con tác thích khặc khặc khặc.

Hai người mặt đối mặt, hơi thở hương lan của Vũ Đình phả vào mặt Thế Nhơn. Càng làm cho hắn thêm kích thích....hắn bắt đầu lột y phục của nàng. Từng món....từng món bắt đầu rơi ra....Cho tới khi chỉ còn một cái yếm hồng thêu đôi uyên ương của nàng.

Da thịt chạm da thịt, Vũ Đình run rẩy từng cơn....khi chạm vào những cơ bắp săn chắc của Thế Nhơn.

Sờ lên da thịt thơm mùi sữa mềm mại của nàng, hắn không kiểm soát được nữa. Và bắt đầu hành động....

Vũ Đình cảm thấy một thứ ướt át đi tẩy rửa khắp cơ thể nàng(lưỡi),....rồi cho đến khi một thứ nóng hổi đi vào cơ thể nàng.

Đau! Đau quá, cảm giác bị xé làm đôi....rồi nàng cũng dần làm quen với nó. Tất nhiên sau đó là sự hưởng thụ....

À mà, hình như....ngoài trời đang mưa.

P/s: Ko biết có bị xóa truyện không nữa??? @[email protected]

Không cầu gì, chỉ cầu truyện không bị delete....tks