Chương 29: Kết Anh???

Ta Trữ Vật Nhẫn Siêu Cấp Plus+++

Chương 29: Kết Anh???

Lúc này trên ngọn núi thứ hai, các vị đệ tử đang đứng ngồi không yên.

"Không phải, không phải....cũng không phải! "Nam Du Thành vừa sờ soạng khắp nơi trên mặt phẳng nằm ngang của ngọn núi vừa lầm bầm.

"A, đây rồi! " Cho tới khi những chữ này được thốt lên từ miệng Nam Du Thành.

Động tác nhanh gọn,hắn một chưởng đánh vào một vị trí bất kì trên mặt phẳng.

Rồi từ đó chầm chậm hiện ra một trận đồ bát quái,....khi trận đồ bát quái hiện rõ nó xoay tròn ngày càng nhanh.

"Né ra! "Nam Du Thành bỗng nhiên hét lớn, thân ảnh dịch chuyển ra xa.

"Uỳnh! "Trận đồ bát quái nổ tung.

Mặc dù có hô hơi chậm, nhưng do các vị đệ tử phản xạ cực nhạy bén nên cũng thoát được.

Khi khói bụi dần tan, các vị đệ tử không thể tin nổi vào mắt mình.

Một cái hồ nước xanh biếc to lớn, các loại thảo dược cấp thấp mọc um tùm xung quanh.

"Ôi! Linh khí thật nồng nặc! " một đệ tử cảm thán.

"Không thể ngờ được, Thành ca huynh....!" Đại Hải vừa nói tới đó....bất ngờ im lặng.

Nam Du Thành mồ hôi lạnh tiết ra,...sau đó thở dài:"Tất cả là nhờ sư tôn của ta! "

P/s: Chuyện là....Thiên Trúc Nhị trưởng lão quá mức thiên vị cho Nam Du Thành, chuyện này nếu như đến tai các tông môn khác sẽ bị cười chê a. Không những vậy, các đệ tử khác do ganh tị cũng có xu hướng rời khỏi tông môn nữa....việc này sẽ làm mất uy tín của Tiên Cốc. Tiên Cốc sẽ không còn là lựa chọn tốt nữa khi chúng ta gửi con em vào, thay vì Tiên Cốc họ sẽ vào Thú Cốc chẳng hạn. (Kiếm miếng ăn đó mà @[email protected])

"Chuyện này....,Thôi! Không nhắc nữa. Chúng ta vào trong nghỉ ngơi trước! "Mộc Tử nói.

"Ừm! "Nam Du Thành mệt mỏi gật đầu.

....

---Sâu trong một hang động, không tối lắm vì nhờ có các loại đá quý phát sáng khắp nơi.

Ta có thể nhìn thấy hai thân ảnh một nam một nữ trần chuồng đang ôm nhau "say đắm "...

"Không hối hận?!" Người nam....à, Thế Nhơn mở miệng. Nhìn vị mỹ nhân nằm trong lồng ngực hắn.

"Ha! Trách ai được, nếu như ta còn là một Kim Đan tu sĩ....ta nhất định sẽ giết ngươi khi ta tỉnh dậy. Nhưng bây giờ, ta đã mất hết tu vi....một Trúc Cơ tu sĩ chắc có thể bảo vệ được ta! " Vũ Đình cười một cái, thê lương nói.

"Ừm! Ta sẽ bảo vệ nàng! "Thế Nhơn hai tay dùng sức ôm nàng chặt vào lòng.

"Ây da! Đau ta, ngươi nên nhớ ngươi là đệ tử của muội muội ta thôi. Làm ta đau, ta sẽ kêu muội ấy trục xuất ngươi...!" Vũ Đình bất mãn nói.

"Ha ha, nàng dám....!"

Vũ Đình chuẩn bị mắng thì lại bị hắn hôn một cái, cố gắng lắm cũng chỉ phát ra vài tiếng "ưm, ưm! " vô nghĩa.

Một lát sau, khi Vũ Đình đã thay xong y phục định bước ra ngoài....thì lại bị Thế Nhơn nhanh hơn một bước bế lên tay.

" Nàng coi, tướng đi xiêu vẹo của nàng kìa. Chắc di chuyển khó khăn lắm....để ta giúp nàng! "Thế Nhơn ân cần nói.

Vũ Đình nghe thấy thế, chiếc miệng nhỏ nhắn đang há ra cũng từ từ đóng lại.

Ra khỏi hang động,....một quang cảnh tuyệt đẹp đập vào mắt nàng.

Một thác nước thật cao ngự trị nơi đây,....trên trời là một mảng đen kịt không nhìn rõ. Cứ như đó là tấm gương chắn hai thế giới lại với nhau vậy.

Và sự thật là nàng đã đúng, đó chính là kết giới giam giữ mảnh không gian biệt lập này.

Quang cảnh nơi đây rất là đẹp, cũng có vài cây thảo dược cấp thấp mọc um tùm...kết hợp cùng thác nước mạnh mẽ chảy xuống từ trên cao. Một sự phá cách rất hoàn hảo, làm ta run người phấn khích từng cơn.

Nhưng tiếc là Vũ Đình nàng không có tâm trạng đó....

"Ngươi mang ta lên thác nước kia được không?! " Vũ Đình cúi đầu ngượng ngùng hỏi,...đương nhiên nàng rất xấu hổ khi nhờ vả một tên nhóc Trúc Cơ miệng còn hôi sữa rồi.

Thế Nhơn cũng không nói nhiều, vận chân khí và bay lên thác nước.

Bay ngược lên thác nước, nói sao nhỉ....cảm giác rất là yomost. Vì các giọt nước cứ búng vào trong mặt....rất là mát mẻ a.

Lên tới đó, hắn thả nàng xuống....nàng thì từng bước đi khập khiễng tiến sát về phía trước.

Nhìn xuống dưới thác nước, nàng gật đầu thoã mãn...sau đó quay lưng lại cười nói với Thế Nhơn:"Cám ơn ngươi, lão công! "

Thế Nhơn đương nhiên là sung sướng cười ngượng...nhìn xuống dưới chân.

Nhưng khi hắn nghĩ lại, người con gái mạnh mẽ này đã chấp nhận ta là lão công rồi sao? Khoan đã.

Người con gái này....,và đúng như hắn nghĩ. Khi hắn ngẩng mặt lên thì nàng đã không còn đứng đó nữa...

Không chậm trễ, Thế Nhơn hắn nhảy xuống thác nước một cách nhanh chóng nhất có thể.

---Vũ Đình bây giờ rất rối, nàng không biết tại sao lại được đệ tử của muội muội nàng cứu....nàng không biết ai lại ra tay độc ác như vậy với nàng, nàng biết chắc là có người đứng sau vụ này...nhưng tất cả, tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi. Vì nàng đã mất hết tu vi...ở một thế giới thực lực vi tôn như tu chân giới, chắc chắn sẽ đem lại rất nhiều phiền phức cho nàng và muội muội của nàng. Vì thế, cái chết chính là sự giải thoát duy nhất....nhưng lại một lần nữa vòng eo của nàng lại bị hắn ôm lấy.

Kết quả là cả hai tiếp đất an toàn,...do vậy nên Vũ Đình mới tức giận:"Tại sao?! "

Thế Nhơn ngây thơ nói:"Nàng gọi ta là lão công,...thì nàng đích xác là lão bà của ta a. Sao cái gì sao?! "

Vũ Đình hét lên:"Sao ngươi không cho ta chết đi, ta không thiết sống nữa....hic....hic....ta chỉ đem lại phiền phức cho mọi người xung quanh mà thôi!" nàng nức nở khóc.
.
.
.
.
Ôm nha đầu ngốc vào trong ngực, Thế Nhơn mềm mại nói:"Nếu nàng đem lại phiền phức cho mọi người xung quanh, thì ta đem lại may mắn cho mọi người xung quanh. Chúng ta kết hợp lại....chính là một cặp hoàn hảo a, ai dám ngăn cản ta với nàng....thì ngay cả lão thiên ta cũng sẽ....uây nàng làm gì thế?! "

Chưa nói hết câu, Vũ Đình đã che miệng Thế Nhơn lại. Nàng hoảng hốt nói:"Ngươi không biết tu chân rất kiêng kỵ thứ này không! "(Tóm gọn: Chửi ông trời nhiều, khi độ kiếp sẽ bị đánh cmn chết! "

"Ta biết rồi! Ta biết rồi! Tay lão bà thơm thật...hít hà! "Thế Nhơn trêu chọc nói.

"Ai, ai....cần ngươi khen chứ! "Vũ Đình đỏ mặt nhanh chóng rút lại tay.

Lát sau, Vũ Đình bình tĩnh lại nói:"Ta sẽ suy nghĩ lại việc tự tử, nhưng làm sao thoát ra khỏi đây?! "

Lời vừa dứt, thì nàng lại thấy một khuôn mặt khác hẳn của Thế Nhơn. Một khuôn mặt tự tin đến bất thường, hắn cười nói:"Muốn thoát khỏi đây,...phải chờ đến lúc nàng Kết Anh thôi! "

Vũ Đình bỗng chốc ngây ngốc lại, miệng vô thức lặp lại:"Chờ ta....Kết Anh???! "

P/s: Không cầu gì, chỉ cầu không "vật liệu xây dựng "...